Vân Hoàng đáy lòng hơi kinh ngạc.
Hôm đó trên mái hiên, có lẽ Vũ Văn Cứ đã nhìn thấy nàng!
Theo bản năng liền tránh né bàn tay của Vu Văn Cứ, nàng nhìn về phía hắn, chờ đến khi vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng lại rũ mắt xuống: “Thái tử điện hạ không nghe nói Tam điện hạ và muội muội của Tây Hà lưỡng tình tương duyệt hay sao? Ta làm như vậy, chỉ vì muốn thành toàn cho bọn họ mà thôi."
Vũ Văn Cứ trong mắt không khỏi biểu lộ ra sự châm chọc: "Là vậy sao, nguyên nhân thật sự xuất phát từ thiện tâm của quận chủ?"
Vân Hoàng mỉm cười, không nói gì, bình tĩnh giữ khoảng cách với Vũ Văn Cứ.
"Không biết Thái tử gọi Tây Hà ra đây có chuyện gì?"
Vũ Văn Cứ nghiêng đầu nhìn: "Không phải ngươi cũng không muốn ở lại với những người đó sao?”
Vân Hoàng hơi ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu không?" Vũ Văn Cứ chế nhạo, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ quận chủ thực sự cho rằng ta là đang coi trọng mỹ mạo của ngươi? Cho nên mới yêu cầu ngươi ra ngoài với ta?"
Cái này, nàng quả thật còn chưa nghĩ tới.
Chỉ là cảm thấy sự tình không đơn giản như hắn nói, nếu hắn thật sự có chủ ý muốn giúp đỡ nàng, thì sẽ không ở trong đình viện nói ra những lời gây hiểu lầm như vậy.
Rõ ràng là đang làm khó nàng mà!
Chẳng lẽ huyết ngọc kia không phải của hắn? Vân Hoàng khóe miệng giật giật: "Tây Hà cũng không tự đại như vậy, ta sao có thể lọt vào mắt thái tử được chứ."
Vũ Văn Cứ đi đến bên cạnh vài bước, đứng trong bóng râm nhìn nàng: "Ta không quan tâm ngươi và Yến Cửu Tiêu đang muốn làm gì, nhưng nếu làm tổn hại đến con dân của triều đại Tây Tấn, thì ta tuyệt đối sẽ không dung túng, nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt!"
Vân Hoàng ánh mắt khẽ lóe lên.
Trong đầu bất giác nghĩ đến kết cục của Vũ Văn Cứ.
Để loại bỏ quyền lực, Vũ Văn Hằng gần như đã giết hết tất cả dòng chính của Vũ Văn gia.
Chỉ có Vũ Văn Cứ ở trong dân gian là có uy danh cao nhất, cần chính yêu dân, thu phục hiền tài, thương dân như con — cũng bởi vì những điều này, Vũ Văn Hằng không dám động đến hắn, mà đem hắn giam cầm trong Vương phủ ở kinh thành, vĩnh viễn không cho phép hắn rời kinh.
Sau đó, Vũ Văn Cứ tự sát mà chết.
Lúc ấy nàng đã thổn thức không thôi, nếu không phải nàng ủng hộ Vũ Văn Hằng lên ngôi thì Vũ Văn Cứ nhất định cũng sẽ là một bậc minh quân.
"chiết——"
Một tiếng chim kêu khiến Vân Hoàng định thần trở lại, nàng nhìn Vũ Văn Cứ: "Tây Hà cùng Yến Vương chẳng qua chỉ là bình thủy chi giao."
Vũ Văn Cứ lạnh mắt nhìn nàng, không mang theo chút cảm xúc, trên mặt hắn hiện rõ sự ngờ vực.
Trong một khoảnh khắc, vẫn là hắn hướng người phía trước mà đi.
Vân Hoàng nhìn theo bóng lưng Vu Văn Cứ, rũ mắt trầm ngâm.
Người này không đủ tàn nhẫn.
Đế Vương nếu chỉ có do dự thiếu quyết đoán, thì sẽ không thể thành đại sự được.
“Ngươi còn đi theo bổn thái tử làm gì?” Vũ Văn Cứ đứng ở cửa nói.
Vân Hoàng cúi đầu thi lễ: "Thái Tử chưa mở miệng, Tây Hà không dám tự tiện rời đi.”
“Quận chủ…” Vũ Văn Cứ trở lại vẻ ngoài khiêm tốn, nho nhã, cười ấm áp: “Y thuật của ngươi cao minh, so với thái y viện sợ là còn lợi hại hơn nhiều, ngươi tuổi còn trẻ đã có y thuật như vậy, chi bằng để bổn thái tử thay ngươi nói vài lời trước mặt phụ hoàng, để ngươi lưu lại Thái Y Viện làm y nữ."
"Ta thà làm đầu gà, cũng không muốn làm đuôi phượng, mà ta—"
Vân Hoàng ngạo nghễ ngẩng đầu: "Từ trước đến nay, ta không thích thua kém người khác, y nữ chẳng qua cũng là hầu hạ cung phi mà thôi, ta là quận chủ, thân phận không đủ cao quý hay sao, mà phải nghĩ đến cấp thấp y nữ kia, thái tử điện hạ, chẳng lẽ là mặt trời đã làm cho ngài nóng đầu?"
Vũ Văn Cứ đối với những lời lỗ mãng của nàng cũng không để ý: "Ta còn tưởng rằng quận chủ là một người không quan tâm đến địa vị."
"khiến Thái tử thất vọng rồi, Tây Hà rất coi trọng danh lợi địa vị, nếu không, cũng sẽ không vì chức vị quận chủ mà cứu sống Tĩnh phi!"
Không quan tâm thì cũng chỉ có thể ngồi chờ chết!
Nàng không muốn làm thịt cá, mặc người xâu xé!
Vũ Văn Cứ cho rằng sẽ nhìn thấy điều gì đó khác từ trên người Vân Hoàng, nhưng mà làm hắn thất vọng rồi, không thể nhìn ra một chút âm mưu nào giữa nàng và Yến Cửu Tiêu: "Quận chủ là người thành thật, ta rất thích giao tiếp với những người như ngươi."
Vân Hoàng đứng ở một bên, chăm chú lắng nghe.
"Ta nghe nói ngươi có một huynh trưởng, đầu năm sẽ tham gia khoa cử." Vũ Văn Cứ cười cười, ý vị thâm trường nói: "Ta có nên trực tiếp giao cho ca ca của ngươi một chức quan không? Hắn tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng cũng có thể vượt cấp làm thư đồng cho ta."
Vân Hoàng đột nhiên nắm chặt hai tay: "Huynh trưởng của Tây Hà sẽ dùng năng lực của chính mình đoạt được công danh, cũng không cần phải dựa vào thế lực nào khác."
Vũ Văn Cứ lắc lắc ngọc bội, tiếc nuối nói: "Thật là đáng tiếc."
"Đáng tiếc!” Nàng cười, cũng không có gì không đúng: “Nếu như trong thiên hạ nho sinh không tuân theo quy tắc thi cử, Tây Tấn triều sao có thể chiêu mộ được nhân tài?”
Tuy rằng không biết Vũ Văn Cứ trong hồ lô bán loại thuốc gì, nhưng khi hắn nhắc tới Vân Trạch, Vân Hoàng cũng liền đoán ra được bảy, tám phần.
Muốn dùng điểm yếu là huynh trưởng để thử uy hiếp nàng——
Rất tốt!
Vũ Văn Cứ cuối cùng cũng nhấm nuốt xong bốn chữ chiêu mộ nhân tài, vẻ lạnh lùng trước đó nhìn Vân Hoàng cũng đã biến mất: “Quận chủ có tâm, ta xin thụ giáo huấn.”
Đối mặt với nhau, họ nhìn thấy những cảm xúc khác bên trong mắt đối phương.
Vũ Văn Cứ cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác, như thể tâm phục khẩu phục.
“A!” nô tỳ kêu lên một tiếng, vội vàng hành lễ: “ Bái kiến thái tử, bái kiến quận chủ, nô tỳ xin được thỉnh an hai vị!”
Xuân Cầm hành lễ, ánh mắt kinh ngạc xẹt qua.
Có vẻ như bà ta không ngờ rằng Vân Hoàng cùng Vũ Văn Cứ sẽ trộn lẫn với nhau thế này.
Vân Hoàng nhìn về phía trước, hóa ra hai người đã đến bên ngoài Cung Cam Tuyền.
nàng đi tới đỡ Xuân Cầm: “Cô cô không cần đa lễ.”
Xuân Cầm đứng dậy nhìn Vũ Văn Cứ, vừa dẫn người vào cung vừa trách cứ nói: "Điện hạ đến yết kiến hoàng hậu, sao không báo trước cho thần? Hoàng hậu đã ngủ trưa rồi."
Giọng điệu tuy trách móc nhưng lại có vẻ cưng chiều.
Nghĩ tới, Xuân Cầm cũng nhìn thấy Vũ Văn Cứ lớn lên, Vũ Văn Cứ dừng bước: “ Mẫu hậu đang nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa.”
Xuân Cầm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý.
"Quận chủ là cùng điện hạ tới, hay là tìm hoàng hậu có chuyện?"
Vân Hoàng giải thích tường tận, lựa lời nên nói, Xuân Cầm tuy rằng hoài nghi, nhưng bà ta cũng không thể phạm sai lầm.
Đôi mắt hướng về phía Vũ Văn Cứ, như thể đang chứng thực lại lời nàng.
"Người bên ngoài là thái tử sao?"
Trong điện, truyền ra giọng nói không giận không kiêu ngạo của hoàng hậu, xuyên qua cánh cửa, lọt vào tai ba người.
“Hồi nương nương, là thái tử !” Xuân Cầm vội vàng ứng thanh, đi vào trong phòng hầu hạ: “Điện hạ cùng quận chủ muốn tới bái kiến nương nương, người có muốn gặp không?”
Một lúc sau, bên trong có tiếng cho người vào.
Trong điện, mái tóc đen của hoàng hậu tán loạn, xen lẫn một chút tóc trắng, giữa hai hàng lông mày là sự uể oải của người mới ngủ dậy, nhưng vẫn không cản trở được sự yêu kiều, cao quý của bà.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."
"Tây Hà bái kiến hoàng hậu."
“ Vân Hoàng, ngồi đi.” Hoàng hậu ngồi ở địa vị cao thượng, lười biếng dựa người vào ghế, sau lưng còn kê thêm một cái gối, gương mặt hiền hoà, nhìn về phía Vũ Văn Cứ, vẫy tay:" Hoàng nhi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?"
Vũ Văn Cứ đi tới, Hoàng hậu đặt tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ: “Hình như thân thể khôi phục rồi.”
"Nhi thần bất hiếu, khiến mẫu hậu lo lắng."
Bởi vì có mặt Vân Hoàng, hai mẫu tử chỉ nói vài câu, một lúc sau, hoàng hậu nhìn về phía Vân Hoàng, hơi nhíu mày: “Hoàng nhi, Trường Nhạc tuổi còn nhỏ, tính tình không tốt, nếu như nàng làm sai chuyện gì, xin ngươi đừng cùng nàng so đo."
Vân Hoàng đáy lòng hơi trầm xuống.
Nếu hoàng hậu thật sự muốn khuyên nàng đừng so đo với Trường Nhạc thì không sao, nhưng nếu là có mục đích khác...
Ví như, đang nhắc nhở nàng đừng cố leo lên cành cao là Vũ Văn Cứ.
"Thần nữ đã rõ! Hoàng hậu, chuyện vặt vãnh như vậy, người không cần lo lắng, thần thấy trên trán người có chút mệt mỏi, gần đây có bị đau đầu không?"