Tô Bình Nam không để ý nét mặt của mọi người, vẫy tay bảo nhân viên phục vụ mang cho một chai bia, sau đó bắt đầu ung dung tự rót tự uống.
Đám Tô Văn Văn vừa định hé miệng nói gì đó đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Bình Nam trừng ngược trở về.
Tô Bình Nam chậm rãi đảo mắt nhìn gương mặt từng người, rồi mới hời hợt nói: "Có người phản bội ta, lén lút sắp xếp vận chuyển hàng." Sau khi hắn nói xong, mấy người có ý xấu, bao gồm cả Nhậm Hầu Tử đều tái mét mặt mày.
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào mấy người Nhậm Hầu Tử bằng ánh mắt lạnh thấu xương, lời nói vẫn thong thả ung dung song giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng.
"Mọi người đều ra ngoài kiếm cơm, các ngươi nói xem mình có thể kiếm tiền là là dựa vào chính bản thân hay là dựa vào danh tiếng của Tiểu Hồng Bào ta?" Tô Bình Nam nói đến đây thì dừng lại, dựa người vào chiếc ghế của quán cơm, trợn mắt trừng Nhậm Hầu Tử, giọng điệu cũng trở nên hung ác: "Nói đi!"
Bản chất của Tô Bình Nam là kiểu người "Người khác nhờ vả ta rất dễ, ta lại khó lòng nhờ vả người khác". Một khi hắn nói ra câu này, chứng tỏ hắn đã mất tôn nghiêm.
Ở một thời không khác, hắn từng vứt bỏ thể diện, đi tìm vị huynh đệ mình từng giúp đỡ này, nhưng lại bị Nhậm Hầu Tử hung hăng chà đạp tôn nghiêm duy nhất của hắn.
Sắc mặt Nhậm Hầu Tử xanh mét, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng hắn cắn chặt răng không lên tiếng.
Bỗng nhiên Tô Bình Nam thu lại dáng vẻ hung ác, đồng thời nói: "Đường là do người đi, bây giờ ta bỗng hiểu ra một đạo lý. Nếu làm việc tuyệt tình thì khi ngươi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, ta sẽ không nương tay với ngươi."
Hắn vừa dứt lời, chai bia lập tức vỡ toang trên đầu Nhậm Hầu Tử, nước bia lẫn chất lỏng màu đỏ chảy tong tong.
Tô Bình Nam lấy khăn giấy, chậm rãi lau sạch tay phải, giọng điệu bình tĩnh: "Nhân dịp này, hôm nay ta sẽ đặt ra một quy tắc. Sau này mọi người cùng nhau kiếm cơm, thứ ta cho các ngươi, các ngươi không được phép từ chối." Nói đến đây, Tô Bình Nam chỉ ngón tay vào từng người, nụ cười treo trên gương mặt: "Thứ ta không cho, các ngươi không được lấy."
Nói rồi hắn xách Nhậm Hầu Tử đã không thể đứng vững lên, sau đó khom người ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Ngươi đã nuốt bao nhiêu thì phải nhổ ra toàn bộ trong vòng ba ngày. Dẫn người của ngươi cút đi! Ta nóng tính lắm, nhớ là tuyệt đối đừng để ta nhìn thấy ngươi ở trạm xe lần nữa."
Tô Bình Nam mặc kệ Nhậm Hầu Tử đã xụi lơ, lạnh lùng nói với Dương Thiên Lý: "Nếu còn trông thấy hắn, ngươi biết phải xử lý thế nào chứ?"
Dương Thiên Lý liếm môi, ánh mắt nhìn Nhậm Hầu Tử lộ rõ vẻ hung ác, sau đó gật đầu.
Ở thời kỳ hiện tại, nhà ga Ô thành là nơi tập trung nhiều cơ hội nhất, Tô Bình Nam đã chặn đứng hầu hết con đường làm giàu của Nhậm Hầu Tử trong tương lai.
Tô Bình Nam chẳng muốn làm gì Nhậm Hầu Tử. Hắn đã hạ quyết tâm phải thay đổi cách sống, tuyệt đối không làm chuyện gì phạm pháp.
Sau khi mấy tên tay chân không sạch sẽ chật vật dìu Nhậm Hầu Tử đi xa, Tô Bình Nam nhìn mấy hán tử với ánh mắt nóng bỏng đi theo phía sau mình, trong lòng bùng lên hùng tâm tráng chí.
Hắn cũng biết hiện tại những người này vẫn còn nghĩa khí đặc thù của riêng thời đại này, đây là một khối tài sản khổng lồ khác của hắn. Điều hắn phải làm là dựa vào ưu thế trùng sinh, dẫn dắt bọn hắn tạo nên một đế quốc thương nghiệp to lớn cho mình. Đời này hắn chẳng đòi hỏi gì lớn lao, nhưng mà rất khó. Không ai có thể khiến hắn cúi đầu nữa, ông trời cũng không được.
...
Những người lao động vất vả ở trạm hàng Ô thành bỗng phát hiện Nhậm Hầu Tử thường ngày khoa tay múa chân đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, quản sự điều hành đổi thành Tô Văn Văn - em trai của Tiểu Hồng Bào, cả việc sắp xếp người bốc xếp hàng hóa cũng hợp lý hơn nhiều. Không lâu sau, Nhậm Hầu Tử đã bị mọi người quên lãng, suy cho cùng thì làm việc mưu sinh mới là điều chính đáng.
Sau khi Tô Bình Nam sắp xếp việc ở trạm hàng xong, Tô Bình Nam đi một mình về huyện Trường Dương.
Đối với một người lăn lộn nhiều năm trong kiếp trước như hắn mà nói, điều hành và sắp xếp lại một trạm hàng nhỏ bé sao cho hợp lý là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trái lại, đám Tô Văn Văn hơi sốc. Đại ca nhà mình có bản lĩnh, đương nhiên là bọn hắn khâm phục. Cứ thế, trạm hàng tiếp tục vận hành.
Nguyên nhân Tô Bình Nam trở về huyện Trường Dương rất đơn giản, chỉ có hai chữ: kiếm tiền.
Hắn không có tiền, cộng với số tiền Nhậm Hầu Tử trả lại mới có vẻn vẹn sáu trăm tệ. Điều này khiến cho Tô Bình Nam đã lên kế hoạch tiếp theo khá là nhức đầu.
Lúc này, một tin tức trong cuộc nói chuyện của đồng hương huyện Trường Dương đến Ô thành đã thu hút sự chú ý của hắn.
Ngân hàng Công Thương huyện Trường Dương bị trộm, nghe đồn mất nhiều nhất là sáu vạn tệ. Lúc ấy, những người nghe thấy tin này đều lộ vẻ khó tin, tiếp đó là ước ao ghen tị ra mặt. Phải biết rằng ở thời này, sáu vạn tệ là một khoản tiền kếch xù mà những người dân lao động vất vả này không dám nghĩ đến.
Tô Bình Nam vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, tin tức này đã bị hắn bỏ quên ở xó xỉnh nào đó trong đầu từ lâu rồi. Có điều một người sống hai đời như hắn cũng chỉ nghe nói ngân hàng bị trộm một lần này, vì vậy hắn lập tức suy nghĩ tiền căn hậu quả của sự việc.
Vụ án này vô cùng đơn giản, kẻ gây án cũng nhanh chóng sa lưới. Phiên bản đồn đãi trong thời không kia cực kỳ tường tận, Tô Bình Nam biết rõ mười mươi.
Kẻ gây án là người làm trong ngân hàng Công Thương, tên là Lý Kiệt. Nguyên nhân hắn sa lưới nhanh như vậy khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười: hắn tiếp tục đi trộm ngân hàng, bị bắt tại trận.
Mà nguyên nhân khiến hắn điên cuồng như vậy càng khiến người ta nghẹn họng trân trối hơn. Hóa ra tên này giấu số tiền lớn mình trộm được ở lần đầu tiên trong bếp lò nhà mình. Mẹ hắn không biết chuyện này. Bởi vì lo lắng hắn không được ăn cơm canh nóng hổi sau khi ly hôn, mẹ hắn bèn nấu cơm cho hắn trước khi hắn tan làm. Nhưng bà ta không biết rằng mình đã đốt rụi sáu vạn tệ trong lúc chẳng biết gì.
Số tiền tưởng chừng đã là đồ trong túi cứ thế mất tong, điều này khiến cho Lý Kiệt vốn định tránh đầu sóng ngọn gió triệt để chó cùng giứt giậu, đền tội cả đời.
Tên này cũng là nhân tài. Hắn đánh bạc nợ nần, vợ bồng con ly hôn với hắn. Lý Kiệt buông thả bản thân, ôm tâm trạng sầu đời, năm 1992 hắn thiếu nợ lên tới vạn tệ.
Hắn bị đám đòi nợ bức ép đến mức chẳng còn cách nào, vậy mà lại có suy nghĩ lệch lạc với kho bạc của ngân hàng. Đừng nói chứ, một đến hai đi, hắn thật sự tìm được một cơ hội. Bởi vì huyện Trường Dương là một huyện thành nhỏ, thời kỳ này kho bạc của ngân hàng Công Thương vẫn là nhà trệt, chỉ gia cố tường bằng bê tông cho dày hơn, chắc hơn mà thôi. Một ngày nọ, hắn tăng ca đến tối, đi vào kho bạc. Khi cất tín phiếu, hắn vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện thấy một cái hốc có chu vi tầm bảy tấc thông với ống khói của kho bạc, có thể nhìn thấy bầu trời sao bên ngoài.
Lý Kiệt lập tức kinh ngạc, hắn tỉnh bơ chuyển đống tiền mặt đến dưới miệng hốc rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.
Hắn về đến nhà, chẳng dễ gì mới đuổi được kẻ đến nhà đòi nợ. Hắn hạ quyết tâm, dứt khoát bí quá hoá liều.
Hắn tìm mấy cây gậy trúc, dùng sợi thép nối lại, gắn móc và lưới ở một đầu, ra tay ngay đêm hôm ấy.
Tô Bình Nam không định tố cáo, bởi vì hắn không thể giải thích tại sao mình biết nguyên nhân. Trái lại mục tiêu của hắn là sáu vạn tệ nhất định sẽ bị đốt rụi kia.