Lời vừa nói ra, mọi người liền trừng to hai mắt.
Đặc biệt là Tưởng chiêu vô tội chớp chớp mắt, nhìn sang mẫu thân rồi khoát tay: “Không liên quan đến con, là tổ phụ……”
Tiết thị thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải do tên nhãi ranh nhà mình gây hoạ.
Nghĩ đến từ cục cưng bảo bối, ở trong Tưởng Quốc Công phủ này ngoại trừ để chỉ Vân Hoàng ra, thì trên dưới phủ căn bản sẽ không ai dùng đến từ ngữ này.
“Mẫu thân, đừng khóc!” Tiết thị trấn an Quốc công phu nhân một lúc, sau đó chính mình cũng rơi hai hàng nước mắt, dùng khăn tay xoa xoa: “Tức phụ không phải cũng đã nghe thấy Vân Hoàng nói nhớ người khác sao? Đây chính là lần đầu tiên, dù là đối với ai đi nữa cũng là điều đáng mừng."
Vừa nghe, Quốc công phu nhân quả nhiên không khóc nữa.
Bà ấy vốn không phải là loại tính tình yếu đuối, lúc trẻ còn cùng quốc công gia xông vào chiến trường, cũng từng giết qua người, gặp qua máu, sao lại có thể yếu đuối như vậy được.
Nhưng lần này bà ấy khóc thật ra là vì không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Nhìn về phía quốc công gia, quốc công phu nhân cảm thấy không vừa mắt, đáy mắt cuối cùng hiện lên một tia chán ghét, gan đau tức giận: "Đúng vậy, hôm nay tiện nghi đều cho cái lão già kia hưởng, ta đối với cục cưng bảo bối tốt như vậy, con bé lại không nói nhớ ta..."
Quốc công gia muốn phản bác, nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Có thể có biện pháp gì chứ?
Chẳng lẽ ông ấy lại cãi nhau với phu nhân nhà mình một trận sao?
Bọn thuộc hạ dưới trướng còn không đánh được ông ấy, hơn nữa ông ấy lại sủng thê, hôm nay tâm tình tốt nên sẽ không chấp nhặt với phu nhân nhà mình: “Phu nhân, lần sau cục cưng bảo bối nhất định sẽ nói với bà thôi, đừng ở đây tức giận nữa mà. "
Khi lời vừa nói ra, Quốc công gia không thể giấu được nụ cười của mình.
Vẻ mặt này so với vẻ mặt khoe khoang không khác nhau là mấy.
Quốc công phu nhân liếc nhìn một cái, đột nhiên ném cái tách về phía ông ấy: "Nhanh cút ra ngoài cho ta, lão tử ông đừng ở đây khoe khoang với ta, đừng tưởng ta không nhìn ra ông đang nghĩ cái gì, cái đuôi của ông cũng sắp bay lên trời rồi! "
Tiết thị che miệng cười khẽ, hai lão nhân gia này thật là.
Nhìn thấy quốc công gia ngoan ngoãn đi ra ngoài, Tiết thị không khỏi lắc đầu lo lắng nói: "Mẫu thân, người còn chưa hỏi phụ thân chuyện giải trừ hôn ước."
Quốc công phu nhân cau mày: "Chuyện này không cần hỏi ta cũng đã rõ ràng, mọi chuyện nhất định là không thành, chỉ là hoàng đế tâm tư cẩn mật, sao ta lại không nhìn ra được chứ? Muốn đem Tưởng Quốc Công phủ gắt gạo trói chặt, thì làm sao có thể đáp ứng chuyện từ hôn."
"Đó là lý do tại sao Hoàng nhi phải ở cùng Tam điện hạ ..." Tiết thị cau mày, bất đắc dĩ, nàng cũng thật sự yêu thương Vân Hoàng.
“Hừ!” Quốc Công phu nhân hừ lạnh: “Làm sao ta có thể đem cục cưng bảo bối của nhà này đẩy vào hố lửa được, ta đã quyết định sẽ rút lui khỏi cuộc hôn nhân này rồi!"
Tiết thị suy nghĩ một chút, lại rót một tách trà mới cho Quốc Công phu nhân: "Nhưng nếu muốn từ hôn mà không xảy ra chuyện gì, thì phải do hoàng thượng bên kia đích thân mở miệng, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hoàng nhi, đến lúc đó Hoàng nhi làm sao có thể tìm được phu quân ? "
Quốc công phu nhân cười nhạt nói: "Ảnh hưởng gì chứ? Bảo bối thích ai thì cứ lấy người đó, cho dù cả đời không thành hôn thì với một Tưởng Quốc Công phủ như chúng ta còn sợ không nuôi nổi sao. Ai dám nói bậy ta sẽ giết họ! "
Nữ tử không thể cả đời không gả đi được.
Tiết thị nắm chặt hai tay, cười tủm tỉm đề nghị: " Chiêu nhi và Tuy nhi đều tốt, hay là chọn một người đi..."
Quốc công phu nhân nửa nheo mắt lại, một hơi uống sạch tách trà: "Con nói cũng có đạo lý! Cho dù gia đình người khác không tốt, nhà mình cũng có thể để cho Hoàng nhi tùy ý lựa chọn!"
Dù sao người ở Quốc công phủ đều sủng ái vân hoàng.
Sủng đến mức độ nào?
Ngay cả khi Vân Hoàng muốn mạng sống của họ, họ cũng có thể cho đi mà không cần nói một lời!
—
Đêm thật quỷ dị.
Mỗi âm thanh nhỏ đều được khuếch đại, ngay cả tiếng ve bên ngoài cửa sổ cũng đặc biệt xuyên qua màng nhĩ.
Vân Hoàng nhìn Ảnh Nhị từ cửa sổ nhảy vào, lông mày xinh đẹp nhíu lại:"Ngươi cùng với chủ tử nhà ngươi đều thích đi vào bằng cửa sổ."
Ảnh Nhị xấu hổ khom người: “Chuyện mà quận chủ giao phó, ta đều đã làm tốt!”
“ Ừm.” Vân hoàng sắc mặt buông lỏng, an tĩnh thoải mái.
Sự im lặng đột ngột khiến Ảnh Nhị có chút hụt hẫng, việc hắn ở một mình trong phòng cùng với một nữ tử cũng không phải là chưa từng có.
Thậm chí trong lúc huấn luyện, những nữ tử không mảnh vải che thân lôi kéo hắn, không rời một tấc, còn có vô số thủ đoạn khác, nhưng hắn không hề động tâm, nhưng lần này lại có chút luống cuống.
Phải biết rằng người trước mặt hắn không phải là những nữ tử đó, mà chính là người Vương gia để ý.
không thể so sánh ngang nhau được.
“Quận chủ nếu không có việc gì nữa, thuộc hạ xin phép cáo lui!” Ảnh Nhị không đợi câu trả lời đã muốn rời đi, thời gian càng trôi qua càng thấy căng thẳng.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của Ảnh Nhị, Vân Hoàng nhướng mắt: "Lần này Yến Cửu Tiêu vào kinh là vì chuyện gì?"
Ảnh Nhị bước chân dừng lại một chút, không trả lời ngay lập tức mà nhìn vào khuôn mặt của Vân Hoàng.
Sau một lúc, hắn mới mở miệng nói một cách không rõ ràng: "Chữa bệnh—"
Yến Cửu Tiêu bị bệnh?
Điều này Vân Hoàng thực sự không nhìn ra được, nàng trầm tư, cũng không quá nghi ngờ về lời nói của Ảnh Nhị, hắn không cần thiết phải lừa nàng, mà cho dù là có lừa đi nữa cũng không nên trù ẻo chủ tử nhà hắn, nói như vậy, Yến Cửu Tiêu thực sự bị bệnh.
Vân Hoàng làm như vô ý: “ Việc này ta thật sự cũng không nhìn ra, là bệnh gì vậy?”
Ảnh Nhị khoé môi mấp máy, nhưng lại không nói được nguyên cớ: “Vấn đề này, thứ thuộc hạ khó có thể trả lời.”
“ Ừm.” Vân hoàng đáp lại, không muốn ép buộc hắn.
Đổi lại là người khác, cũng sẽ không đem bí mật của chủ tử mình nói cho người ngoài biết, nói bị bệnh cũng xem như phá lệ rồi.
Ảnh Nhị đang chuẩn bị vụt từ cửa sổ để ra ngoài.
“ Tối mai ta muốn đến lãnh cung một chuyến.” Vân Hoàng đứng dậy, một lúc sau mới nói thêm: “Ta không muốn bị người khác phát hiện.”
“ Được!”
Lúc trước Vân Hoàng nhờ hắn đem đồ cho nữ nhân trong lãnh cung, đoán chừng thân phận không đơn giản, hắn đã điều tra rồi, nhưng thông tin tìm được chỉ là người kia trước đây từng là sủng phi của hoàng thượng.
Sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp bị đưa vào lãnh cung, nữ nhân được sủng ái một thời giờ lại trở thành phế phi ai cũng có thể chà đạp.
Ảnh Nhị nhảy ra khỏi cửa sổ, ngồi trên cành cây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhưng trong lòng đang thắc mắc tại sao Vân Hoàng lại muốn đi gặp phi tử đã bị thất sủng đó, cuối cùng thì nàng có kế hoạch gì.
“Ai ——”
Hắn thở dài thườn thượt, cất giọng du dương: " Vương gia coi trọng ngươi, quả nhiên không đơn giản!"
Dưới mái hiên, Đông Sương nghe thấy hắn than thở, tức giận giậm chân: " Ảnh Nhị, ngươi có thể đừng lớn tiếng như vậy được không, muốn nói chuyện thì sang bên kia đi, đừng gây phiền cho tiểu thư của ta."
Ảnh Nhị nhìn khuôn mặt giận dữ của Đông Sương, liền không quan tâm quy củ.
“Ta lớn tiếng nói chuyện đấy, làm sao, ngươi quản được ta à.”
Nhìn thấy khuôn mặt băng giá của Đông Sương cuối cùng cũng thay đổi biểu cảm, trong lòng Ảnh Nhị vô cùng vui sướng, tiểu nha đầu thực sự đáng để trêu chọc——
Đông Sương tức giận mím môi, hừ lạnh một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Thật là bất lực mà!
“Này!” Thấy nàng ấy không nói tiếng nào, Ảnh Nhị kêu một tiếng, buồn cười nói: “ Không phải là tức giận rồi đó chứ? Chủ tử của ta bảo ta ở đây để bảo vệ tiểu thư nhà cô, ta đương nhiên sẽ không gây rắc rối cho tiểu thư của cô.”
Cho hắn mượn cái lá gan hắn cũng không dám.
Tại sao tiểu nha đầu này không thể hiểu được chứ?
Đông Sương lạnh mặt, lười để ý đến phản ứng của hắn, cùng loại người này đôi có, mất nhiều hơn được, đạo lý này nàng ấy hiểu rất rõ ràng, chỉ là không muốn cùng Ảnh Nhị so đo thôi.
"Vậy thì ngươi nên im lặng, hoặc đi chỗ khác..."
"Soạt-"
Trong đêm tối, bên tai vang lên tiếng nước rơi.
“Suỵt!” Ảnh Nhị ra hiệu cho Đông Sương đừng lên tiếng, đột nhiên xoay người nhảy đến đầu tường bên kia.
Đông Sương tuy rằng không nghe rõ thanh âm, nhưng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, khi nàng ấy quay người lại, liền thấy Vân Hoàng đứng ở phía sau.
Vân Hoàng rũ mắt xuống, nói: "Đông Sương, chúng ta đi xem một chút."