Chương 10: Công ty đầu tiên của tập đoàn Cẩm Tú

Sau khi có Trương Lệ Hoa giúp đỡ, Tô Bình Nam thấu tỏ thành ngữ "như hổ thêm cánh".

Trương Lệ Hoa không chỉ tinh thông tài vụ, mà còn hiểu biết về các doanh nghiệp. Chỉ mất hơn một tháng ngắn ngủi, công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Cẩm Tú với vốn đăng ký tài chính năm mươi vạn đã được thành lập.

Trong tháng này, thị trường hạt thông đã mở ra con đường tiêu thụ ở Ô thành, thương nhân từ các nơi chạy đến Vân Cảng như kền kền nhìn thấy thịt thối, nhao nhao tìm đến tận cửa. Hạt thông tích trữ trong nhà máy của công xưởng chưa từng vượt quá ba nghìn cân. Đến nỗi mấy công nhân bốc vác mệt lả, có thể thấy việc kinh doanh của Tô Bình Nam tốt đến mức nào.

Lý Chí Vũ ở thị trấn Nhị Đài cũng điên cuồng kiếm tiền. Hàng ngày toa xe hàng và xe LTL liên tục vận chuyển hàng hóa vào Ô thành.

Mấy trưởng tàu như Trương Kiến Quốc cũng không chịu thua kém, xe khách tuyến Ô - Phong bị bọn hắn dùng để chở hàng. Ngoài mấy vị khách ít ỏi ra, gần như những chỗ có thể đặt chân trên xe đều chất đầy hạt thông.

Sáu trăm bảy mươi lăm vạn, ngoài ra còn có gần mười hai vạn cân hàng đang chất đống ở thị trấn Nhị Đài không kịp lên xe. Đây là thu nhập trong hai tháng của Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế của chủ công ty trong căn phòng làm việc khá xa hoa. Trước mặt hắn đặt con dấu và một xấp giấy tờ dày cộm. Nào là bảng tài vụ, nào là hợp đồng, nào là giấy chứng nhận mã số doanh nghiệp...

Những thứ này là thành quả mà hắn dẫn theo Trương Lệ Hoa chạy ngược chạy xuôi suốt nửa tháng. Hôm nay là ngày thành lập công ty đầu tiên sau khi hắn trùng sinh.

Công xưởng đã được quét dọn sạch sẽ từ sớm, tấm biển "công ty thực phẩm Cẩm Tú" nền trắng chữ đen treo ngoài cổng được Trương Lệ Hoa cẩn thận dùng vải đỏ phủ lên, chỉ chờ đến giờ lành sẽ đốt pháo vén ra.

Dù sao Tô Bình Nam của hiện tại tuy lẳng lặng phát tài, thu lại nanh vuốt, nhưng hắn cũng có chút danh tiếng trong giới trung lưu và đám người lăn lộn dưới đáy xã hội. Vì vậy hắn dứt khoát không mời ai, định tổ chức lễ thành lập cùng với các huynh đệ nhà mình, tự náo nhiệt một phen cho xong việc.

Tô Bình Nam ngồi trong phòng làm việc, thần sắc bình tĩnh. Hắn vừa vuốt ve con dấu trong tay, vừa chăm chú nhìn một đám huynh đệ, trong đó có Tô Văn Văn từ thị trấn Nhị Đài gấp gáp trở về.

Mười bốn người bao gồm Trương Lệ Hoa, ánh mắt người nào người nấy đều nóng bỏng, dùng ánh mắt kính nể chờ đợi Tô Bình Nam lên tiếng. Bọn hắn đã tận mắt chứng kiến Tô Bình Nam từng bước gây dựng công ty thực phẩm Cẩm Tú, hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tô Bình Nam.

Trong đám người này, ngoại trừ Trương Lệ Hoa do Tô Bình Nam đích thân thuê, những người khác đều là hắn vất vả khảo sát rồi tuyển vào kho hàng.

"Cộp cộp!"

Tô Bình Nam gõ ngón trỏ và ngón áp út lên bàn theo thói quen. Mọi người lập tức đứng thẳng lưng.

Đến bản thân Tô Bình Nam cũng không biết thật ra hắn là một người lãnh đạo có bản tính của loài sói, vô cùng thích hợp với doanh nghiệp hiện đại. Sự hung ác, mạnh mẽ, bình tĩnh và trí tuệ mà hắn thể hiện ra, cùng với sự tự tin hơn người sẽ mang đến tinh thần phấn đấu và năng lực cạnh tranh ngoan cường cho đoàn đội của hắn. Thậm chí với con mắt nhìn người và những thành công nối liền không dứt trong sự nghiệp của hắn, những người này sẽ sinh lòng sùng bái hắn, hy sinh tất cả vì hắn.

Trên gương mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam nở nụ cười hài lòng: "Không có quy tắc thì không thành tiêu chuẩn. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là nhóm người hỗn tạp nữa. Vì vậy, chuyện đầu tiên cần làm là lập ra quy tắc." Nói rồi hắn gật đầu ra hiệu cho Trương Lệ Hoa phát bản chế độ tài vụ và quy định của công ty đã chuẩn bị sẵn cho từng người.

Hiện giờ đa số người dưới trướng hắn đều là hán tử thô lỗ có trình độ văn hóa rất thấp. Mọi người nhìn một xấp giấy dày trong tay, ai nấy đều mặt nhăn mày nhó.

Tô Bình Nam nói với ánh mắt trầm tĩnh: "Ta đi xem bói, thầy bói bảo ta không phải kẻ giãi thây trăm họ, nên công một người."

Hắn nói đến đây thì dừng lại. Đoàn người đông nghịt ở bên dưới đều giữ im lặng, chờ người lãnh đạo bọn hắn là Tô Bình Nam nói tiếp.

"Ta đặt tên công ty Cẩm Tú với hi vọng mang lại cho mọi người một tương lai như gấm. Bước chân ta sẽ càng ngày càng nhanh, các ngươi muốn đi theo ta thì phải tuân thủ quy định, gánh vác vài thứ. Làm được những điều này chỉ là bước đầu tiên khi chúng ta chính quy hóa." Tô Bình Nam lắc lư bản quy định trong tay.

"Ta đã nói xong, các ngươi có thể phát biểu."

Ngoài dự đoán của hắn, mọi người đều gật đầu đầy kiên định, không có bất kỳ ai than khổ dù chỉ một câu.

Tô Bình Nam thầm vui vẻ, tiếp tục lên tiếng: "Từ tháng này trở đi, các ngươi đến phòng tài vụ lĩnh lương. Cụ thể là bao nhiêu, ta sẽ bảo Trương tỷ thông báo cho các ngươi."

Giờ lành đã đến, tiếng pháo đùng đoàng đinh tai nhức óc vang lên. Công ty đầu tiên sau khi Tô Bình Nam sống lại cứ thế im hơi lặng tiếng khai trương.

Mọi người hưng phấn sôi nổi một hồi rồi bắt đầu một ngày bận rộn. Hiện tại nhu cầu hạt thông rất cao, mọi người không có thời gian rảnh rỗi. Chỉ chút thời gian như thế mà ngoài cổng đã có ba chiếc xe tải xếp hàng.

Ba người Tô Văn Văn được sắp xếp chức vụ giám đốc chi nhánh, tiền lương hai nghìn tệ khiến người ta líu lưỡi. Trương Lệ Hoa là giám đốc tài vụ, tiền lương cũng thế.

Về phần Trương Đồng, Tô Bình Nam cảm thấy hắn còn trẻ, chưa ổn định, bèn dứt khoát cho hắn làm trợ lý đi theo mình chạy trước chạy sau, tiền lương một nghìn năm trăm tệ.

Còn những người đi theo Tô Văn Văn, Tô Bình Nam cân nhắc rồi quyết định trả lương ba trăm tệ. Đây là mức lương rất cao rồi. Nhưng quả thật những người này khá vất vả, thường thì hạt thông toàn đến vào buổi tối, rất nhiều lô hàng vận chuyển suốt đêm. Vì thế hắn rất hào phóng trả cái giá này, đương nhiên là đám cấp dưới reo hò vui vẻ.

Tô Bình Nam gọi mấy người Tô Văn Văn đến phòng làm việc. Nguồn tài chính của hắn đã khá hùng hậu, cứ cái đà này thì hắn phải bắt đầu bố trí sâu hơn ở thị trấn Nhị Đài và Ô thành. Hắn không còn thỏa mãn với việc sở hữu trạm hàng nho nhỏ nữa, quyết định lộ răng nanh của mình.