Triệu Băng Băng khẽ thở dài, nói:
- Vừa rồi tôi đã dùng năng lực của mắt phân tích thể chất của hắn nhưng lại không thể nào nhìn được hết. Thể chất của hắn còn hơn xa loại quái vật sư tử kia, có lẽ phải từ mười lần trở lên rồi! Hơn nữa, tôi cũng không thấy rõ được năng lực đặc biệt của hắn là gì. Nếu như năng lực của hắn rất mạnh cộng với thể chất như vậy thì chỉ trong nháy mắt là có thể đánh bại chúng ta. Đừng nói là bắn trúng hắn mà ngay cả cái bóng của hắn cũng không nhìn thấy được!
- Gấp mười lần trở lên?
Cậu thanh niên mặc áo jacket và người đàn ông cao to trợn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều nghĩ mình đã nghe nhầm. Gấp mười lần là một khái niệm gì chứ? Khoảng cách một trăm mét chỉ cần có hai giây là đến, nếu như là khoảng cách mười mét lúc nãy?
- Quá là mạnh, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy!
- Chẳng lẽ hắn đã tiến hóa lần hai rồi?
Bốn người bao gồm cậu thanh niên mặc áo jacket đỏ mận đều cảm thấy cứng lưỡi. May mà đối phương không phải là loại thấy tiền là mờ mắt nếu không thì chỗ súng ống trên người bọn họ cũng không giữ nổi rồi.
...
Lâm Siêu trở lại phía bên ngoài vườn bách thú. Ngay khi hắn đang chuẩn bị bỏ đi thì chợt có một cái bóng màu vàng kim bỗng nhảy ra từ phía sau một chiếc xe hỏng.
- Hoàng Kim Khuyển?
Sau khi nhìn rõ cái bóng kia, sắc mặt Lâm Siêu bỗng trở nên kỳ quái. Không ngờ nó lại không nhân cơ hội này mà chạy trốn, ngược lại còn trốn ở phía ngoài vườn bách thú chờ mình về.
- Gâu gâu...!
Con chó nhỏ chạy tới trước mặt Lâm Siêu, nó nhấc chân, lè lưỡi rồi mang theo vẻ nịnh nọt và tủi thân dùng chân chỉ chỉ vào cái cổ của mình.
Lâm Siêu không khỏi cảm thấy tức cười. Con chó này đúng là chó chết, nó thật sự sợ chết tới hết mức rồi. Đều là thú biến dị có huyết thống Hoàng Kim mà nhìn bộ dáng uy vũ của con sư tử Hoàng Kim và bộ dáng chó vẫy đuôi mừng chủ của nó thì thật sự là trời với vực!
Lâm Siêu bất đắc dĩ phải tháo quả bom nhỏ buộc ở cổ nó ra, tiếp đó hắn vỗ vỗđầu nó rồi đi về phía nhà mình đang ở.
Một người một chó cùng dạo bước trên con đường phố hoang toàn.
…
Trong căn phòng ở tầng thượng.
Phạm Hương Ngữ vuốt ve khuôn mặt của Lâm Thi Vũ, đôi môi đỏ mọng khẽ cong hiện lên vẻ lẳng lơ, nói:
- Làn da thật trơn và mịn, nói đi, cô và quái nhân kia là chị em ruột thật ư?
Lâm Thi Vũ ngồi trên sân thượng nhìn đám hủ thi đi đi lại lại trên đường, cô thản nhiên nói:
- Sao cô lại hỏi vậy?
Phạm Hương Ngữ dùng chiếc lưỡi đỏ tươi liếm liếm khóe miệng, nói:
- Hắn để cô ở một mình với tôi không sợ tôi ăn thịt cô sao? Cô nói xem, nếu như tôi cắn cô biến thành hủ thi rồi điều khiển cơ thể cô uy hiếp hắn thì hắn có đánh nát thi thể của cô không?
- Cô chỉ có được chút hứng thú thế thôi ư?
Lâm Thi Vũ liếc cô ả một cái.
Bàn tay Phạm Hương Ngữ trượt xuống dưới cổ cô, nhẹ nhàng nói:
- Cô bé à, nói chuyện khó nghe như vậy lỡ đâu tâm tình tôi không tốt thì rất dễ bất cẩn tuột tay bẻ gãy răng rắc đấy.
Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính lên, nói:
- Tôi cảm thấy cô cứ nên để tay mình hoạt động thoải mái thì hơn.
- Chậc chậc chậc, giọng điệu thật sự khiến người khác bốc hỏa.
Phạm Hương Ngữ lắc đầu thương xót, khí lực trên tay cũng dần dần tăng lên mấy phần.
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn cô ả, hai người nhìn nhau được ba giây thì Lâm Thi Vũ bỗng nhiên cử động. Cô chợt ngửa cổ ra phía sau giãy ra khỏi bàn tay của Phạm Hương Ngữ. Tiếp đó, cánh tay nhỏ trắng nõn của cô cũng vung ra khóa cổ tay của Phạm Hương Ngữ lại khiến khuỷu tay của cô ả bị bẻ ngược ra phía sau. Cùng lúc đó, cái chân nhỏ của cô cũng đạp vào sau đầu gối Phạm Hương Ngữ.
- Bộp!
Cơ thể Phạm Hương Ngữ chỉ nhoáng cái đã quỳ một nửa xuống đất và bị Lâm Thi Vũ trở tay khống chế.
- Quên chưa nói cho cô biết, tôi chính là thất đẳng huyền đai Teakwondo đó.
Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính lên, nói:
- Tiểu Siêu để cô đi theo tôi, bên ngoài là để cô bảo vệ tôi chứ thực tế là muốn tôi để ý cô đừng để cho cô bỏ trốn mà thôi. Cho dù cô có thể điều khiển được ba con hủ thi nhưng tôi vẫn có thể đánh bại cô trước khi chúng nó xông tới cắn xé!
Khóe miệng Phạm Hương Ngữ khẽ giật giật, cô ả cay đắng nói:
- Buông ra đi, tôi biết sai rồi, cô đừng nói chuyện này cho hắn biết.
- Thành thật một chút đi, tâm địa của Tiểu Siêu không phải là xấu đâu, chỉ cần cô không giở trờ thì nó sẽ không xử tệ với cô đâu.
Lâm Thi Vũ buông lỏng cánh tay ra, cô chỉnh lại váy áo rồi ngồi lại trên ghế.
Phạm Hương Ngữ đứng dậy xoa xoa đầu gối, trong lòng cảm thấy quá là thất bại.
- Tiểu Siêu!
Lâm Thi Vũ đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía góc phố.
Nghe thấy hai chữ này, Phạm Hương Ngữ bị dọa đến run rẩy cơ thể. Cô ả thấy bóng lưng Lâm Thi Vũ chỉ gần mình trong gang tấc, nếu như đột nhiên tấn công thì có thể sẽ thành công...
Cô ả do dự trong chốc lát rồi cuối cùng vẫn phải chán nản bỏ qua.