Chương 274: Loại Hung Ác

Lâm Siêu đã từng nhìn thấy bạo dân bỏ trẻ con mới sinh vào nồi luộc lên hoặc là tay chân của phụ nữ. Thịt người sau khi luộc lên ngoại trử hính dáng chứ những cái khác đều giống như thịt lợn vậy. Hơn nữa mùi thịt bốc lên thơm phức, vô cùng hấp dẫn.

Lúc này, Lâm Siêu vô cùng đói bụng vừa nhìn thấy ba người may mắn sống sót, trong đầu hắn không tự chủ lại xuất hiện những hình ảnh đó. Nhất là người phụ nữ trẻ đi đầu kia, từ làn da trên gáy lộ ra động mạch lớn, làm cho hắn có cảm giác vô cùng kích động.

Mùi vị thịt người hắn là rất ngon?

Còn có máu tươi nữa…ngọt ngào đến cỡ nào!

Lâm Siêu nhìn chằm chằm ba người này, ánh mắt của hắn như là mắt của con sói đang nhìn con mồi của mình.

Người phụ nữ trẻ đi đầu có tính cảnh giác rất cao, cần thận từng chút một di chuyển qua những chiếc xe ô-tô. Đột nhiên, phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Siêu. Tuy khoảng cảnh rất xa thêm nữa có nhiều vật cản trở tầm mắt, thế nhưng người phụ nữ trẻ vẫn miễn cưỡng nhìn thấy bóng người Lâm Siêu.

"Có xác thối!"

Người phụ nữ trẻ cả kinh, giơ một cánh tay lên, lòng bàn tay nắm chặt lại. Ý tứ có nghĩa là phía trước có có xác thối. Đây không phải là cách ra hiệu dùng trong quân đội, mà do bọn họ nghĩ ra.

Vẻ mặt của hai người đi đằng sau biến sắc, quay sang liếc nhìn nhau.

Người phụ nữ trẻ tiếp tục rón rén tiến lên phía trước mười mấy mét nữa, sau khi thấy nhìn thấy con xác thối trước mặt không có động tĩnh gì thì mới ngẩng đầu lên tiếp tục quan sát. Sau khi phát hiện ra chỉ có một bóng người, lại dựng một ngón tay lên rồi giơ thẳng lên trời.

Hai người đứng phía sau nhất thời thả lòng tinh thần, chỉ có một con xác thối. Ba bọn họ phối hợp giải uyết không khó, chỉ hi vọng đó không phải là loại hung ác đặc thù.

Ba người bọn họ nắm chặt rìu chữa cháy, cẩn thận từng chút một nhích tới gần. Chờ khi cách khoảng 100 mét, khi đã nhìn thấy rõ hình dáng của Lâm Siêu thì bọn họ thấy vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là người phụ nữ trẻ đi đầu. Sắc mặt của người phụ nữ trẻ hơi đổi, gương mặt ửng đỏ, trong mắt tràn ngập vẻ căng thẳng và nghi hoặc.

Trước đó, từ một khoảng cách xa người phụ nữ trẻ đó chỉ thấy một bóng người mơ hồ. Chỉ khi đến gần mới nhìn thấy rõ đó là một người thanh niên vô cùng tuấn tú, chừng hai mươi tuổi. Trên gương mặt không có dấu hiệu mục nát, việc khiến cho người phụ nữ trẻ cảm thấy xấu hổ chính là người thanh niên đó đang trần truồng, không mặc gì trên người cả.

Tuy bên ngoài người thanh niên đó không có dấu hiệu cơ thể bị phân hủy. Thế nhưng càng nhìn thì nàng ta lại càng sợ hãi. Trong nửa năm trời khổ sở dãy dụa, người phụ nữ trẻ đó đã gặp phải không ít chuyện kì dị, như có một con quái vật to như một gò núi nhỏ bò trên đường phố. Hay có một con chim khổng lồ dài khoảng bảy, tám mét từ trên trời bổ nhào xuống bắt mồi. Còn có một vài con xác thối ăn thịt chính đồng loại của chúng. Mà trên mặt những con xác thối đó không có dấu hiệu da thịt bị hoại tử, bề ngoài giống hệt như nhân loại, chúng nó được nàng ta gọi bằng một cái tên là …loại hung ác!

"Ngươi, người là con người?"

Ngươi phụ nữ trẻ cất tiếng thăm dò. Tuy ngoài miệng hỏi như thế, nhưng trong lòng luôn đề phòng tính huống dị thường. Nếu có bất cứ điều gì không đúng, nàng ta sẽ quay người chạy trốn.

Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ trẻ, ánh mắt Lâm Siêu thanh tĩnh lại. Những dục vọng tham lam đói khát, ác niệm nguyên thủy trong khoảnh khắc tất cả đã biến mất.

Hơi trầm mặc một lúc, Lâm Siêu xoay người, giọng khàn khàn nói:

"Trong siêu thị không có xác thối. Các ngươi muốn tìm đồ ăn thì mau lên."

Nói xong hắn quay người, lảo đảo bước ra ngoài.

Cách đó mấy ngày, khi chém giết lũ chim biến dị đã làm cho quần áo của hắn đều bị xé nát hết. Sau khi khôi phục lại cử động, điều đàu tiên hắn nghĩ đến không phải là đi tìm quần áo mà đợi lấp đầy bụng cái đã.

Ba người bọn họ vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Siêu đúng là nhân loại, là một người sống sờ sở, trần truồng một mình du đãng trên đường phố.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Cho dù thảm họa xảy ra chưa lâu, trên đường không còn ai, nhưng cũng không cần thiết phải phóng túng như vậy chứ.

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn bóng lưng Lâm Siêu rời đi, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng vần có thể nhịn được mà không mở miệng. Nàng ta vốn muốn hỏi Lâm Siêu có nguyện ý gia nhập với bọn họ hay không. Thêm người thì thêm sức mạnh, đi ra ngoài kiếm thức ăn cũng an toàn hơn. Nếu như Lâm Siêu là người bình thường, không có sức chiến đấu thì ít nhất cũng có thể trở thành con tốt thí.

Trong giây phút nguy hiểm, giá trị cao nhất của đồng đội là dùng chính thân thể của mình ngăn cản bước chân của quái vật.

Nhưng mà, hành động của Lâm Siêu quá quỷ dị, khiến cho người phụ nữ trẻ không dám tiếp cận. Hơn nữa, thông qua quan sát tỉ mỉ, nàng ta phát hiện ra cơ thể của người thanh niên này vô cùng sạch sẽ. Tuy rằng trước ngực có dính ít bụi, thế như rõ ràng là vừa mới bị dính, còn như vị trí khác thì vô cùng sạch sẽ.

Ở trong tận thế có mấy ngưới sạch sẽ được như thế?

Về cơ bàn nàng ta có thể kết luận, Lâm Siêu chính là Tiến Hóa Giả hoặc chính là quái vật biến dị đặc thù.

Bởi vì thế nàng ta mới không dám chiêu mộ.

"Hắn…"

Thiếu niên đứng phía sau mở miệng muốn dò hỏi ý kiến của người phụ nữ trẻ.

Người phụ nữ trẻ lắc đầu, thấp giọng nói:

"Nhân lúc xung quanh đây không có xác thối, trước tiên chúng ta hay vào siêu thị tìm kiếm một chút, chú ý cảnh giác."

"Biết rồi."

Người thiếu niên và người đàn ông trung niên cũng đang có ý đó, bọn họ lập tức nắm chặt lấy rìu chữa cháy, cẩn thận từng chút một đi đến gần siêu thị.

…………..

Lâm Siêu tiến về phía trước, rất nhanh đã đi đến một cái ngã tư đường. Từ siêu thị đi đến đây chừng một nghìn mét, làm cho thể lực của hắn bị tiêu hao gần như không còn. Vái con xác thối gặp trong siêu thị chỉ như muối bỏ biển đối với hắn.

Ở ngã tư đường, tất cả xe cỗ dều đã bị cháy rụi, cũng không có tung tích của xác thối. Lâm Siêu ngồi lên trên bậc thang của một cửa hàng, há mồm thở dốc, nhìn đường phố vắng lặng. Hắn có một cảm giác vô cùng hoang đường, những người bình thường khác đều vô cùng lo lắng khi gặp xác thối, vậy mà hắn hiện tại rất muộn chạm mặt với bọn chúng. Thế mà đến nửa ngày cũng không tìm thấy một con.

Lâm Siêu cúi đầu, lấy từ trong Bao không khi một con dao quân dụng, đâm mạnh vào cổ tay. Chất lượng của con dao rất tốt, nhưng Lâm Siêu cắt mấy lần cũng không thể nào cắt đứt thịt hắn. Sau khi cố gắng nhiều lần hắn mới có thể rạch được một vết thương nhỏ trên cổ tay, lách mũi dao vào trong cố gắng cắt rộng vết thương ra.

Máu tươi đã chảy.

Lâm Siêu thu lưỡi dao quân dụng vào trong bao không khí, rồi ngả người lên những bậc thang, yên tĩnh chờ đợi.

Ầm! Âm!

Chưa tới nửa phút, trên đường phố bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân nặng nề. Tựa hồ như có một con voi lớn đang chạy đến.

Hai mắt Lâm Siêu sáng lên, nói với Anubis:

"Thứ đang đến chỉ là một con quái vật cỡ trung, thể chất hơn 60 lần, ngươi có thể giải quyết được không?"

Trên cánh tay phải của Lâm Siêu mọc ra một cái miệng quái dị, nói:

"Chỉ cần nó không có năng lực đặc thù là được. Gan ngươi cũng lớn thật đấy, mùi máu của ngươi khác hẳn với người thường. Nếu chẳng may đưa tới vài con quái vật cỡ lớn thì làm sao. Lúc đó, ta cũng không có năng lực để bảo vệ ngươi đâu."

"Xung quanh đây nếu có quái vật cỡ lớn thì chúng ta đã không thể sống sót đến bây giờ."

Lâm Siêu nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi nói:

"Tất cả giao cho ngươi."

"Thật sự là không có cách nào làm khó được ngươi."

Anubis nói thầm một tiếng lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Nó biết lần này phải toàn lực ra tay mới có thể bảo vệ tốt cho mình và kẻ nhân loại này.

Phốc phốc!

Trên cánh tay phải trắng nõn của Lâm Siêu chỉ trong giây lát mọc ra sáu bảy sợi dây gai, ở đầu những sợi dây gai này là những lưỡi dao bằng xương nhọn hoắt.