Đại khái Giang Phóng nhìn cô tốt nghiệp trung học xong, hoàn toàn không ngó ngàng hỏi han, trực tiếp trở Kiều Kiều về nhà mình. Kiều Kiều đã ngủ gật trên xe, dáng vẻ ngốc ngốc.
Ôm cô từ trên xe vào nhà, Giang Viễn còn chưa có trở lại, gần đây cũng không dừng lại Giang Phóng bị bắt lính, đại khái là từ năm trước lúc này đi. Giang Viễn cũng bắt đầu trộn đều chuyện của công ty, khiến cho tiểu Bạch cha hắn đều cùng Giang Hải Dương cảm khái, hai đứa con trai này cũng có hai đứa con trai tốt!
Gọi điện thoại xin phép Kiều ba Kiều mẹ, Giang Phóng cứ thế giữ Kiều Kiều lại nhà mình, quả thực Kiều Kiều rất mệt mỏi, ngủ hoàn toàn không có cảm giác. Chờ tới sáng ngày hôm sau tỉnh dậy mới giật mình ngay tại chỗ, Kiều Kiều thật sự là khóc không ra nước mắt, cái tên xấu xa này.
Thấy Kiều Kiều xuất hiện trên bàn ăn nhà mình, Giang Viễn không có gì kinh ngạc, cực kỳ bình thường.
"anh, hôm nay hai người đi đâu vậy?" Giang Viễn vừa ăn vừa hỏi.
Hôm qua lúc ở công ty ăn cơm trưa, Giang Viễn nghe Giang Hải Dương và Giang Phóng nói chuyện, biết trong khoảng thời gian này, Giang Phóng sẽ ít về công ty, giành thời gian chủ yếu để chuẩn bị đính hôn với Kiều Kiều, mặc dù không phải là kết hôn, nhưng việc cần chuẩn bị hay đồ phải mua rất nhiều. Có nhiều thứ vẫn phải cần vợ chồng son thích thì mới được, không phải tất cả mọi việc cha mẹ đều có thể xử lý. Còn về phần khách sạn thì đã định trước rồi, tại khách sạn nhà mình, nhưng bên trong bố trí cái gì thì phải cần Kiều Kiều tới xem qua, dù sao đây cũng là đại sự cả một đời.
"anh đưa Kiều Kiều đi dạo phố - - "
"Hâm mộ thế, hai người đều được đi chơi, còn em thì phải tới công ty, ai, lát nữa cũng phải đi đây".
"Chơi cái gì chơi, không phải bọn anh đi chuẩn bị đồ đính hôn sao? anh thấy mày ngứa da rồi".
"Hắc hắc"
Bởi vì chỉ là đính hôn, cho nên cũng không cần sửa sang lại nhà cửa hay như thế nào, chỉ cần đặt mua vật mình cần, mặc dù Giang Phóng không lãng mạn, nhưng Tần Tố Cẩm lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn, những cô gái nhỏ, ai cũng thích nhẫn kim cương, hai người đính hôn, cũng không thể ủy khuất con gái nhà người ta, dù sao, còn bé lớn lên với con từ nhỏ.
Những chuyện thế này không cần Tần Tố Cẩm nói, Giang Phóng cũng biết. Mấy năm này Giang Phóng có không ít tiền riêng, nhưng Giang Hải Dương vẫn cho Giang Phóng thêm một chút, để cho hắn và Kiều Kiều mua đồ, mà Giang Phóng, nếu cha hắn cho tiền, hắn liền nhận lấy.
hắn cũng không biết Kiều Kiều thích kiểu dáng gì, lại càng không hiểu những thứ này, chẳng qua hắn và Kiều Kiều đều không phải là người già mồm.
"Kiều Kiều à, nói đi, chúng ta tới đâu mua nhẫn kim cương đây?"
Kiều Kiều thấy hắn nói vậy, vui mừng: "Ai, em nói này đồng chí Giang Phóng, anh có thể đừng giống như mấy kẻ nhà giàu mới nổi hay không vậy?"
Giang Phóng cũng không giận: "Nhà giàu mới nổi? anh không phải nhà giàu mới nổi sao? Đây là cha cho anh, anh mà không tiêu thì cũng thực có lỗi với ông ấy! Ông ấy cực khổ nhiều năm như vậy còn không phải để cuộc sống của anh và tiểu Viễn có thể trôi qua tốt hay sao".
"anh ấy à". Kiều Kiều nhìn dáng vẻ này của hắn, ngang nhiên xông qua mổ một cái lên mặt của hắn, kết quả bị mỗ nam kéo vào trong ngực, gặm một hồi. Ô ô ~ sớm biết thế này đã chẳng làm.
"Chúng ta đi xem chiếc nhẫn kim cương Tiffany đi? Sớm nghe qua, nhưng chưa được thấy đồ thật". Kỳ thật đối với mấy đồ trang sức đeo tay này, Kiều Kiều thích thì thích, chứ không nghĩ bỏ túi, chủ yếu là do cô không thích đeo những thứ ấy, cảm thấy vướng víu, có điều nhẫn kim cương thì không giống vậy, đây là chuyện cả đời bọn họ mới có một lần.
Hai người đi đến cửa hàng chuyên kinh doanh đá quý Tiffany. Nhìn giá cả xong Kiều Kiều líu lưỡi, cô bán hàng cũng có mắt nhìn người, Giang Phóng nhìn rất thành thục, còn dáng vẻ Kiều Kiều là một cô gái nhỏ. Mặc dù Kiều Kiều líu lưỡi, nhưng cô cũng không cảm thấy nhất định hai người này sẽ không mua, mà chỉ đến xem. Dù sao, những đồ xa ỉ cô cũng đã nhìn nhiều, liếc qua cũng có thể nhìn ra những món đồ trên người Kiều Kiều đều là hàng xa xỉ. Chiếc váy liền áo kia nhìn qua thì có chút đáng yêu lại có chút ít khêu gợi, nhưng cũng là hàng có hạn của hãng Christian Dior năm nay.
"Hai vị xem chiếc nhẫn bên này, đây là mẫu mới năm nay. Mặc dù kim cương không lớn, nhưng lại có vẻ đẹp riêng. Đây là xu hướng của năm nay!"
"Thích không?" Giang Phóng không xem mấy đồ này, ban đầu hắn cho rằng chỉ cần chọn đại một cái là được, nhưng bị Kiều Kiều liếc một cái. không thú vị sờ sờ mũi, thành thật đi theo tiểu mỹ nhân của hắn. Khi nghe có người giới thiệu, hắn thuận thế hỏi.
"Em không thích?" Kiều Kiều cảm thấy chọn nhẫn kim cương cũng phải hợp duyên với đôi mắt, cô không thích cái này.
"Chiếc này kim cương lớn quá". Giang Phóng chỉ một chiếc nhẫn khác, Kiều Kiều nhìn viên kim cương lớn ở trên, vẻ mặt hắc tuyến. nói hắn như nhà giàu mới nổi, hắn còn trối đây đẩy.
cô bán hàng thấy vẻ mặt Kiều Kiều cũng biết Kiều Kiều không thích những chiếc nhẫn đó, chỉ mỉm cười, nhưng không nhiều lời.
thật ra nhìn đẹp thì có rất nhiều, nhưng nghĩ đến đây là chiếc nhẫn đính hôn, Kiều Kiều sẽ khắt khe hơn một chút. Dạo qua một vòng, Kiều Kiều nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy chiếc ban nãy thích nhất.
"Phiền cô lấy chiếc này ra cho chúng tôi thử một chút". Kiều Kiều xem trọng là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đơn giản, nhưng Kiều Kiều cảm thấy bản thân rất thích chiếc này, đơn giản nhưng đẹp.
Giang Phóng cần hộp, kéo bàn tay Kiều Kiều tới trước mặt mình, trong thoáng chốc, hắn cảm giác mình và Kiều Kiều đang đứng trong lễ đường, cô gái xinh đẹp này đang tư định cả đời với hắn.
Cầm tay cô, Giang Phóng lấy chiếc nhẫn ra, chậm rãi deo cho Kiều Kiều, giữa hai người bao phủ một tầng không khí đặc thù.
Hồi lâu, hai người mới hoàn hồn.
"Coi được không?"
"Rất đẹp".
cô bán hàng vội vàng đề cử: "Chiếc nhẫn này khéo léo tinh xảo, rất thích hợp với tiểu thư, cặp nhẫn này còn có một chiếc giành cho nam giới. Hai người có muốn thử một chút hay không?"
"Vâng, được".
Hai người thống khoái quẹt thẻ. Chiếc nhẫn này không cần đổi lại loại loại khác. không chỉ có Kiều Kiều đeo chiếc giành cho nữ đẹp, mà Giang Phóng đeo chiếc giành cho nam cũng đẹp, Kiều Kiều cảm khái, chiếc nhẫn này thật có duyên với hai người bọn họ.
"Bảo bối, lên lầu thử quần áo đi". Giang Phóng trêu chọc.
Giang Phóng ấy à, bình thường cũng không thích đi dạo phố, nhưng nếu đi cùng Kiều Kiều, hắn lại thấy rất vui vẻ. Lúc hai người bao lớn bao nhỏ trở về nhà, Kiều Kiều cảm thấy mình sắp mệt chết rồi.
"Chị, hai người mua gì vậy?" Kiều Mộc vọt vào trong ngực Kiều Kiều, đụng khiến Kiều Kiều suýt ngã. May mà có Giang Phóng ở phía sau đỡ được.
"Lần sau còn đụng chị em như vậy, anh sẽ không tha cho em đâu". Giang Phóng rất bao che khuyết điển đối với Kiều Kiều.
"Em biết rồi!" Kiều Mộc có thói quen sợ Giang Phóng. Giúp chị mang bao lớn bao nhỏ vào nhà, sau đó mở ra nhìn một cái. Kiều Kiều cười, thật ra cô có mua cho Kiều Mộc một bộ quần áo. Kiều Kiều và Kiều Mộc hơn kém nhau mười tuổi, đương nhiên Kiều Kiều rất yêu thương Kiều Mộc, cũng chính bởi vì như thế cho nên Kiều Mộc mới không sợ Kiều Kiều, mà ngược lại cảm thấy chị cần nó bảo vệ.
"Di? Chị, cái này cho em phải không? Hắc hắc, nhất định là cho em". Kiều Mộc ôm quần áo trở về phòng thử. Kiều Mộc phát hiện bộ quần áo mà Kiều Kiều mua cho nó, nên biết, quần áo nhỏ như vậy, nhất định là tặng cho nó rồi, rống rống.
"thật không biết đứa nhỏ này giống ai" Kiều mẹ cảm khái.
"đã mua được những gì rồi?"
"Vâng ~ nhẫn kim cương, túi sách, quần áo. Chỉ có vậy thôi, hắc hắc".
"Con chờ". Kiều mẹ đứng dậy trở về phòng, chốc lát sau cầm một lá thư đi ra, bên trong có một sấp tiền.
"Tiểu Phóng cũng ở đây, ở trước mặt cháu cô nói vài lời với Kiều Kiều. Kiều Kiều, mặc dù nhà chúng ta không có tiền bằng nhà tiểu Phóng, nhưng con là bảo bối của cha mẹ, nay đính hôn, cha mẹ không thể mua cho con thứ gì tốt, con thấy thích gì thì cứ lấy tiền mà mua". Kiều mẹ sờ đầu con gái mình, từ nhỏ đến lớn, Kiều Kiều là một đứa nhỏ có hiểu biết, hôm nay, con bé đã phải đính hôn rồi.
"Mẹ ~" Kiều Kiều cắn môi. Kể từ khi có em gái, mẹ cô rất ít khi quan tâm tới cô, cả ngày quan tâm tiểu Mộc, ở kiếp trước, cô có rất nhiều chuyện phải tiếc nuối, sống qua một đời đương nhiên không còn là một cô bé giống kiếp trước, tự nhiên hiểu cha mẹ của cô.
"cô à, cháu sẽ đối xử tốt với Kiều Kiều". Giang Phóng trịnh trọng nhìn Kiều mẹ.
Kiều mẹ trợn mắt nhìn hắn một cái: "Đương nhiên cô biết cháu sẽ đối xử tốt với Kiều Kiều, cô nhìn cháu lớn lên, đương nhiên hiểu rõ cách làm người của cháu, nếu cháu không thể mang hạnh phúc tới cho Kiều Kiều, đối tốt với Kiều Kiều, coi như nhà cháu có cả tòa núi vàng, cô cũng sẽ không đồng ý để cháu và Kiều Kiều đến với nhau, mặc dù chú của cháu làm nhân viên cấp dưới của ba cháu, nhà cô cũng không phải đại phuus đại quý gì, nhưng nhà cô không phải loại vì tiền mới giao Kiều Kiều cho cháu. Giang Phóng à. Mặc kệ là Kiều Kiều hay là Kiều Mộc, đều là cục thịt trong lòng cô chú, mong muốn của cha mẹ, còn không phải là muốn con cái vui vẻ hay sao, cô với chú làm mọi việc đều vì hai đứa nhỏ, nếu như cháu đối xử với Kiều Kiều không tốt, vậy thì, cô chú kiên quyết không đồng ý, cô cũng tin tưởng con gái của cô, kể cả không có cháu, thì cũng có thể tìm được một người có chí. Thứ mà cô chú nhìn trúng, cho tới bây giờ cũng không phải là tiền".
"cô à, cháu biết rồi”. cô yên tâm, cả đời này cháu sẽ đối tốt với cô ấy".
"Mẹ ~" Kiều Kiều làm ổ trong ngực Kiều mẹ, lòng tràn đầy cảm động, cho tới bây giờ mẹ cô chưa bao giờ nói những lời thế này.
"Kiều Kiều à, mặc dù con là một đứa bé hiểu chuyện, nhưng là rất lâu, rất nhiều chuyện làm đều rất mình, lại xúc động lỗ mãng, ở nhà cha mẹ đều không xem ra gì, ở trường học các bạn học cũng không sao cả, nhưng là đính hôn chính là đại cô nương, cùng trước kia bất đồng, mọi việc chú ý đúng mực, biết không?" Kỳ thật Kiều mẹ đối với Kiều Kiều vẫn có rất nhiều rất nhiều lo lắng, nàng tình nguyện, con gái của mình tìm một cùng mình không sai biệt lắm người ta, đơn giản hạnh phúc cuộc sống, Giang gia mặc dù có tiền, nhưng là bọn họ có nhiều hơn băn khoăn, gần đây nàng cùng hài tử ba nàng buổi tối không ngủ được liền thảo luận chuyện như vậy, nếu như không phải là hai đứa bé từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thật lòng yêu nhau, tình nghĩa thâm hậu, bọn họ đoạn sẽ không đồng ý cửa này hôn sự .
"Mẹ, con biết rồi. Con sẽ sống thật tốt. Giang Phóng sẽ rất tốt với con, mẹ không cần lo lắng đâu!"
"Nha đầu ngốc".
"Ha ha".
"Cái này coi như các ngươi đính hôn, cũng không phải là nói liền không cố kỵ gì, Giang Phóng, chuyện như vậy ta biết rõ, dặn dò Kiều Kiều cũng vô dụng, nhưng này lời nói ta còn là không thể không nói, ngươi đại học còn không có tốt nghiệp, Kiều Kiều lại càng còn có bốn năm đại học thời gian, không có chính thức kết hôn, ngàn vạn không thể có hài tử, biết không?"
Kiều Kiều không nghĩ tới mẹ nàng có thể nói cái này, đỏ mặt.
Giang Phóng cũng hơi sửng sốt, lập tức đồng ý: "Vâng, cháu biết rồi".
Xem nhà mình nữ nhi cái kia xấu hổ bộ dáng, Kiều mẹ lần nữa thở dài: "Chuyện như vậy đối với tiểu phóng không có gì nguy hại, có thể đối với ngươi bất đồng a, người khác cũng không thể nói chuyện này, chỉ có ta mà nói".
"Con biết rồi, mẹ ~" Kiều Kiều hiểu rõ khổ tâm của mẹ cô.