Du Thái đem ngọc bội ném trả lại.
Đương nhiên hắn đã được nghe qua đại danh của Trấn Bắc Vương, lại nghĩ đến những gì đại ca nói trước đó, hắn trầm mặc một lúc rồi đứng sang một bên.
“Tối nay đã đắc tội rồi, mong lượng thứ!”
Ảnh Nhị cầm lấy ngọc bội, một lần nữa đeo lên trên thắt lưng, vẻ mặt ngả ngớn: “ Mau đi đi.”
Trước khi rời đi, Du Thái vẫn liếc mắt nhìn vào hòn non bộ, sau đó cúi chào Ảnh Nhị, nắm chặt tay, nhanh chóng rời đi.
Không biết qua bao lâu, Vân Hoàng mang theo đông sương từ bên trong đi ra.
Vân Hoàng nghiêm nghị nói: “Đa tạ ——”
Mặc dù không biết Ảnh Nhị vì cái gì lại xen vào việc của người khác, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra được là có liên quan đến Yến Cửu Tiêu.
Ảnh Nhị đi tới, vẻ mặt nghi hoặc: “ Đa tạ thì thật ra không cần, tại hạ chỉ có chút tò mò, đã trễ thế này quận chủ sao lại đến lãnh cung, người đã ném cái gì vào bên trong?”
Vân Hoàng hơi nheo mắt lại.
Vừa rồi nàng cảm thấy có người đang theo dõi mình, xem ra giác quan của nàng không sai.
“Vương gia của ngươi đương nhiên sẽ biết.” Vân Hoàng trả lời một cách cao thâm khó đoán, sau đó kéo Đông Sương rời đi.
Bỏ lại Ảnh Nhị ở phía sau, vẫn đang vò đầu bứt tóc vì không hiểu.
Vương gia thực sự biết sao?
Không giống như vậy, quận chủ này thật biết lừa người!
Ảnh Nhị đi theo phía sau hai người, không xa cũng không gần, Vân Hoàng đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, nhìn lại: “Ngươi còn không mau quay về tìm chủ tử nhà ngươi để bẩm báo?”
“Chủ nhân xuất phát đến Nguyệt thành rồi.”
Vân Hoàng ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che giấu đi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên vào kinh rồi lại âm thầm trở về, nếu nói không có gì thì cũng sẽ không có ai tin, nàng mơ hồ nhớ ra kiếp trước trong khoảng thời gian này Yến Cửu Tiêu chưa từng vào kinh.
Mặc dù không biết lần này vì cái gì……
Nhưng, trong lòng của nàng lại sinh ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ có liên quan đến cảm giác giống như bị kim châm đó?
Ý nghĩ này rất nhanh đã bị bác bỏ trước khi nó được hình thành, nàng sợ rằng mình bị điên rồi, làm sao có thể có chuyện vô nghĩa như vậy được!
Ảnh Nhị suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng mở miệng nói: "Nguyệt thành bên kia quả thực đã xảy ra chuyện, chỉ là thuộc hạ không biết mọi chuyện cụ thể như thế nào. Chủ tử chỉ kêu thuộc hạ bảo vệ quận chủ người mà thôi."
“Bảo vệ ta?”
“Phải!”
Vân Hoàng nhíu mày: “ Vì sao?”
Ảnh Nhị cười cười: “Thuộc hạ cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy Vương gia có thể đã thích quận chủ rồi.”
Vân Hoàng nhất thời không biết phải nói gì.
Người đó sẽ thích nàng sao? Ý nghĩ này lập tức khiến cho Vân Hoàng phải sởn tóc gáy.
“Đừng có bôi nhọ thanh danh của tiểu thư nhà ta!” Đông Sương mắng, rồi giận dữ nói: “Dù chủ tử của ngươi có ưu tú đi chăng nữa, ngươi cũng không thể áp đặt mối quan hệ này lên tiểu thư nhà ta, hơn nữa, chỉ mới gặp mặt được vài lần! Ngươi thật đúng là đăng đồ tử! "
Ảnh Nhị sờ sờ chóp mũi, cũng là xấu hổ: “Thứ lỗi!”
Lời nói vừa rồi đơn giản chỉ là bắn vào não mà chưa được suy nghĩ thông suốt, nếu vương gia biết chuyện, hẳn là sẽ mang hắn đi giết!
Nhưng tại sao vương gia lại đối xử khác biệt với Vân Hoàng như vậy?
Ngoại trừ lý do này, thì dường như không còn lí do nào nữa.
Vân Hoàng đột nhiên hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Hơi ngạc nhiên, Ảnh Nhị nghiêng đầu cung kính nói: "Ly Lạc, quận chủ cũng có thể gọi thuộc hạ là Ảnh Nhị."
Các ảnh vệ trong vương phủ đều được đánh số thứ tự để tiện theo dõi.
Cả ba người trở lại tử viện.
Đông Sương nhìn Ảnh Nhị vẫn tiếp tục đi theo, nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại: "Ta nói, tiểu thư nhà ta muốn nghỉ ngơi, ngươi còn đi theo không?"
Ảnh Nhị định thần lại, lắc đầu:" Không."
Đông Sương vội vàng giậm chân: "Vậy ngươi còn không mau đi, cẩn thận bị người khác phát hiện!"
“Bá ——”
Trong nháy mắt, Ảnh Nhị đã giẫm lên tiếng gió nhảy lên ngọn cây bên ngoài viện, tựa lưng vào cành cây nhìn ánh trăng, xem bộ dạng này của hắn là không muốn chuẩn bị rời đi rồi, Đông Sương trợn mắt tức giận.
Vào phòng, Vân Hoàng thích thú khi thấy Đông Sương hầm hừ đóng cửa lại.
“Làm sao vậy?”
“Hắn chuẩn bị ngủ ở trên cây!” Đông Sương hít vào một hơi: “ Tiểu thư, cho dù hắn là thuộc hạ của Vương gia, nhưng chung quy vẫn là một nam tử, để hắn bảo vệ người như vậy không thích hợp chút nào, vẫn nên tìm một cái cớ để hắn rời đi thì hơn."
Vân Hoàng vẫy tay, ý bảo Đông Sương đi qua giúp nàng tháo trang sức trên tóc xuống.
“Nếu là do chủ tử của hắn đã an bài, chúng ta cũng không thể quản được nhiều như vậy, ngay cả khi ta đi nói, hắn cũng chưa chắc sẽ nghe.”
“Ai……” Đông Sương thở dài, xử lý mái tóc đen nhánh của Vân Hoàng, cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý, Yến Cửu Tiêu tính tình cổ quái, ngay cả hạ nhân của hắn ta cũng là một người không hành động theo lẽ thường.
Nghĩ vậy, Đông Sương liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tựa hồ còn có thể thấy Ảnh Nhị đang nằm ở đó.
Vân Hoàng lên giường dặn dò: "Không cần để ý đến hắn, người mà Yến Cửu Tiêu phái tới sẽ không để xảy ra sai lầm, không chừng còn có thể giúp ích được gì đó."
Đông Sương đứng trên đầu giường gật đầu, chậm rãi lui ra.
——
Sáng sớm, hôm sau.
Sau khi Vân Hoàng dùng thiện xong, liền thấy Ảnh Nhị xuất hiện trên cành cây, trong tay còn cầm gà quay, đang ăn một cách ngon lành.
Cũng không biết có phải hay không là từ Ngự Thiện Phòng mang tới.
Đông sương đương nhiên cũng thấy, khinh thường trừng mắt nhìn Ảnh Nhị.
“Đưa cái này cho hắn.” Vân Hoàng chỉ vào bình trà trên bàn, Đông Sương nhìn nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình, không còn cách nào khác đành phải nhận lệnh mà làm.
Ảnh Nhị nhận lấy nước trà và nói đa tạ.
“Ta có chuyện muốn ngươi làm.” Vân Hoàng đi tới, dừng ở cách đó không xa, đưa ra một thứ: “Ta muốn đêm nay ngươi lại vào lãnh cung, giao thứ này vào tay nữ tử tối hôm qua. . "
Ảnh Nhị lau ngón tay, nhận lấy đồ vật, là một con ngựa gỗ, rất nhỏ.
Không tinh xảo, giống như đồ vật được mua một cách tùy ý trên đường phố.
Nếu Yến Cửu Tiêu để Ảnh Nhị lưu lại chỗ này, mục đích chắc không phải chỉ là vì để bảo vệ nàng, mà có lẽ cũng là vì muốn nàng hành sự được tốt hơn, Vân Hoàng mím môi: “Đừng kinh động người khác, việc này đối với ngươi mà nói hẳn là việc rất nhỏ.”
Ảnh Nhị quan sát một lúc, nghiêm túc hỏi: “ Quận Chủ, thuộc hạ có thể biết kế hoạch của người không?”
Vân Hoàng cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Không thể.”
“ Vậy được.” Ảnh Nhị đem ngựa gỗ bỏ vào trong lòng ngực, tiếp tục ăn gà quay, sau đó lại ăn đậu phộng, nhưng trong đầu hiện lên muôn vàn suy nghĩ: “Thuộc hạ nhất định sẽ không làm quận chủ thất vọng.”
Vân Hoàng đáp lại nói: "Còn có một chuyện, thị vệ ngươi gặp tối hôm qua, ngươi thay ta đưa hắn một thứ."
“ Cái này……” Ảnh nhị có chút khó xử.
Bây giờ hắn không đoán được tâm tư của Vương gia, nếu thật sự ngài ấy có hứng thú với quận chủ này, hắn lại đi thay mặt quận chủ truyền tín vật cho nam nhân khác, đó không phải là tự chuốc lấy khổ sao?
"Nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng."
Khóe miệng Ảnh Nhị giật giật: "Đương nhiên là nguyện ý, chỉ cần giao đồ cho thuộc hạ thôi!"
Đông Sương bước tới, đem đồ vật đưa cho Ảnh Nhị.
Cũng là một vật nhỏ, nhưng Ảnh Nhị rõ ràng nhận thấy giữa vật đó trống rỗng, hắn mở nó ra và thấy bên trong quả thật có một mảnh giấy.
Đang do dự không biết có nên xem trộm hay không thì Vân Hoàng đã lên tiếng: “Nếu ngươi muốn xem thì cứ xem, không cần lo lắng ta sẽ gây phiền toái cho ngươi.”
Ảnh Nhị lập tức đem đồ vật kia một lần nữa cất đi.
Cũng vào lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Sột soạt một lúc.
Nghe thấy ai đó đang gọi từ phía xa, niềm vui trong giọng nói cũng là không thể che giấu.
“Muội muội, ngươi ở đâu? Ca ca tới thăm ngươi ——”