Vân Thanh từ dưới đất bò dậy, khóe miệng mấp máy, ánh mắt si mê rơi vào trên người của Yến Cửu Tiêu, cứ như thể hắn chính là người duy nhất trong thế giới của nàng ta.
Ngay cả mục đích ban đầu tới đây cũng bị nàng ta quên mất
Người nam nhân này, sao có thể đẹp đến như vậy!
Vẻ đẹp của nàng ta cũng bị lu mờ trước vẻ đẹp này
Vân Hoàng đáy lòng giễu cợt, tập trung quan sát, Vân Thanh thất lễ thế này chính là tự mua dây buộc mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Chưởng quỹ chạy tới, vừa nhìn thấy cánh cửa rơi tan nát, đau lòng không nhịn được: "Ài u, là ai đã phá nát cửa của tôi!"
Không ít người đều vây tới, người ở lầu một cũng hướng mắt lên nhìn.
Ảnh Nhất bình tĩnh lấy ra thỏi năm mươi lượng vàng, đưa cho chưởng quỹ, Khuôn mặt khổ sở trong phút chốc liền vui mừng hớn hở, cười làm lành:"Các vị chủ tử, cứ từ từ ăn, ta sẽ không quấy rầy nữa!"
Sau đó, Vân Thanh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nàng ta Phúc Thân hành lễ, muốn khôi phục hình tượng: "Tỷ tỷ, vị này là?"
Nàng ta ám chỉ Yến Cửu Tiêu.
Tưởng Tuy, Tưởng Chiêu thì nàng ta đã biết qua, trước kia nàng ta nhìn trúng Tưởng Tuy, nhưng người ta căn bản không hề có chút hứng thú nào với nàng ta.
"Vị này là Trấn Bắc Vương." Vân Hoàng liếc nhìn vẻ mặt của Yến Cửu Tiêu, không phân biệt được là vui mừng hay tức giận, càng thấy thú vị, liền nảy ra ý hay.
Vị chủ tử Yến Cửu Tiêu này, nếu nàng có thể lợi dụng hắn. . .
Danh tiếng của Trấn Bắc Vương, tuy là Vân Thanh ở trong khuê phòng nhưng cũng từng được nghe qua, ánh mắt của nàng ta lấp loé không yên, thân thể mảnh mai, chậm rãi lượn lờ: "Vân Thanh bái kiến Vương Gia!"
Đối với nam tử xa lạ vậy mà nàng ta lại dám tự xưng tên họ của mình, Tưởng Chiêu nhìn về phía Vân Thanh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, Yến Cửu Tiêu nhất định sẽ không bao giờ để ý đến một người não tàn thế này.
Ngu, xuẩn không ai bằng!
Không ai đáp lại, Vân Thanh duy trì động tác Phúc Thân hành lễ, toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn đến chỗ Yến Cửu Tiêu: "Vương Gia. . ."
"Lạch cạch —— "
Yến Cửu Tiêu ném đũa, không kiên nhẫn.
"Vương Gia thứ tội!" Ảnh Nhất cúi người, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Vân Thanh ném thẳng ra khỏi phòng, sau khi làm xong việc này, lại đi đến đứng bên cạnh Yến Cửu Tiêu.
Vân Thanh bị ngã đến thất kinh hồn vía, tóc mai tán loạn, lại nhìn Yến Cửu Tiêu, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, nhưng vẫn không thấy cam lòng, tự cho mình thông minh muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Yến Cửu Tiêu: "Vương Gia, Vân Thanh tự hỏi lễ nghi chu toàn, cũng không phạm phải bất cứ sai lầm nào, sao ngài lại đối xử với Vân Thanh như vậy?
Phút chốc, Yến Cửu Tiêu đảo mắt qua: "Bản vương muốn làm cái gì, còn cần phải giải thích với ngươi sao?"
Vân Thanh rùng mình, nghĩ đến tiếng xấu của Yến Cửu Tiêu, chỉ sợ, không có may mắn.
"Vương Gia." Vân Hoàng đứng dậy, ưu nhã ân cần, giống như đang muốn biện bạch thay Vân Thanh, không kiêu ngạo không khiêm tốn nhìn về hướng Yến Cửu Tiêu mở miệng: "Muội muội của thần nữ tuổi còn nhỏ, không biết phân cao thấp, mong vương gia đừng chấp nhặt muội ấy!"
Thanh âm không nhanh không chậm, đích tỷ không sợ cường quyền, bảo hộ muội muội, trong mắt mọi người xung quanh, Vân Hoàng chính là một người tỷ tỷ dịu dàng, lương thiện.
Tưởng Tuy nhìn Vân Hoàng với vẻ thâm trầm.
Thế nhưng, Tưởng Chiêu lại nghiến răng nghiến lợi, đang yên đang lành muội muội lại quản chuyện của nha đầu kia làm gì? Vân Thanh đắc tội Yến Cửu Tiêu, hắn ta nhất định sẽ không chịu làm ăn lỗ vốn đâu.
Vân Thanh con ngươi bắt đầu nhíu lại, ngón tay nắm chặt, mấy lời của Vân Hoàng đều không có lợi cho nàng ta! Nhìn những người xung quanh đang vây đến để xem trò vui, Vân Thanh âm lãnh vô cùng, thanh danh mà nàng ta cất công gây dựng nhiều năm như vậy_
Hôm nay sợ là sẽ bị hủy hoại trong giây lát!
Thật không ngờ tất cả chỉ làm bước đệm cho Vân Hoàng!
Vân Thanh muốn phản bác, nhưng lại không dám đắc tội với Yến Cửu Tiêu, chỉ có thể buồn bực cúi đầu, cũng không dám cầu xin tha thứ.
"Xem ra Vân Thượng Thư thật đúng là không biết cách dạy nhi nữ của hắn." Yến Cửu Tiêu nheo mắt lại, quỷ quyệt âm tàn:" Hôm nay Bổn Vương sẽ thay hắn dạy một chút tôn ti lễ giáo."
Dứt lời, Ảnh Nhất không cần hắn phân phó, đi lên phía trước, lạnh lùng, nhanh chóng cho Vân Thanh một đạp lăn tròn y như một quả bóng, từ cầu thang xuống lầu một.
Vân Thanh cuống quít lấy tay che mặt, không ngừng kêu gào.
Khuôn mặt chính là thứ quyết định vận mệnh, không thể có mảy may tổn thương được! Lăn đến một nửa, hơi thở của nàng ta trở nên yếu ớt, liền ngất đi tại chỗ.
Vân Hoàng bị doạ giống như người mới vừa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn về phía Vân Thanh đang bất tỉnh.
Trong mắt lập tức hiện lên vẻ đau lòng, lo lắng.
Mọi người thấy bộ dạng này của nàng, đáy lòng không khỏi thở dài, tỷ tỷ nhìn thấy muội muội bị đối xử như vậy nhất định là rất đau lòng, người muội muội này cũng thật là ngu xuẩn, không biết cầu xin tha lỗi, làm lãng phí hảo tâm của tỷ tỷ mình.
"Chậc —— "
Yến Cửu Tiêu ưu nhã bước xuống bậc thang, áo choàng gấm màu đen bị gió thổi phải bay phất phới:"Chỉ mới là bắt đầu thôi đã không thể phát ra âm thanh rồi sao?"
Ảnh Nhất ân cần rót một tách trà giội lên mặt Vân Thanh.
Vân Thanh nhàn nhạt tỉnh lại, ánh mắt thất kinh, dùng tay sờ nước trà đọng lại trên mặt, cả khuôn mặt liền biến sắc, toàn thân run rẩy, cũng không biết là đang sợ hãi hay tức giận, ẩn nhẫn nói:" Thần nữ đa tạ Vương gia chỉ giáo!"
Ngược lại, không quan tâm đến đau đớn trên người, nàng ta nhìn Vân Hoàng, ánh mắt thoáng qua sự thâm độc:" Hôm nay đa tạ tỷ tỷ đã thay muội nói chuyện! Ngày sau, nhất định sẽ đền đáp gấp đôi lòng tốt của tỷ tỷ."
Vân Hoàng mang một vẻ lo lắng, toát lên phong thái của đích nữ trâm anh thế gia:" Muội muội, tỷ tỷ thay ngươi cầu tình với Vương gia, chỉ có điều, ngươi cũng phải cúi đầu nhận sai, nếu không tỷ tỷ và hai vị biểu ca đây có muốn bảo vệ ngươi cũng không được."
Từng chữ từng câu, không có chút nào là trách cứ.
Nhưng trong ánh mắt Vân Hoàng rõ ràng giống như là đang nói: "Hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão", Vân Thanh đột nhiên siết chặt hai tay, quỳ gối dập đầu trên mặt đất:"Vương gia, là thần nữ nhất thời hồ đồ, ăn nói bừa bãi, mong người thứ tội!"
Tiểu cô nương mỏng manh, yếu đuối quỳ trước mặt mọi người, khiến tất cả họ đều cảm thấy thương xót, chỉ là khi nhìn đến khuôn mặt sưng tấy kia lại không khỏi có chút buồn cười.
Mềm lòng lập tức vơi đi một nửa.
Vân Thanh chỉ cảm thấy khuất nhục, nhưng người trên đỉnh đầu căn bản không cho nàng ta đứng dậy, rút ra bài học, nên nàng ta cũng không dám nhúc nhích.
"Thanh nhi!"
Giữa lúc không khí xung quanh đang căng thẳng, trước cửa tửu lâu, xuất hiện vài bóng người bước vào.
Lúc này, một người mặc y phục trắng đi tới, vừa nhìn thấy tình trạng của Vân Thanh, ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng khó tả:" Có chuyện gì vậy? Là ai đã làm!"
Vân Thanh không ngờ Vũ Văn Hằng sẽ tới, còn chưa kịp vui mừng, nàng ta từ trong lòng ngực hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn ra, nhịn xuống đau đớn mà cúi đầu:" Thần nữ bái kiến tam điện hạ, tam điện hạ vạn an."
Trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta lại không danh không phận, nên không thể dựa vào hắn quá gần.
Một màn này, ai có mắt đều có thể thấy được, Tưởng Chiêu lập tức bộc phát, cười lạnh một tiếng: "Thanh nhi? Tam điện hạ gọi cũng thật là thân mật! Người không biết còn tưởng ngài và Vân Thanh chính là phu thê!"
Yến Cửu Tiêu thản nhiên nói: "Theo bổn vương biết, vị hôn thê của Tam Điện Hạ không phải là một người khác sao?
Hắn không nhắc nhở thì không sao, một khi đã nhắc nhở, thì mọi người đều hỗn loạn.
"Bản điện. . ." Vũ Văn Hằng nhìn thấy Yến Cửu Tiêu cũng có mặt, trong con ngươi hiện lên một vòng hung ác nham hiểm: "Các ngươi nghe lầm rồi, bản điện hạ gọi là tiểu di tử, nàng là muội muội vị hôn thê của ta, vì nhất thời lo lắng, nên mới không giữ ý tứ."
Tưởng Chiêu nghĩ chỉ có ma mới tin lời hắn, nếu không phải kiêng kỵ mặt mũi của Thánh Thượng, thì sớm đã chửi ầm lên:"A, Tam điện hạ học ở đâu bản lĩnh mở to mắt nói dối vậy?"
Thảo nào muội muội lại muốn giải trừ hôn ước.
Chắc chắn lí do là đây!
Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, Tưởng Chiêu tức giận gần chết, nếu không phải Tưởng Tuy ở bên cạnh kéo hắn lại, thì hắn đã sớm lao vào đánh chết bọn họ.
Tưởng Chiêu không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn Yến Cửu Tiêu, đem người trực tiếp lôi xuống nước: "Đại ca, huynh buông ta ra! Hắn nói chúng ta nghe lầm, chẳng lẽ người ở nơi này đều điếc hết rồi? Phải biết Trấn Bắc Vương cũng đang ở đây!"
Tưởng Tuy đem hắn lôi ra đằng sau, nghiêm nghị nói: "Tam Điện Hạ, chuyện vừa rồi, mong ngài cho muội muội ta một lời giải thích."