Vân Hoàng dừng động tác một lúc, nhưng sau đó rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.
"Ta không nhẫn tâm, làm sao có thể bảo vệ được chính mình?" Nàng mỉm cười, mũi kim châm xuống mỗi lúc một nhanh hơn, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi:"Ta cũng đâu có làm tổn hại đến tiểu hoàng tử, hơn nữa, ngay lúc này ta còn đang cứu mạng của hắn, ngươi lại nói ta nhẫn tâm, thực ra rất cả những điều này đều phụ thuộc vào thái độ của ngươi đó."
Nhìn thấy Tĩnh Phi mở miệng muốn nói lại thôi, Vân Hoàng khẽ nheo mắt:" Nương nương, nên bớt chút sức lực để sinh tiểu hoàng tử ra đi, đừng cãi lời ta!"
Xung quanh liền trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hơi thở hỗn loạn của Vân Hoàng và Tĩnh Phi.
Còn Đông Sương thì cúi đầu, an phận đứng ở ngay bên cạnh bức bình phong.
Không biết qua bao lâu, Tĩnh Phi toàn thân ướt đẫm, cạn kiệt hết sức lực, cảm thấy dưới thân có thứ gì đó đã trượt ra ngoài!
“Oa oa_”
Tiếng khóc vang lên khiến những người đang đứng chờ bên ngoài đều kinh ngạc, mặc dù tiếng khóc của đứa bé mỏng manh như gấm vóc nhưng tất cả bọn họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Vẻ mặt của Vân Thanh, người đang chuẩn bị xem kịch hay, cũng lập tức cứng đờ, nàng ta không bao giờ nghĩ rằng Vân Hoàng sẽ thực sự có cách khiến đứa trẻ được sinh ra một cách bình an. Không, có lẽ chỉ cứu được đứa bé, còn Tĩnh Phi đã chết rồi!
Bà đỡ và thái y đều sửng sốt, sao có thể?
Phải biết, Tĩnh Phi vốn không còn chút khí tức nào, dù đã ngậm nhân sâm, dùng hết sức lực, cũng không thể hạ sinh được tiểu điện hạ, trừ khi là có phép màu, bằng không sẽ hết đường cứu chữa, tất cả bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chôn theo rồi.
Nhưng tiếng khóc vừa rồi là sự thật.
"Tiểu thư nhà ta nói cần nước nóng để rửa thân cho Tĩnh Phi nương nương." Bà đỡ vội vàng lấy nước nóng mang tới, Đông Sương mở cửa, lúc này nàng ấy hướng đến chỗ hoàng thượng nói lời chúc phúc, tuy nhiên gương mặt nhỏ nhắn của nàng ấy vẫn còn tái nhợt:" Chúc mừng hoàng thượng, nương nương đã sinh được hoàng tử."
Hoàng thượng liếc mắt nhìn vào trong phòng, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi: "Tĩnh phi nương nương đâu?"
"Hồi hoàng thượng, mẫu tử đều bình an__"
Vừa rồi trái tim của Đông Sương như thắt lại, cũng không biết tiểu thư đã sử dụng phương pháp gì, mà có thể giúp Tĩnh Phi thuận lợi sinh ra tiểu hoàng tử, cho đến bây giờ, tim nàng ấy vẫn còn đập loạn xạ, không thể bình tĩnh lại được, cứ như thể nàng ấy vừa bước ra từ quỷ môn quan.
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Tĩnh Phi nương nương mẫu tử bình an, hoàng thượng cát tường!"
Tất cả các quần thần đều quỳ xuống, trên mặt thể hiện những biểu cảm khác nhau.
Chỉ có Yến Cửu Tiêu nhàn nhã dựa lưng vào cột trụ sơn son, liếc mắt nhìn vào phòng một cái, sau đó trêu chọc Thiên Tuế Tuế: "Tiểu nha đầu quả thật không đơn giản..."
Ảnh Nhị không rõ ý tứ trong lời nói của Vương gia, nhưng sau khi nghĩ lại thì vô cùng ngạc nhiên: "Vương gia, thuộc hạ thật không ngờ Vân đại cô nương này có năng lực như vậy, thái y triều đình đều bó tay, vậy mà nàng ta lại có thể làm được”.
Yến Cửu Tiêu cười nhạo một tiếng, độc miệng nói: "Chẳng qua do ngươi kiến thức nông cạn, thì trách ai?"
Ảnh Nhị:"..."
"Meo--"
Thiên Tuế Tuế thay đổi tư thế nằm của mình, Chớp đôi mắt to tròn ngấn nước, rất đồng tình với hắn!
Một lúc sau, Vân Hoàng lau sạch thân thể cho tiểu hoàng tử, từ bên trong bước ra, hoàng hậu vừa nhìn thấy liền tiến lên trước một bước đưa tay tiếp nhận tiểu hoàng tử, chân thành khen ngợi:"Nhìn xem đôi mắt, cái mũi, còn có cái miệng nhỏ này nữa, trông thật giống hoàng thượng và Tĩnh Phi."
Hoàng thượng cũng đưa mắt nhìn nhi tử của mình, tuổi già lại có con, trải qua chuyện hôm nay tâm tình biến đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững phong thái của một vị hoàng đế Tây Tấn, ôn hoà nói:" Gọi nó là Vũ Văn Tuyệt, sau này lớn lên có thể vì phụ hoàng mà phân ưu."
"Cái tên này rất hay, tuyệt sắc phong hoa!" Hoàng hậu đem kinh ngạc trong mắt rất nhanh che giấu xuống, vì hoàng thượng mà phân ưu, đây là loại thân phận gì.
Ngoại trừ thái tử, thì còn có thể là ai...
Thư Quý Phi thần sắc cũng là khẽ giật mình, nói lời xã giao: "Tiểu điện hạ khẳng định là có phúc khí, tương lai sẽ là người tài đức."
Phân ưu?
Chỉ vừa mới sinh ra, có thể lớn lên được hay không còn chưa biết, thì làm sao phân ưu!
Dứt lời, đã thấy hoàng thượng đứng lên bước vào phòng, Hoàng hậu và Thư Quý Phi cũng đi vào theo, Vân Hoàng đi sau cùng, đột nhiên ngón tay của nàng bị kéo một cái, nàng ngước mắt nhìn lên, sau đó nhanh chóng thu tay lại:" Thần nữ bái kiến Vương gia."
Yến Cửu Tiêu giọng điệu nhẹ như sương mù, không có chút lưu tình, phảng phất lạnh lùng nói: "Bản lĩnh không nhỏ."
"Đa tạ vương gia!" Vân Hoàng thành thật mà cúi người.
"Ngươi là đang đa tạ bổn vương." Yến Cửu Tiêu bình tĩnh, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt rơi vào trên tóc Vân Hoàng:"Thân thể đầy gai nhọn, ngươi là đang muốn đâm chết bổn vương hay là tự đâm chính mình?"
Vân Hoàng sửng sốt một chút, không trả lời được, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Thần nữ không dám, thần nữ rất quý trọng sinh mạng."
Lời vừa dứt, nàng liền bước vào phòng.
Cho dù Yến Cửu Tiêu được hoàng đế sủng ái, nhưng trong phòng đều là phi tử của ông ấy, hắn vẫn nên tránh đi thì hơn, Ảnh Nhị cười hỏi: "Vương gia, chúng ta đi đâu?"
“Chờ xem—” Yến Cửu Tiêu uể oải nhìn lên bầu trời.
Vân Hoàng từ xa chỉ nghe thấy hoàng thượng nói chuyện cùng Tĩnh Phi: "Ái phi, nàng vất vả rồi!"
Giọng của Tĩnh phi tựa như ruồi muỗi, tuy yếu ớt nhưng rất lợi hại:"Thần thiếp không thấy vất vả, chỉ cần có thể sinh con cho hoàng thượng đã là vinh hạnh cho thần thiếp rồi, may mà nhi tử không sao, nếu không thần thiếp cũng không muốn sống nữa, hức hức… ”
"Nương nương, người vừa mới sinh xong, không thể kích động quá mức, sẽ tổn hại thân thể." Vân Hoàng ở bên cạnh kịp thời lên tiếng: "Hơn nữa độc còn sót lại trên người nương nương chưa rõ, người càng phải quan tâm đến thân thể của mình hơn."
Hoàng thượng quay đầu, chất vấn: "Độc vẫn chưa được giải hết sao?"
Vân Hoàng hạ mi mắt xuống, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Chất độc quá nặng, thần nữ phải dùng kim châm mười ngày liên tục mới có thể loại bỏ chất độc còn sót lại, nếu không, nương nương sẽ bị tổn hao khí huyết,sức khỏe sẽ không còn tốt như trước nữa. "
Tĩnh Phi vuốt ve khuôn mặt của Hoàng thượng, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Hoàng thượng, cứ nghe theo ý của Vân Hoàng đi, nàng ấy đã cứu mạng của thần thiếp và tiểu điện hạ, ngài nhất định phải thưởng cho nàng thật hậu hĩnh..."
Vừa nghe đến đây, hoàng thượng đã đứng lên, thực hiện lời hứa trước đó của mình: "Ban cho đại tiểu thư của Vân phủ hai vạn lượng hoàng kim, ba hộp trang sức, một trăm thớt gấm lụa, phong làm nhị phẩm quận chủ Tây Hà. "
Vân Hoàng vốn nghĩ hoàng thượng sẽ ban thưởng như trước đó đã nói, thật không ngờ lại có thêm tước hiệu quận chủ.
Điều này giống như...
Mưu kế đã đạt được!
"Thần nữ cảm tạ long ân của hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Vân Hoàng thực hiện nghi thức của một thần tử.
Thư Quý Phi ở bên cạnh lạnh mắt nhìn Vân Hoàng, nhưng lại nghĩ đến thế lực Tưởng thị phía sau lưng nàng, còn có vị hôn phu là tam điện hạ, không khỏi mỉm cười: "Hoàng nhi đúng là chân nhân bất lộ tướng, tài không đợi tuổi, thật sự là phúc của Tây Tấn. "
Trường Nhạc chẳng qua là vì thấy Vân Hoàng giỏi hơn mình, liền chướng mắt mà mỉa mai:" Đúng, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng rất lợi hại, có thể giúp cho một người sinh khó thuận lợi sinh ra hài tử, không biết còn tưởng nàng ta rất có kinh nghiệm sinh nở."
Vân Hoàng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Thái y không phân biệt tuổi tác, cũng không phân biệt bệnh tình của bệnh nhân. Đây chính là nhiệm vụ của một thái y nên làm, công chúa không hiểu cũng đúng, vì dù sao công chúa cũng không phải là thái y."
"Ngươi!" Trường Nhạc hôm nay liên tiếp trúng phải mấy cái đinh của Vân Hoàng, tức giận đến mức không thể kìm được hơi thở của mình:" Vân Hoàng, đừng nghĩ rằng ngươi đã được phong làm quận chủ, thì có thể ngang ngược, vô pháp vô thiên!"
Nàng ta dù sao cũng chính là công chúa, cho dù Vân Hoàng có được phong làm quận chủ, cũng không thể so sánh được với nàng ta!
Chẳng qua chỉ là một cái hư danh không có quyền lực.
"Trường Nhạc!" Hoàng thượng quát lớn, nhi nữ này thật không có phép tắc, ngay cả ông ấy cũng không đặt vào trong mắt:" Tước hiệu là do trẫm phong tặng, chẳng lẽ ngươi đối với trẫm có bất mãn sao?"
Trường Nhạc làm sao dám, nàng ta nhanh chóng dịu giọng: "Phụ hoàng, con không phải là có ý này..."
Ánh mắt của hoàng thượng lại rơi vào Vân Hoàng.
"Tây Hà, trẫm nhớ không nhầm, ngươi sắp thành thân với Hằng nhi, vì vậy cũng sớm nên tính toán_"