Chương 88: Vi-Rút Tiến Hóa

Lâm Siêu ôm lấy nàng nhẹ nhàng nói: "Chị đi theo e, có thể sẽ bị chết đấy, chị không sợ sao?"

"Đương nhiên!" Lâm Thi Vũ túm chặt lấy quần áo hắn, âm thanh non nớt tràn đầy sự quyết tâm.

Lâm Siêu nhìn đôi má bầu bĩnh của nàng, ánh mắt hắn dần trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Nếu là như vậy thì hãy cùng nhau lên đường."

"Thật ư?"

Lâm Thi Vũ vô cùng vui vẻ ngầng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vẫn đọng những giọt nước nhưng không có cách nào che giấu gương mặt vui mừng của nàng.

Lâm Siêu xoa đầu nàng, chậm rãi gật đầu.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi…"

Lâm Thi Vũ vui mừng đến phát khóc, đứng trên mặt tuyết hoan hô nhảy nhót, giống như nơi sắp được đi đến là thiên đường chứ không phải vực sâu.

Gương mặt Lâm Siêu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại cảm giác kỳ lạ này, nếu như lúc trước hắn chăm sóc Lâm Thi Vũ chỉ coi như một cách cảm ơn, nhưng hiện tại, hắn đã đem bé gái đáng yêu này chân chính trở thành người thân của mình!

"Ngươi muốn đi đâu?" Phạm Hương Ngữ đột nhiên mở miệng, những ngón tay trắng muốt đang túm lấy một cái cổ áo. Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy Vưu Tiềm đang tìm cách trốn đi nhưng bị Pham Hương Ngữ bắt gặp tóm lấy cổ áo của hắn, khiến người hắn cứng đờ, xấu hổ ấp úng nói: "Tôi, tôi đột nhiên nhớ tới, quần áo mới thay ngày hôm nay vẫn chưa còn đem đi giặt, liền không có thời gian đi cùng mọi người…"

Lời còn chưa dứt đã bị Phạm Hương ngữ không khách khí lôi ngược trở về, cái cằm thanh tú trắng như tuyết của nàng khẽ hếch lên nói: "Ngươi đã biết hành tung của chúng ta, hoặc là trở thành người đồng hành hoặc là sẽ bị diệt khẩu, tùy ngươi lựa chọn."

Vưu Tiềm lảo đảo ngã xuống mặt tuyết, đầu ngẩng lên nói: "Hành tung cái gì? Thính giác của ta dường như có vấn đề, ta không nghe thấy các ngươi nói cái gì, aaa, trí nhớ của ta hình như cũng xảy ra vấn đề…Ồ, màu trắng?"

Rầm!

Phạm Hương Ngữ một cước dẫm lên trên mặt hắn, tức giận nói: "Ngươi nhìn thấy cái gì!"

Vưu Tiềm bị nàng dẫm lên mặt cố gắng mở miệng nói: " Xin tha mạng…"

Lâm Siêu liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang làm trò hề này, phất tay nói: "Xuất phát!"

Nói xong mang theo Lâm Thi Vũ tiến lên, Hắc Nguyệt khẽ cười một tiếng nhanh chóng đuổi theo, Phạm Hương Ngữ ở sau lưng ba người vẫn tiếp tục dẫm đạp Vưu Tiềm không thương tiếc, tiếng kêu gào thảm thiết của Vưu Tiềm vang vọng khắp nơi…

……

Bộ Tổng tư lệnh.

Hứa Tư lệnh bỗng nhiên đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Sơn Hà, nói: "Ngươi nói cái gì? Hắn rời khỏi căn cứ? Tại sao, hắn muốn đi đâu?"

Sở Sơn Hà không ngờ phản ứng của Hứa Tư lệnh lại mạnh mẽ đến vậy, hắn vò vò đầu nói: "Hắn muốn ra ngoài săn bắn quái vật, qua một thời gian ngắn nữa sẽ quay trở về căn cứ."

"Hồ đồ!"

Bàn tay Hứa Tư lệnh vỗ mạnh lên mặt bàn, một dấu bàn tay mờ nhạt xuất hiện sau khi bàn tay nhấc lên, ông giận dữ nói: " Cậu có biết ở bên ngoài rất nguy hiểm, Viện khoa học vừa mới phát hiện ra một vấn đề mới, vi-rút trong cơ thể Hủ thi sẽ tiến hành tiến hóa, cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Sở Sơn Hà sửng sốt, nói: "Vi-rút tiến hóa?"

Hứa Tư lệnh hít một hơi thật sâu nói: "Dựa theo nghiên cứu các số liệu mô phỏng của Viện nghiên cứu, kết quả mới đây nhất cho biết, không bao lâu nữa Hủ thi cùng quái vật sẽ lần thứ hai tiến hóa. Hơn nữa dựa theo mức độ sinh sôi của vi-rút, việc tiến hóa sẽ phát triển theo chiều hướng tiếp tục tăng, chuyện này có nghĩa là, lũ Hủ thi cùng quái vật sẽ có thể tiến hóa lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí còn thêm nhiều lần khác nữa. Riêng lần tiến hóa thứ hai sẽ làm cho một số ít Hủ thi đặc biệt có thể phát triển trí thông minh như một đứa bé sáu tuổi, cậu biết điều này có nghĩa là gì không?

"Tiến hóa ra trí thông minh?" Sở Sơn Hà kinh hãi, đây chính là tin tức có tính hủy diệt!

Sắc mặt của Hứa Tư lệnh trầm xuống, nói: "Một khi chúng nó có được trí thông minh, chúng nó sẽ không phân chia năm bè bảy mảng như hiện tại nữa mà sẽ tập trung thành một đoàn thể khổng lồ! Quan trọng nhất là chúng có thể tiến hành học tập tri thức nhân loại cùng các tiến bộ về khoa học kỹ thuật, chuyện này có nghĩa là cho dù chúng ta nắm trong tay bí mật về nguồn năng lượng tiến hóa thì bất cứ lúc nào chúng ta vẫn sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị Hủy diệt!'

Sở Sơn Hà có chút choáng váng, tin tức này quá mức chận động khiến cho đầu óc hắn trở nên trống rỗng.

"Biết lí do vì sao chúng ta phải xây dựng kế hoạch tạo thần không?"

Hứa Tư lệnh nhìn hắn, âm thanh ẩn chứa sự tức giận nói:" Tập trung tất cả tài nguyên đề bồi dưỡng ra thần tướng, mục đích chính là "Trảm thủ", chỉ có thể chém giết thủ lĩnh của bọn Hủ thi, thì mới có thể dùng thiệt hại nhỏ nhất mà tiêu diệt được bọn chúng! Vào lúc này, thứ chúng ta cần nhất chính là Lâm Tướng quân, chiến sĩ mạnh mẽ nhất, nhưng mà ngươi lại để hắn rời khỏi căn cứ!"

Sở Sơn Hà phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nói: "Xin lỗi tư lệnh, tuy rằng tôi biết nên giữ hắn ở lại, thế nhưng chí hướng của hẳn không tại căn cứ, hơn nữa căn cứ có kế hoạch tạo ra thần tướng, không có hắn cũng không tính là gì."

Hứa Tư lệnh nhìn biểu hiện của hắn, không khỏi thở dài, nói: "Lời tuy như vậy, nhưng năng lực đặc thù của hắn là phi hành, bất kể dùng để trinh sát hay ám sát đều là năng lực tuyệt hảo, có sự giúp đỡ của hắn, rất nhiều kế hoạch đều có thể thực thi…Thôi, hắn đi đâu, cậu có biết không?"

Sở Sơn Hà lắc đầu nói: "Tôi không có hỏi."

Trong mắt Hứa Tư lệnh lộ vẻ thất vọng, nói: "Quên đi, bất kể nói thế nào, hắn chính là anh hùng cứu vớt căn cứ này, là tín ngưỡng của tất cả những người dân chạy nạn cùng với binh lính, chỉ cần hắn an toàn là được. Hơn nữa, hắn vừa mới làm ra cống hiến vĩ đại, phát hiện ra "nguồn năng lượng Gen", tác dụng không thua gì nguồn năng lượng tiến hóa, ta tin tưởng rẳng không lâu nữa chúng ta sẽ xây dựng được một đội ngũ thần tướng có năng lực mạnh mẽ không thua gì hắn, thậm chí còn mạnh hơn. Chúng ta phải nhất định nhanh chóng mở rộng lãnh địa mới được, bằng không những Hủ thi cùng với quái vật tiến hóa lần hai sẽ lại lao đến đấy, đến lúc đó chúng ta sẽ không có cách nào chống đỡ được."

………………………….

Phốc!

Một đạo ngân quang đột nhiên lóe lên, cái đầu mục nát thối rữa đầy giòi bọ lập tức nổ tung, Hắc Nguyệt chậm rãi thu lại trường đao, cơ thể con hủ thi đổ vật ra đằng sau, sau đó học theo thói quen của Lâm Siêu, đem vết máu trên vũ khí lau chùi lên quần áo của con Hủ thi cho sạch sẽ rồi mới tra đao vào vỏ.

Thanh cổ đao này, do nàng tìm thấy trong Quốc khố, trọng lượng 108 kg, có người nói là từ trong cổ mộ từ thới Bắc Chu khai quật được, thanh cổ đao này cho dù vật liệu hay kỹ thuật rèn đều đã vượt xa so với kỹ thuật thời hiện đại. Tuy rằng không so sánh được với "Minh" của Lâm Siêu nhưng vẫn xứng đáng là một thanh đại sát khí!

Lâm Siêu liếc nhìn sắc trời, thấy đã không còn sớm, mắt trời sắp lặn, từ sau khi rời khỏi căn cứ đi dọc theo đường cao tốc đi qua sáu thành phố . vẫn cách Khu vực sâu số 1 một khoảng cách rất xa, liền nói: " Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây."

Nghe được nghỉ ngơi, sự mệt nhọc chán chường của Vưu Tiềm nhanh chóng biến mất, hắn liền vỗ tay hoan hô.

Phạm Hương Ngữ liếc mắt nhìn hắn nói: "Kêu la cái gì, đi tìm đồ ăn đi."

Vưu Tiềm lập tức yên lặng, đi theo nàng đi tới mỗi cửa hàng trên đường phố để tìm kiếm thức ăn.

Lâm Siêu lại mang Lâm Thi Vũ cùng Hắc Nguyệt đi tới một căn nhà ở ven đường, đem một ít Hủ thi giết sạch, sau đó kéo rèm cửa sổ lên, bẻ thanh dát giường làm cùi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm.

Lâm Siêu dự định sau khi cơm nước xong, liền bắt đầu sử dụng nguồn năng lượng tiến hóa Gen của Địa long thú, để tiến hành lột xác lần thứ hai.

Vưu Tiềm cùng Phạm Hương Ngữ rất nhanh đã quay lại, mang theo một lượng lớn bánh bao, bánh gato, gạo, cùng với các loại thịt cá hộp, còn có cả nước sạch.

Vưu Tiềm đem tất cả đồ ăn đang vác trên lưng bỏ xuống, xoa bóp vai, hường về Lâm Siêu kể khổ: "Lão đại, cậu xem nàng bắt nạt tôi, toàn để một mình tôi phải làm."

Phạm Hương Ngữ kéo một góc quấn, tư thái giống như một đại tiểu thư nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh đống lửa, thản nhiên nói: " Ai bảo bổn tiểu thư là thục nữ!"

Vưu Tiềm suýt chút nữa thì thổ huyết, nói: "Thục nữ? Liền ngươi? Ta…"

"Hả?"

Phạm Hương Ngữ lơ đãng liếc nhìn hắn, con mắt nhất thời nhìn thẳng vào mặt hắn.

Hắc Nguyệt chăm chú dùng nước vo gạo , rửa sạch nồi rồi sau đó cho gạo vào trong , đặt trực tiếp lên trên đống lửa, mà Lâm Siêu thì cạy nắp thịt hộp cá hộp đổ hết vào nồi cơm. Còn lại Lâm Thi Vũ đang nhàn nhã ngồi chống tay lên cằm mà nhìn hai người đang đấu võ mồm.

Buổi tối yên tĩnh bên đống lửa ấm áp, tất cả những điều này dường như vô cùng yên bình, hạnh phúc.

Chờ sau khi Lâm Siêu nấu nướng xong tất cả, mấy người bắt đầu ăn tối.

"Lão đại, cậu đã được căn cứ trao tặng danh hiệu tướng quân vinh dự, tại sao còn muốn ra ngoài liều mạng, chúng ta có thể hay không không đi đến nơi quái quỷ kia, cứ tiếp tục cuộc sống thoải mái, hà tất gì phải chạy ra ngoài này, đúng không…" Vưu Tiềm vừa ăn cơm vừa khuyên bảo Lâm Siêu, hắn biết Lâm Siêu sẽ không nghe, vì lẽ đó lời lẽ của hắn chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, cũng không ôm ấp bao nhiêu hi vọng.

Lâm Siêu vẻ mặt hờ hững, hắn thu được vinh dự cao nhất trong căn cứ, chuyện này giống như nắm trong tay một cái thẻ VIP, đây là một trong những mục tiêu hắn cần đạt được ở căn cứ Viêm Hoàng, sau này căn cứ sẽ phát hiện ra một số lượng lớn các di tích,thì Lâm Siêu có thể dựa vào thân phận cao cấp này mà tự do tiến vào bên trong những di tích thuộc phạm vi khống chế của căn cứ.

Phải biết, tác dụng của những di tích này là không giống nhau, tỷ như trong tay hắn có vật liệu cấp A "Nguyệt Kim", đây là một thứ vật chất đặc biệt mà kỹ năng chế tạo hay rèn đúc của khoa học kỹ thuật hiện đại không thể làm ra được, mà chỉ có thể từ bên trong lò luyện trong di tích mới làm được. Mà mỗi di tích thì sẽ nằm trong tay của mỗi tòa căn cứ. Khi chế độ giao dịch được mở ra, mỗi căn cứ sẽ tiến hành thu phí sẽ thu được vô số lợi tích từ những di tích này, mà một số di tích trọng yếu chỉ có người bên trong căn cứ mới có quyền sử dụng.

Đối với Lâm Siêu mà nói thì đây là một tấm thẻ thông hành đặc biệt, nếu như cứ tiếp tục ở lại căn cứ, nhất định sẽ nhận được chức quyền , lúc đó chẳng khác nào cùng căn cứ ràng buộc, sẽ rơi vào cuộc đầu tranh giành tài nguyên cùng quyền lợi, rơi vào vòng xoáy quyền lực, sẽ lãng phí quá nhiều thời gian.

Thời gian chính là sinh mạng.

Ở cái thế giới này, nếu ngươi dừng lại sẽ bị bọn quái vật truy đuổi, chỉ không ngừng không ngừng vượt qua mới có thể tiếp tục sống sót.

Quyền lợi, của cải ở bên trong tận thế chỉ coi như một loại thực lực mềm, có thể binh an một đời, nhưng nếu vận may kém, đối mặt với thứ sức mạnh to lớn không có cách nào chống lại được thì tất cả sẽ trở thành hư vô. Rất nhiều nguyên thủ quốc gia ở thời đại trước đây, tuy rằng quyền cao chức trọng, đứng đầu mỗi quốc gia, nhưng khi đối mặt với tận thế, cũng chỉ đành thúc thủ vô lực, số phận của họ cùng với người bình thường không khác chút nào.

Nhìn Vưu Tiềm, Lâm Siêu bỗng nhiên hơi động lòng, nói: "Đưa tay cậu ra đây."

Vưu Tiềm sửng sốt nói:"Lão đại, cậu muốn làm gì, nam nam thụ thụ bất thân, để cho tôi ăn, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, cậu hãy coi như chưa từng nghe thấy là được rồi…"

Móng tay Lâm Siêu khẽ vạch một cái, nhanh chóng cắt một vết trên cánh tay của Vưu Tiềm, thu được một giọt máu tươi.

Cây Tiến hóa ở ngực hắn bống nhiên nóng lên, dường như một loại máy trí năng, bắt đầu tiến hành phân tích đoạn mã gen ẩn chứa bên trong giọt máu, sau đó suy đoán ra năng lực thiên phú của Vưu Tiềm.