Chương 303: Hải Hoàng Bohai

Phía bắc thành phố Lô Châu, cách đó mười dặm là ngọn Cửu Cư Sơn.

Thành phố Lô Châu trước đây từng là một danh lam thắng cảnh, có những dãy núi tự nhiên cao hùng vĩ. Có những hồ nước xanh biếc trong vắt, có cầu treo vắt ngang qua những ngọn núi ở độ cao trăm mét, có những những bức tượng đá tồn tại từ hàng ngàn năm…Nhưng, thành phố Lô Châu hiện tại đã trở nên hoang tàn vắng vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thú kêu từ trên đỉnh núi vọng lại. Dường như đó là tiếng kêu của chim ưng, tiếng kêu sắc nhọn, cao vút.

Phía dưới chân núi là một hồ nước rộng lớn, mặt hồ yên bình phẳng lặng như gương. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ẩn trong làn nước hồ là những bóng đen khổng lồ bơi qua bơi lại. Thỉnh thoảng làm bắn lên những bọt nước trắng xóa.

Ở phía bắc ngọn Cửu Sư Sơn có một hang động thiên nhiên, có một dòng nước trong vắt chảy ra từ sâu bên trong động, tạo thành một dòng suối nhỏ. Khi muốn đi vào trong động cần phải bước chân qua dòng suối đó rồi mới đi được vào bên trong.

Lúc này, phía trước cửa hang xuất hiện một thanh mặc áo bào màu đỏ. Trang phục của người thanh niên đó giống như trang phục từ đời nhà Đường, sang trọng và cao quý. Khi người thanh niên vừa muốn bước chân vào trong hang thì đột nhiên từ phía sau tảng đá trước mặt hắn thò ra một cái đầu rắn dữ tợn. Cái đầu rắn đó to như chậu nước rửa mặt, cái đầu rắn ngóc cao từ trên nhìn xuống, đó là một con rắn hổ mang biến dị. Cái lưỡi chẻ dọc của con rắn hổ mang biến dị không ngừng thò ra thụt vào, cái miệng nó mở ra, đột nhiên âm thanh của nhân loại phát ra:

“Ngươi tới đây làm gì?”

Người thanh mặc áo bào màu đỏ dừng bước, mở miệng cười nói:

“Ta đến để xem chủ nhân của ngươi có cần hỗ trợ hay không?”

“Vô liêm sỉ!”

Con rắn hổ mang biến dị há miệng nhe hai cái răng nanh dài nhọn, ánh lên thứ ánh sáng màu xanh biếc, nó rít lên:

“Chủ nhân nhà ta đang ở thời điểm mấu chốt, người lập tức rời khỏi nơi này. Bằng không ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Hàng lông mi của người thanh niên mặc áo choàng màu đỏ hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm vào rắn hổ mang biến dị một lúc, rồi bất ngờ nhoẻn miệng cười:

“Nếu đã vậy, ta sẽ không quấy rầy nữa. Chờ khi chủ nhân của người lột xác xong, ngươi thay ta chuyển lời. Kế hoạch đó, cần điều chỉnh thời gian. Thời gian xuất phát sẽ sớm hơn 10 ngày!”

“sớm hơn mười ngày?”

Rắn hổ mang biến dị vươn cao cả người nó lên, nó rít nên hung dữ:

“Chủ nhân nhà ta đang ở thời điểm mấu chốt, làm sao có thể xong sớm như vậy đươc! Vừa mới lột xác, cần có thời gian nghỉ ngơi. Mới có thể khôi phục được sức mạnh.”

Người thanh niên mặc áo bào màu đỏ nhún vai, nói:

“Ta cũng không có biện pháp, kế hoạch vốn sẽ là một tháng sau, chờ khi chủ nhân nhà ngươi lột xác xong mới bắt đầu. Thế nhưng, căn cứ kia vừamới hoàn thành, dựa vào muỗi tia chớp do ta phái đi trinh sát. Tòa căn cứ này có sức phòng ngự rất mạnh, cũng với năng lực phản kích sắc bén. Hơn nữa, kẻ nhân loại ti tiện kia, không biết từ trong tòa di tích nào tìm thấy mấy khẩu pháo. Nếu không nhanh chóng tấn công, để lâu sẽ sinh biến.”

“Ta mặc kệ.”

Hổ mang biến dị nhe nanh, hung ác nói:

“An toàn của chủ nhân ta là số một, cần phải để người nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

Nghe thấy câu trả lời của rắn hổ mang biến dị, hai mắt của thanh niên mặc áo bào màu đỏ híp lại, nhưng lại biến mất rất nhanh, hắn nở nụ cười nói tiếp:

“Thời gian sớm trước 10 ngày cũng không phải là ý của ta, mà là ý tứ của người đó.”

“Ai?”

Hổ mang biến dị tức giận rít lên một tiếng.

Thanh niên mặc áo bảo màu đỏ vuốt cằm nói:

“Người kia tự xưng là Hải hoàng Bohai. Có thể chủ nhân của ngươi đã từng nghe thấy danh hiệu này. À, gần đây nhất có xảy ra một chuyện, ở thế giới của loài người có xuất hiện một mạng máy tính có tên Tinh Võng. Cho nên, vị đại nhân kia muốn trước khi bọn chúng biết đoàn kết, lệnh cho chúng ta cần ra tay tiêu diệt những kẻ mạnh trước.”

“Hừ, ta chẳng thèm quan tâm ai là Hải hoàng Bohai.”

Hổ mang biến dị dùng đôi mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm vào hắn, rít lên:

“Lập tức rời khỏi nơi đây!”

Người thanh niên mặc áo bào đỏ nhìn chằm chằm vào hổ mang biến dị, nụ cười trên gương mặt hắn đã biến mất, trong con người đen nhánh lóe lên một luồng ánh sáng màu tím. Hắn vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì bỗng nhiên từ sâu phía trong hang động. Có một âm thanh trầm thấp truyền ra:

“Chuyện này, ta đã biết.”

Sát ý ngay lập tức biến mất trên gương mặt của thanh niên mặc áo bào đỏ, ánh mắt trở lại bình thường, nụ cười lại xuât hiện:

“Vậy thì tại hạ trước tiên xin cáo từ, mấy ngày nữa sẽ lên đường, chúc ngài nghỉ ngơi hợp lý.”

Nói xong, hắn không quay đầu lại mà phất tay áo một cái rồi ly khai, trước khi rời đi còn liếc nhìn rắn hổ mang biến dị một cái.

Hổ mang biến dị dường như không phát hiện ra chuyện đó, nó lo lắng quay đầu vào phía trong hang động, nói:

“Chủ nhân, người vừa mới lột xác xong, căn bản không có đủ thời gian để nghỉ ngơi, hà tất muốn…”

“Có thời gian, ngươi hãy xem qua một ít thư tịch về loài người đi…”

Trong hang động truyền ra một tiếng nói trầm thấp, rồi sau đó không vang lên âm thanh gì nữa.

…………..

Bảy giờ sáng, ánh nắng xiên qua tầng mây, chiếu xuống mặt đất.

Lâm Siêu thức dậy rất đúng giờ, sau khi rửa mặt chải đầu xong, bữa sáng là phần thịt để dành từ bứa tối hôm qua. Sau đó hắn dùng đôi cánh rồng bay ra khỏi căn cứ, bay đến thị trấn bên cạnh.

Thị trấn này đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn bóng dáng của quái vật và xác thối. Hiện tại đã trở nên vô cùng an toàn.

Lâm Siêu đáp xuống một bãi đất rộng, ngón tay cái miết qua chiếc nhẫn thứ nguyên đang đeo trên tay, ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh lẽo. Để phòng ngừa, ngay từ đầu hắn đã triệu hồi Huyết Nha chiến giáp. Huyết Nha chiến giáp đỏ rực từ trong cơ thể hắn chui ra, giống như được tạo thành bởi máu nóng, từ chiến giáp tản ra khí tức mãnh liệt. Phía trên đầu vai, khuỷu tay còn trồi lên những mũi nhọn. Vừa có khả năng ngăn cản công kích vừa có khả năng phải kích địch nhân.

Lâm Siêu nắm chặt lấy cổ thương, hít một hơi thật sau, bắt đầu đem nhẫn thứ nguyên mở ra.

Vù vù…

Từ nhẫn thứ nguyên bắn ra một vài luồng sáng, chiếu lên khoảng không trước mặt Lâm Siêu. Ở đó có một tiết điểm không gian đang từ từ mở ra, trong chớp mắt là một tiếng gầm kinh thiên động địa từ bên trong vọng ra. Từ bên trong vòng xoáy nước xuất hiện trong không khí, chui ra một bàn chân khổng lồ dẫm mạnh xuống mặt đất. Mặt đất nứt vỡ rồi nhanh chóng xuất hiện những vết nứt như mạng nhện lan ra xung quanh.

Cuồng phong ập tới, thổi tung y phục của Lâm Siêu bay phần phật. Hắn ngẩng đầu nhìn tượng thần bảo vệ trong di tích Maya to cao hơn hắn gấp mấy lần. Đó chính là kẻ cầm đầu đội quân truy sát của hắn bên trong di tích, tượng thần tám tay mạnh nhất của di tích Maya cổ đại.

Uỳnh!

Vị thần bảo vệ từ thời tiền sử từ trong tiết điểm không gian chui ra. Cơ thể to lớn của nó che khuất mặt trời trước mặt Lâm Siêu. Anh mặt trời chiếu rọi sau lưng, khiến cho bóng hình bức tượng thần trở nên mông lung mở ảo. Giống như vầng hào quang tỏa ra từ sau lưng bức tượng phật nghìn tay.

“Dị số…”

Tượng thần tám tay vừa chui ra khỏi nhẫn thứ nguyên, nhìn thấy Lâm Siêu đã gầm lên tức giận. Toàn thân nó tỏa ra hơi nước mù mịt, giơ bốn cánh tay khổng lồ lên, hung hăng nện xuống.

Những bàn tay chưa đập xuống nhưng kình phong đã đến trước. Thần sắc Lâm Siêu lạnh lùng, bình tĩnh nhìn bốn bàn tay xòe rộng đang hạ xuống. Hắn nắm chặt cổ thương, không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.

Thương đâm ra, gió cuộn lên.

Từng luồng khí màu trắng lượn lờ xung quanh thân thương, có cảm giác dường như thân thương lúc này trở nên nóng rực làm cho hơi nước trong không khí bị bốc hơi. Lâm Siêu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bốn nắm đầm khổng lồ. Cổ thương trong tay hắn đột nhiên xoay tròn rồi đâm thằng ra.

Uỳnh!

Cổ thương trong tay Lâm Siêu hóa thành một một mũi tên xoáy tròn màu trắng đâm thẳng vào quả đấm của bức tượng thần tám tay bằng đất. Hai bên vừa va chạm với nhau đã tạo nên một cơn lốc xoáy khổng lồ nuốt trọn bóng hình của cả hai đồng thời quét sạch mọi thứ xung quanh. Ngay sau đó, có âm thanh của một thứ gì vỡ nát phát ra từ bên trong luồng xoáy đó.

Vút!

Đột nhiên, thân hình của Lâm Siêu từ bên trong bay ngược ra, xuyên thủng bức tường của một tòa nhà gần đó. Cả người hắn tiếp tục bay ngược ra sau mười mấy mét rồi mới dừng lại.