Ta cùng Hạ Phi bắt đầu lớn tiếng rùm beng. Ta rất ít khi kích động như thế , bình thường cũng sẽ không tùy tiện lớn tiếng thét người khác, giống như bây giờ cùng Hạ Phi cãi vả. . . . . . Kiếp trước thêm kiếp nầy, đây là lần đầu gặp phải.Nhưng bây giờ ta cũng đang nổi nóng.
Dù sao ta cũng tận mắt thấy Hạ Phi ra quyền đánh anh Tô Văn.Ta cố gắng ,bảo vệ anh Tô Văn,lại do người anh em tốt nhất của ta đánh. Điều này thật sự là châm chọc. Mặc dù Hạ Phi đánh anh Tô Văn,rất có thể là hiểu lầm, cho là anh Tô Văn đang khi dễ ta. Cũng đúng. . . . . . Hai đại nam nhân hôn, ở trong mắt người khác là rất quái dị đi, nhất là người thẳng thắn như Hạ Phi .
Nghĩ như vậy ,cơn tức ta cũng chậm lại. Bây giờ ta cùng Hạ Phi tâm tình còn quá kích động, không thích hợp tiếp tục đề tài này nữa,còn không bằng đợi tất cả mọi người tỉnh táo lại, tỉ mỉ ngồi xuống nói chuyện với nhau một phen. Vì vậy ta khoát tay áo ,có chút suy sụp ngồi trở lại ghế sa lon, “Tớ hôm nay mệt .Không muốn cùng các cậu nói gì. Hôm nào bàn lại đi. Không tiễn.”
“Hồng Xương! Cậu không thể cứ như vậy mặc cho anh cậu. . . . . . Cũng đừng bởi vì anh Tô Văn của cậui từng đối với cậu tốt .”Hạ Phi không thuận theo không buông tha nói.Đầu ta đau che lỗ tai, dùng sức lắc đầu, “Tớ không muốn nghe, thật. Để tớ yên tĩnh một chút, sau hẵn nói chuyện này, có được hay không?”
“Đúng vậy đúng vậy. Hạ Phi ,Hồng Xương bệnh nặng mới khỏi, cần nghỉ ngơi. . . . . . Chúng ta cũng không nên quấy rầy .Hẹn gặp hôm khai giảng.”Thi Thi nửa đẩy nửa lôi Hạ Phi ra cửa.Cô biết ta nhiều năm, rất rõ tính cách của ta, biết ranh giới cuối cùng của ta ở nơi nào.
Thấy bọn họ đi,ta như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong nháy mắt, phòng khách tràn đầy cười vui ,liền bị hư không thay thế. Luôn cảm thấy, lần này,quan hệ ba người chúng ta ,hoàn toàn biến chất. Luôn cảm thấy, lần này, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không giống như trước nữa,vô tâm vô phế chung một chỗ vui vẻ .Có lẽ là ta lại bắt đầu buồn lo vô cớ, nhưng dự cảm mãnh liệt không rõ này, lại đem lòng của ta tóm thật chặt ,khiến cho ta khổ sở hít thở không thông.
= =+
“Anh Tô Văn . . . . . Chúng ta nói một chút đi.” Nồi lẩu bốc lên hơi nước, mùi cay phiêu tán khắp phòng bếp, rốt cuộc có dũng khí mở miệng.
“Nói chuyện gì?” Anh Tô Văn cơ hồ cũng phát hiện ta lần này nghiêm túc, không có giống trước kia dùng. . . . . . Mỹ nam kế tới chặn lại miệng ta.
“Chính là,quan hệ hiện giờ,của hai chúng ta.”Thật vất vả có cơ hội có thể cùng anh Tô Văn nói thì ta lại bắt đầu nói lắp . Như vậy không thể được! Ta cắn răng, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh .
“Có vấn đề gì không?”Anh Tô Văn nhìn như vô ý dùng chiếc đũa ***ng chén sứ,đầu hơi nghiêng. Dáng vẻ thật là. . . . . . mê người không nên lời. Dừng! Chẳng lẽ tư tưởng của ta cũng hủ theo?Cư nhiên sẽ có ý tưởng quỷ dị như vậy !
“Anh,anh cũng thấy đấy. Hôm nay anh trước mặt bạn em. . . . Làm loại chuyện đó sau, tâm tình bọn họ rất kích động!”
“Ha hả. Vậy thì như thế nào?”
“Cái gì gọi là vậy thì như thế nào. . . . . a,dù sao cũng là có vấn đề !” Ta nghèo từ ngữ giải thích. Nhưng anh Tô Văn chẳng qua là nhợt nhạt cười cười, “Được rồi được rồi, Tiểu Xương tương đối xấu hổ, không thích anh ngay trước mặt người khác hôn em?Anh biết, sau này chú ý.”
“Vấn, vấn đề không phải là cái này!” Ta phát điên đem đũa ném tới trên bàn ăn, dùng sức nhu loạn tóc của mình, “Dù sao, có cái gì đó không thích hợp !Bất kể ở trước mặt người hay không cũng không nên hôn em !”
“Cái gì ,đây chính là độc quyền của anh.Không hôn chẳng phải là lãng phí.”Anh Tô Văn hiện tại giống như là con nít,giảo hoạt trừng mắt nhìn. . . . . . Hoàn toàn không thấy vẻ mặt ta sắp hỏng mất .
“Đều do anh !Anh có biết hay không, bởi vì anh làm như vậy, em cùng bạn em cũng xa lánh?Bọn họ khẳng định cho em là biến thái, sau này cùng em giữ một khoảng cách. . . . . .” Ta cắn răng, nghĩ đến ánh mắt Hạ Phi nhìn ta trước khi rời đi.Thất vọng như vậy, bi thương như vậy . . . . . Thật giống như ta tự tay dùng dao găm đâm vào ngực của hắn .Nếu như không phải anh Tô Văn ‘tâm huyết dâng trào’ hôn ta một cái,Hạ Phi sẽ không kích động như vậy . . . . .”Ban đầu rõ ràng nói hay lắm, em dẫn bạn đến,anh sẽ không làm gì họ.Anh nuốt lời!”
“Anh xác thực không có làm gì họ.Anh chỉ đối với em như vậy .”Anh Tô Văn thoải mái mà đem lời tố cáo của ta bác bỏ. Ta không thể làm gì trừng mắt nhìn anh Tô Văn một cái, tuyệt vọng đấm vào sàn nhà, “Gạt người. . . . . Anh Tô Văn thế nào tính tình ác liệt như vậy! Tại sao bị anh ăn gắt gao? Rõ ràng em cộng thêm trí nhớ của kiếp trước so với anh còn lớn hơn . . . . .”
“Bởi vì em không buông anh ra.”Anh Tô Văn đem ta từ trên đất ôm lấy. Đúng,hắn chính là ôm,cũng không biết là ta quá nhẹ hay là hắn thật ra thì ở trong bóng tối rèn luyện cơ bắp,cư nhiên cứ như vậy thoải mái mà đem ta từ trên đất kéo lên. Ta nằm ở trong ngực của hắn, cánh mũi tràn đầy mùi thơm trà sữa làm người ta quen thuộc .Anh Tô Văn có mùi giống như trà sữa. . . . . . Mùi này làm cho không người nào thanh tĩnh lại. Vì vậy ta quẫy người một cái, liền té nhào vào ống quần anh Tô Văn.
“Tựa như anh không buông em ra.Bắt được,cũng không muốn buông ra.”Anh Tô Văn lấy tay vuốt vuốt tóc ta,ta nửa hí mắt, đần độn nghĩ đến: tối nay cứ như vậy ngủ ở trên sàn nhà cũng không phải chủ ý tồi,dù sao có cái lò sưởi anh Tô Văn đây.Sau thời gian dài trầm mặc ,anh Tô Văn chợt nói một câu, “Tóc mái nên cắt một chút.”
“Ừm . . . . . Nghe anh vậy,ngày mai cắt.”Ta ngáp một cái, mắt ngái ngủ mông lung gật đầu.
“Em nếu lúc nào cũng nghe lời như vậy thì tốt rồi.” Trong lúc mơ hồ, anh Tô Văn hình như đối với ta nói một câu như vậy.Ta ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được, duy nhất có thể cảm giác được , chính là trong ngực anh Tô Văn truyền tới ấm áp cùng nhàn nhạt hương trà sữa . . . . .
Có lẽ. . . . . . Cứ thế này qua cả đời cũng không tồi.Cái thế giới này, sạch sẽ , giống như nhiệt độ anh Tô Văn . Không cần quan tâm trời sập xuống . . . . . . Bởi vì luôn có hắn chống trời.
Anh, em nguyện ý, vẫn đối tốt với một mình anh . . . . . . Ai bảo anh. . . . . Chỉ nguyện ý ở trước mặt em tháo xuống mặt nạ ôn nhu kia?
Cả buổi tối, ta mắt phải đều không ngừng giật giật,làm ta không cách nào ức chế tâm hoảng lên. Mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, cả buổi tối mắt phải đều nháy . . . . . Thật là điềm xui.Mặc dù ta theo thuyết vô thần .Nhưng kể từ khi không giải thích được trở lại quá khứ ,ta đối với những thứ này, bắt đầu ôm lấy thái độ thà tin còn hơn không tin.
Buổi tối ăn món mình thích nhất ,ta vẫn không khỏi tự chủ đần ra, trong miệng ngậm một đôi đũa ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, giống như linh hồn xuất ra.Anh Tô Văn nhìn ra tình trạng ta rõ ràng không có ở đây ,bình thường hắn có thể sẽ dùng bất mãn ‘trừng phạt nhỏ’ ta một cái, nhưng lần này anh Tô Văn cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua là ý vị thâm trường đối với ta cười cười, “Đi ngủ sớm một chút. Chớ suy nghĩ quá nhiều . Kia không thích hợp với em.”
Anh Tô Văn anh đây là ý gì? Em không thích hợp suy tư sao. . . . . . Thật sự là quá đả kích người.
Ta không yên lòng suy nghĩ, một tay che mắt phải mình,ở trong phòng bếp tràn đầy không mục đích bước đi.Chẳng lẽ Hạ Phi và Thi Thi xảy ra vấn đề gì? Nhất là Hạ Phi . . . . . Hắn thấy ‘ việc làm vĩ đại ’ của ta cùng anh Tô Văn hôm nay ở trong đại sảnh sau,tâm tình kích động giống như là một người khác.Vạn nhất tên này đầu óc không thông,làm ra cái gì việc ngốc. . . . . .
Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, ta đưa tay hướng túi áo mình,lấy ra điện thoại ,còn chưa kịp mở ra điện thoại ,điện thoại liền bắt đầu kịch liệt rung lên.Dọa ta thiếu chút nữa tay run lên, đem điện thoại mới mua quăng xuống mặt đất. Kèm theo tiếng chương,mắt phải ta chợt ngừng giật.
Màn hình báo tới: trạng thái mưa – Thi Thi
“A lô? Thi Thi? Trễ như thế. . . . . .” Ta còn chưa kịp nói xong, Thi Thi bên kia vội vàng gào thét ,liền đem thanh âm của ta nuốt hết.
“Tiểu Xương! . . . . . Cậu mau tới quán bar XX!Hạ Phi hắn uống say,uống say sau cùng người khác rùm beng!” Thi Thi vội nói,giống như muốn khóc .
Trong lòng ta hoảng hốt, huyệt Thái Dương thình thịch nhúc nhích, “Hạ Phi hắn thế nào? Tại sao phải tới quầy bar?”
“Đừng hỏi! Cậu mau lại đây đi. . . . . . Chỉ có cậu đến hắn mới có thể bình thường chút. . . . . . Ô ô.” Tín hiệu không rõ ,chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng Thi Thi khóc lóc kể lể . Sau đó ‘ ba ’ một tiếng, tất cả thanh âm cũng yên lặng. Ta bên tai chỉ còn lại tiếng nước nóng hồ từ phòng bếp phát ra tiếng kêu bén nhọn.
“Anh ! Em đi ra ngoài một chút!” Vội vã từ cạnh cửa túm qua áo khoác lông,mang giày CONVERSE ,trong tay nắm chặt điện thoại ,phát điên chạy về phía cửa.
“Trễ như thế, nhất định phải đi ra ngoài sao?” Tốc độ anh Tô Văn làm ta chậc lưỡi. Hắn không biết từ khi nào ra ngoài gian phòng của mình ,đưa tay khoác lên trước cửa, chặn lại ta .
“Đúng vậy! Rất khẩn cấp .” Ta hốt hoảng nói, không có ý thức đẩy anh Tô Văn ngăn ở trước mắt mình ,”Là Phi Tử.hắn và Thi Thi đã xảy ra chuyện. . . . . .”
“Vậy em thay quần rồi đi.”Anh Tô Văn híp mắt,không thuận theo ngăn ở trước mắt ta.
Cái gì . . . . Lúc này, làm sao có thời giờ cho ta đi đổi quần ? Anh Tô Văn anh hoàn toàn cũng không hiểu sự tình có bao nhiêu nghiêm túc!
Ta bằng vào thân hình so với anh Tô Văn có vẻ hơi ‘nhỏ xinh’,dùng một động tác trong bóng rổ,nhanh chóng vòng qua anh Tô Văn ,hoang mang rối loạn hướng ra phía ngoài chạy đi.
“Tiểu Xương. . . . . .” Phía sau là giọng anh Tô Văn so với bình thường thấp xuống gấp mấy lần. Cái loại giọng điệu đó,không giống như là bởi vì tức giận, cảnh cáo ,ngược lại càng giống như bi thương. Cảm giác thật giống như ta lúc này không quay đầu lại, sẽ bỏ qua cái gì. Nhưng không được . Nếu như ta quay đầu lại, có lẽ quyết tâm bước đi sẽ không còn. Hạ Phi và Thi Thi,vẫn chờ ta đi cứu đây. Đây là một loại cảm giác không thể giải thích được,thật giống như ta làm bất kỳ động tác liền biết trước tương lai .
Cho nên. . . . . . Ta không thể quay đầu lại.