Sau khi tới thủ đô, mấy người Lâm Siêu đều cảm thấy số lượng hủ thi ở dọc đường đã ngày càng ít đi. Chờ đến khi mọi người đi vào hẳn bên trong, họ đi qua hai, ba con đường mà chẳng thấy bóng dáng của một con hủ thi nào cả. Khắp nơi trên mặt đất đều có thể thấy các loại xe chở lính bị lật và cháy xém, những chiếc xe tăng đã méo mó có đầy vết răng cắn. Trong đó còn có rất nhiều thi thể không trọn vẹn mặc quần áo quân đội nữa.
Trên đường vẫn còn lưu lại mùi thuốc súng và khói lửa chiến tranh, những tòa nhà cao tầng ở xung quanh đứng đều tăm tắp như những hàng bia mộ lạnh lẽo đang truy điệu cho những vong hồn chết trận. Ở trên những tòa cao ốc có viết những chữ lớn màu đỏ chỉ đường đến trung tâm thành phố. Đó là căn cứ của nhân loại, phòng tuyến cuối cùng của quốc gia!
Đầu mũi tên màu đỏ rực giống như ánh rạng đông trong bóng tối tuyệt vọng!
Những người may mắn còn sống trong thành phố này không biết có bao nhiêu người, bởi vì... có những chỉ dẫn cứu trợ này.
Mấy người Lâm Siêu đi thẳng theo hướng mũi tên về phía trung tâm thành phố. Không bao lâu sau, họ đã đi tới thành lũy cuối cùng của loài người. Chỉ thấy bức tường che phía trước được xây dựng lên từ tre trúc và các loại cây khác nhau. Bức tường cao gần bằng tòa nhà sáu tầng, phía trên có binh lính đi tuần tra liên tục rất nghiêm ngặt. Phía bên ngoài bức tường che còn có những chiếc xe tăng đang đỗ, lực lượng quân sự mạnh như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy an toàn.
Từ hướng khác, một chiếc xe chở lính đang phóng nhanh trở về. Trong xe chở đầy những người công nhân viên chức may mắn còn sống, đại đa số mọi người đều đầu bù tóc rối, mặt mũi xanh xao.
Lâm Siêu đưa Lâm Thi Vũ từ trong không gian Thứ Nguyên ra rồi mấy người cùng nhau đi về phía cổng chính.
Người lính tuổi trung niên đứng gác ở cổng giơ tay chào rồi cho chiếc xe chở lính kia đi qua. Y đã nhìn thấy đám người Lâm Siêu nên sau khi cho chiếc xe chở lính kia vào thì y mới đi về phía Lâm Siêu.
Người lính tuổi trung niên sau khi đánh giá mấy người xong liền cảm thấy kinh ngạc, y phát hiện mấy người này đều trông rất sạch sẽ, họ không bẩn thỉu và bốc ra cái mùi khó ngửi như những người may mắn còn sống khác. Thậm chí, trong nhóm người bọn họ còn có cả một cô bé mới tám tuổi đầu nữa chứ. Vào thời kỳ này, nó chắc chắn sẽ trở thành một gánh nặng rất lớn. Thế nhưng bọn họ lại không bỏ rơi nó, điều này thật đúng là bất khả tư nghị.
Ánh mắt người lính trung niên trở nên ấm áp hơn vài phần, y mỉm cười nói:
- Mấy người đi theo tôi.
Lâm Siêu dẫn đầu bước theo y. Tiếp đó là Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ, Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt đều giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó đi theo bước chân hắn.
Sau khi nhìn thấy căn cứ của nhân loại, trong mắt Phạm Hương Ngữ bỗng xuất hiện một chút lo lắng. Dọc đường đi cô tỏ ra rất là bình thường, không nói một câu nào cả. Còn mười con hủ thi đặc biệt của cô thì đã được Lâm Siêu đưa vào trong không gian Thứ Nguyên rồi.
Rất nhanh, bọn họ đã theo gót người lính tuổi trung niên đi qua cánh cổng chính.
Lâm Siêu đã ngay lập tức thấy được phía sau bức tường che có rất nhiều công nhân đang xây dựng một bức tường thành chắc chắn khác bằng xi-măng. Bức tường thành lúc này đã cao khoảng tám, chín mét với độ dầy vô cùng chắc chắn. Nếu tính trong giai đoạn này thì chỉ có con cá sấu Hoàng Kim khổng lồ kia mới có thể phá nổi!
Bên trong khu căn cứ có rất nhiều xe chở lính đang đỗ tại lề đường. Chiếc xe chở lính vừa mới đi vào ban nãy đỗ ở ngoài cùng, những binh sĩ đang đưa những người may mắn còn sống ở trên xe xuống dưới.
- Đi theo bọn họ đến Trung tâm Kiểm Soát Dịch Bệnh đi. Đợi sau khi xác nhận mọi người không bị lây nhiễm thì mọi người sẽ được sắp xếp chỗ ở.
Người lính tuổi trung niên dẫn đường cho Lâm Siêu chỉ tay về phía đám người may mắn còn sống, nói.
Vưu Tiềm cười toe toét nói:
- Yên tâm đi, chúng tôi đều không bị lây nhiễm gì hết. Anh nhìn đi, chúng tôi chả có vết thương nào cả.
Người lính tuổi trung niên nói một cách nghiêm túc:
- Đó là quy định!
Vưu Tiềm nhún nhún vai, gã nhỏ giọng nói thầm:
- Làm việc thật máy móc.
Người lính tuổi trung niên dẫn mấy người Lâm Siêu đến trước mặt đám người may mắn còn sống kia. Y chào một người thanh niên đội trưởng đeo hàm Trung úy rồi nói qua một chút tình hình. Tiếp đó, y quay trở về vị trí canh gác bên ngoài bức tường che.
Sau khi người thanh niên cấp bậc Trung úy nhìn thấy mấy người Lâm Siêu, cậu ta cũng cảm thấy kinh ngạc giống như người lính tuổi trung niên vừa rồi. Nhưng cậu ta lại chẳng hỏi gì nhiều mà hô nhỏ:
- Mọi người đi theo tôi đến Trung tâm Kiểm Soát Dịch Bệnh, nhớ đừng tụt lại ở phía sau!
Mười mấy người may mắn còn sống nhao nhao bước theo sau cậu ta.
Đứng ở giữa những người may mắn còn sống này, mấy người Lâm Siêu trông như là quý tộc trong đám ăn mày vậy, nhìn rất là bắt mắt.
Khi bọn họ đi tới một tòa nhà cao tầng có viết chữ "Trung tâm Kiểm Soát Dịch Bệnh", có hai người nhân viên mặc áo trắng đang làm việc bỗng lập tức bước tới đón họ. Sau khi nói mấy câu với người thanh niên đeo hàm Trung úy, bọn họ dẫn mấy người Lâm Siêu và nhóm người may mắn còn sống vào bên trong tòa nhà cao tầng.
Trong lòng Phạm Hương Ngữ cảm thấy khẩn trương, kiểm soát dịch bệnh ư? Bản thân cô chính là hủ thi đó! Hàm lượng vi-rút trong cơ thể cô có thể lây nhiễm cho hơn một triệu người. Cô chính là một nguồn chứa siêu vi-rút.
Lâm Siêu nhìn cô với ánh mắt như muốn nói không có gì phải khẩn trương cả.
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Siêu, trong nội tâm cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn vài phần. Phạm Hương Ngữ hít sâu một hơi để kìm nén sự lo lắng trong lòng.
Tất cả nhân viên đang làm việc bên trong tòa nhà đều mặc quần áo cách ly màu trắng và đeo mặt nạ kháng khuẩn. Một người trong số họ sắp xếp mấy người Lâm Siêu và nhóm người may mắn còn sống thành một hàng dọc rồi dẫn họ tới nơi làm kiểm tra.
Việc kiểm tra chỉ có một công đoạn là xét nghiệm máu. Chỉ cần ai bị nhiễm vi- rút thì sẽ có 99% tỷ lệ phát hiện ra sau khi xét nghiệm máu.
Khi đến lượt Phạm Hương Ngữ, cô đang chuẩn bị vươn tay ra thì Lâm Siêu đứng ở ngay sau lưng bỗng nói rất nhỏ với cô:
- Cứ đi thẳng theo hàng, không cần để ý gì cả.
Phạm Hương Ngữ hơi ngớ người ra, mặc dù cô có hơi nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không nhưng cơ thể vẫn làm theo như bản năng. Khi cô không để ý tới nữ bác sĩ đang lấy máu mà cứ đi thẳng theo hàng thì cô lập tức phát hiện nữ bác sĩ kia giống như không nhìn thấy mình, hiện giờ cô ta đang lấy máu cho Lâm Siêu.
Cô lập tức hiểu ra vấn đề, chắc chắn Lâm Siêu đã lợi dụng sự khúc xạ của ánh sáng từ lúc mới vào tòa nhà này để bóp méo thị giác khiến bọn họ không thể nhìn thấy mình. Vì vậy cô mới có thể vượt qua được kiểm tra.
Trong lòng cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn, cô lập tức bắt kịp theo hàng.
Chỉ lát sau, đám người Lâm Siêu đã lấy máu xong và đi theo nhóm người may mắn còn sống kia đến ngồi chờ kết quả ở hành lang.
Mấy tiếng sau, một vị bác sĩ tuổi trung niên và một người lính mặc quân phục rằn ri đi tới đây. Vị bác sĩ tuổi trung niên cầm trong tay một tờ giấy, ông ta nhìn tất cả những người may mắn còn sống và nói:
- Ai là Trương Hoa?
Tất cả những người may mắn còn sống quay sang nhìn nhau, bỗng có một giọng nói khá lo sợ và rụt rẽ vang lên:
- Tôi, là tôi.
Người cất tiếng nói là một cậu thanh niên có gương mặt nhìn khá bình thường.
Vị bác sĩ tuổi trung niên nhìn cậu ta, gương mặt ông ta không chút cảm xúc nào, nói:
- Anh đã từng uống nước máy nên có độ lây nhiễm thấp, được đưa vào khu vực cách ly để điều trị.
Gương mặt cậu thanh niên có tên là Trương Hoa này bỗng đổi sắc, cậu ta vội vàng nói:
- Tôi không sao cả.
Người lính đang đứng bên cạnh vị bác sĩ kia sải bước lên phía trước, y nói một cách lạnh lùng:
- Đi theo tôi.
- Không, tôi không muốn đi.
Trương Hoa kích động nói.
Ánh mắt người lính kia trở nên lạnh lùng, y rút một chiếc găng tay màu trắng ra đeo rồi sau đó khóa chặt tay cậu thanh niên kia lại, lạnh lùng nói:
- Nếu còn kháng cự thêm lần nữa thì sẽ bị xử bắn!
Cả hành lang bỗng trở nên yên tĩnh.
Những người may mắn còn sống đều cảm thấy hoảng sợ khi nhìn Trương Hoa bị đưa đi.
Vị bác sĩ tuổi trung niên kia nói:
- Những người còn lại đều không có dấu hiệu bị lây nhiễm. Sau khi đi qua cổng, sẽ có người bố trí chỗ ở cho mọi người. Sau này, cứ cách mười ngày phải đến đây kiểm tra một lần.
Những người may mắn còn sống cùng thở phào một hơi, tất cả mọi người đều vội vàng nói cảm ơn.
Lâm Siêu dẫn theo mấy người Lâm Thi Vũ và Vưu Tiềm đi thẳng ra bên ngoài. Chỉ thấy ở cách đó không xa đang có một chiếc xe chở lính chạy về hướng này, người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông cao to vạm vỡ đeo quân hàm Thiếu úy. Sau khi đưa cho cậu thanh niên Trung úy kia một điếu thuốc, y chỉ vào Lâm Siêu và mấy người may mắn còn sống ở phía sau nói:
- Là đám người vớ vẩn này à.
Cậu thanh niên Trung úy vỗ vỗ vai y, nói:
- Vất vả rồi, trong số này có mấy hạt giống tốt đó, hãy sắp xếp cho họ đi.