*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh xong, Giang Phóng hất đầu: "Đồ lưu manh, dám đùa giỡn ta."
Động tác này của hắn càng khiến cho mọi người đập bàn cười dữ dội.
Nhị Hắc bò ra bàn: "Sao lại vô tình như thế?!"
Động tác của Giang Phóng, phối hợp với lời cùng ánh mắt lên án của nhị Hắc, Kiều Kiều cảm thấy thực sự là thực sự là, quá buồn cười.
"Vợ ơi, người ta bắt nạt chồng em này, em đấy, chỉ biết nhìn thôi. Chẳng biết bảo vệ lợi ích và tài sản của mình. Nhóc ngốc." Giang Phóng ôm chầm lấy Kiều Kiều.
"Bởi vì em toàn tâm toàn ý tin tưởng vào anh đó." Kiều Kiều ngọt ngào nói, nhìn vào biểu hiện của Kiều Kiều, Giang Phóng rất là hưởng thụ, cười đắc ý.
"Vợ mình là tốt nhất."
"Ọe!" Mấy người làm ra vẻ muốn nôn.
"Ôi, vì sao trước giờ mình không phát hiện ra, Giang Phóng lại là con người lả lơi như vậy đó nha? Xem ra, lần này đính hôn xong rồi thì bản tính của con người đã lộ ra, hoàn toàn khác trước đó! Kiều Kiều, I phục YOU. Chỉ có em mới là người giải phóng con người ẩn giấu của cậu ta đấy!" Tiểu Bạch trưng ra khuôn mặt nghiêm trang đối lập hẳn với lời nói ngả ngớn của mình.
"Bản tính sao? Bản tính của người nào đó không phải là nhòm ngó cô gái nhỏ tuổi sao? Chậc chậc, thật mạnh miệng đấy nhỉ!" Nhị Hắc phụ họa.
"Cậu không hiểu à? Nguyện vọng sinh nhật từ khi mười hai tuổi tới giờ đó!"
"Đúng vậy thân ái à! Nhưng mà, đại thiếu gia Giang Phóng tình sâu như biển, cậu đã quên mấy lời hôm qua à! Ai dô, Kiều Kiều ấy à.Trong cảm nhận của hắn chính là công chúa nhỏ! Là nguyện vọng từ năm 12 tuổi đấy! Chậc chậc, đứa nhỏ này trưởng thành sớm quá đi!"
"Xéo đi." Giang Phóng cười mắng.
Nhìn nhị Hắc cùng tiểu Bạch kẻ xướng người họa không ngừng trêu chọc Giang Phóng cùng Kiều Kiều, Giang Viễn ở bên cạnh cũng cười theo. không hùa theo đùa giỡn cũng không nói giúp câu nào.
"Mấy cậu là một lũ ngựa đực làm sao mà hiểu được tâm tình của thanh niên chính trực tôi đây. Nhưng mà không sao, vợ yêu của tôi hiểu là được, đúng không, vợ ơi."
"Vâng." Kiều Kiều cười cười rồi rúc đầu vào ngực hắn. Kỳ thực cô không có thói quen cùng với Giang Phóng làm động tác thân mật trước người ngoài, thế nhưng lúc này cô đương nhiên rất muốn dựa dẫm vào chồng mình!
"Ô kìa! Thực sự là hâm mộ quá đi thôi! không được, chốc nữa chúng ta ăn xong đi quán bar đi, tôi cũng tìm một người. Mặc dù không được thanh mai trúc mã như mấy người, nhưng mà thỉnh thoảng chúng tôi cũng cần được an ủi tý chứ”.
"Đừng có ở trước mặt vợ tôi nói linh tinh." Kiều Kiều là một cô gái ngoan, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi đến quán bar nào. Giang Phóng đương nhiên là biết, hắn không muốn nhị Hắc nói lung tung trước mặt Kiều Kiều sợ rằng cô sẽ nghi ngờ hắn, mặc dù bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có cảm tình bền vững, thế nhưng, trời sinh phụ nữ mẫn cảm với vấn đề này. Mà hắn, thật sự thỉnh thoảng vì công việc cũng phải tới những nơi như thế.
Giang Phóng biết, cho dù cảm tình có sâu sắc đến mấy cũng thể để có chuyện gây nên sóng gió, hắnkhông hi vọng bản thân lại giống như cha mẹ mình, chỉ vì một vài nguyên nhân không đâu vào đâu, không dưng lại lãng phí mười mấy năm, thậm chí bỏ lỡ thời gian trưởng thành của hai đứa con. Cuối cùng không được sự tha thứ của con cái, đúng vậy, cho dù qua lâu như vậy, Tần Tố Cẩm cùng Giang Hải Dương phục hôn đã được mấy năm, thế nhưng Giang Phóng vẫn không bỏ qua cho Tần Tố Cẩm.
hắn không hiểu rõ, vẫn mãi không hiểu rõ, vì sao mẹ của hắn, chỉ vì một vài nguyên nhân không ra làm sao, lại có thể nhẫn tâm đến mức nhiều năm như vậy mặc kệ hắn, mặc kệ tiểu Viễn. hắn không thể hiêu được, không có cách nào chấp nhận nổi.