Chương 271: Gen Tiền Sử

Nghĩ là làm, Lâm Siêu sử dụng cây tiến hóa trong cơ thể mình tiến hành phân tích cấu trúc Gen của đôi cánh rồng. Sau khi cây tiến hóa phân tích xong, tất cả số liệu đã xuất hiện trong đầu hắn. Lâm Siêu dựa theo số liệu đã phân tích tiến hành mô phỏng hình dạng Gen của đôi cánh rồng.

Trải qua phân tích của cây tiến hóa Lâm Siêu mới có thể biết được tại sao đôi cánh rồng của mình lại được cải tạo. Trên thực tế đôi cánh rồng này chính là đôi cánh của một con rồng sống ở Kỷ Daya. Sau khi nó bị mổ xẻ, bộ Gen của nó đã trải qua quá trình xử lý Gen, cải tạo mà thành. Giống như trạng thái Hắc Vũ vậy, chính là sau khi tiến hành cải tạo vẻ bên ngoài của nó càng trở nên xinh đẹp.

Đương nhiên, lúc mới bắt đầu trạng thái Hắc Vũ cũng không chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp. Những sợi lông trên đôi cánh rồng có thể bắn ra ngoài giết chết kẻ địch. Đồng thời khả năng phòng ngự của tăng lên một cấp.

Gen trong cơ thể Lâm Siêu có cấu tạo giống như thủy ngân vậy, có thể biến hóa thay đổi đủ loại hình dạng. Những số liệu bộ Gen của đôi cánh rồng đã hiện ra trong đầu hắn. Bộ Gen trong cơ thể Lâm Siêu căn cứ theo những số liệu đó bắt đầu mô phỏng, tiến hành thay đổi hình dạng Từ hình dáng mềm mại không có hình thù cố định như thủy ngân, dần biến đổi thành một quả cầu, từ qua cầu đó mọc ra năm cái gai nhọn. Hình dáng Gen này không giống với hình dáng Gen của người hay động vật. Từ năm cái gai này tòa ra một cỗ khí tức vô cùng tà ác, quái dị. Mà năm cái gai nhọn này cũng giống như những cây cột thu phát tín hiệu.

Ngoại trừ hình dáng thay đổi, màu sắc đỏ tươi ban đầu đã chuyển sang đen kịt. Cũng lại giống như hố đen vũ trụ, từ trong nhân tế bào mở hồ tỏa ra một vòng hồng quang yêu dị. Toàn bộ tế báo phát sáng, chiếu ra một luồng ánh sáng ma mị, giống như bên trong đó đang thái nghén thứ gì đấy.

Gen cánh rồng, hoàn thành quá trình mô phỏng!

Lâm Siêu mở mắt ra, cùng lúc đó là năng lực ‘Tia sáng Khúc xạ’ cũng mở ra, hình ảnh của Lâm Siêu cũng hiện ra trong mắt của chính hắn. Điều khiến hắn chú ý là làn da trên cánh tay hắn chuyển sang màu đỏ sậm, những mạch máu nhô hẳn lên trên bề mặt da. Những mạch máu này cũng giống hệt như lớp da bên ngoài đôi cánh rồng. Cũng tỏa ra một luồng khí tức vô cùng tà ác.

Trừ làn da trên cánh tay hắn những vị trí khác không có gì thay đổi. Lâm Siêu suy đoán có lẽ là số liệu của đôi cánh rồng đã bị thiếu sót. Nếu không sau khi mô phòng thành công, bộ dáng của hắn sẽ biến thành bộ dáng của chủ nhân đích thực của đôi cánh này. Biến thành một con rồng!

Thế nhưng, đôi cánh rồng đã trải qua quá trình cải tạo. Bộ Gen nguyên thủy của nó bị thiếu hụt rất nhiều. Số liệu Gen không hoàn chỉnh, vì thế Lâm Siêu mới không có cách nào biến hình hoàn toàn.

Mặc dù có chút tiếc nuối, không có cơ hội hợp làm một thể với đôi cánh rồng, nhưng đó cũng là một thu hoạch lớn. Lâm Siêu không chế khí hoàng kim trong cơ thể mình chui vào trong đôi cánh rồng. Da dẻ đỏ sậm bên ngoài đôi cánh rồng từ từ chuyển sang màu vàng rực rỡ. Giống như được làm bằng vàng vậy, hóa thành một đôi cánh hoàng kim.

Vút!

Tốc độ của Lâm Siêu bỗng nhiên tăng lên gấp đôi, giống như một mũi tên rời cung, bay vút ra ngoài.

Thân hình của Lâm Siêu ngay lập tức va đập vào lũ chim trước mặt. Lâm Siêu không dùng cổ thương tấn công bọn chúng, mà đem tất cả nguồn năng lượng còn sót lại trong cơ thể mình truyền hết vào Thủy thần Chiến giáp. Cả người hắn như biến thành một quả đạn pháo khổng lồ, mạnh mẽ cứng rắn va chạm, phá hủy tất cả những gì cản đường.

Ầm ầm ầm ầm…

Rất nhiều chim biến dị bị thân thể Lâm Siêu đâm phải ngay lập tức nổ tung, biến thành một đám mưa máu. Được chiến giáp bảo vệ, Lâm Siêu như biến thành một tảng thiên thạch cứng rắn không có gì có thể phá vỡ.

Trong đàn chim có một số con trí thông minh phát triển hơn đồng loại, ý thức được nguy hiểm, lập tức nghiêng người nè tránh.

Vút!

Lâm Siêu biến thành một đạo kim quang có tốc độ gấp tám lần tốc độ âm thanh. Lao vụt ở phía trên đường phố, chỉ trong chớp mắt đã thoát khỏi vòng vây của đàn chim biến dị. Mười mấy giây sau xung quanh Lâm Siêu đã không còn sót lại một bóng chim nào.

Thế nhưng, vì lo lắng thị giác siêu viễn trình của lũ chim biến dị vẫn có thể nhìn thấy mình từ khoảng cách rất xa. Cho nên Lâm Siêu không có dừng lại mà tiếp tục bay về phía trước. Mấy phút sau, từ trên bầu trời khu vực ngoại thành của thành phố này, hắn đã bay sang thành phố khác. Sau lưng hắn đã sớm không còn bóng dáng của bất kỳ một con chim nào.

Đến bây giờ Lâm Siêu mới thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp độ cao, bay vào trong một tòa nhà đổ nát. Thu hồi đôi cánh rồng, sau đó lấy ‘Tử thi phấn’ rắc lên người mình, che dấu khí tức, vì hắn lo lắng lũ chim biến dị chưa từ bỏ ý định vẫn một mực đuổi theo đằng sau.

Lúc này, đầu óc của hắn có cảm giác vô cùng choáng váng, trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo, suýt nữa thì té ngã. Lâm Siêu tựa lưng vào vách tường thở hồng hộc, đôt nhiên hắn có cảm giác mũi mình có gi đó nóng nóng chảy ra. Đưa tay lên quẹt ngang, thì có cảm giác nhơm nhớp, Lâm Siêu cúi đầu nhìn hóa ra đó là máu mũi.

Tấm mắt trước mặt hắn trở nên mơ hồ, hình ảnh nhòe đi. Lâm Siêu cố gắng cắn chặt hàm răng, hắn biết một khi mình rơi vào hôn mê có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Hơn nữa, xung quanh đây bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện một vài con xác thối lao vào ăn thịt hắn.

“Không thể ngủ!”

“Không thể ngủ!”

Lâm Siêu gắt gao cắn chặt hàm răng, cố gắng một lần nữa đứng lên. Thế nhưng hai chân và hai tay của hắn đã mất đi cảm giác, không có cách nào bắt chúng làm theo yêu cầu của mình. Mí mắt sụp xuống nặng trĩu, không thể nào mở ra được.

“Không được ngủ…”

Lâm Siêu liều mạng gào thét, nhưng hai mí mắt không thể điều khiển được, từ từ nhắm lại. Cho dù hắn có cố gắng thế nào,nhưng cơ thể của hắn dần rơi vào trạng thái bất động. Nhịp đập trái tim, mạch đập, máu huyết lưu thông cũng từ từ chậm lại. Hô hấp lúc có lúc không, đối với người bình thường ở tình trạng mất đi tri giác như vậy đã rơi vào hôn mê. Thế nhưng, Lâm Siêu không giống như vậy. Ý trí của hắn vô cùng ngoan cường, có thể thoát khỏi ràng buộc của cơ thể. Tuy rằng thân thể hắn không thể nào chịu nổi sự tấn công của nọc độc. Thế nhưng, ý chí của hắn vẫn không ngững giãy dụa.

“Chống đỡ!”

Lâm Siêu cắn chặt hàm răng, cố gắng kích thích hệ thống thần kinh, nỗ lực khống chế cử động ngón tay. Nhưng mà, hệ thống thần kinh đã hoàn toàn tê liệt, cho dù hắn có kích thích thế nào đi chẳng nữa thì cơ thể của hắn cũng không phản ứng lại. Lẽ nào hắn phải trơ mắt nhìn thân thể của mình chết đi?

Một khi thân thể chết đi, ý có mạnh mẽ đến nhường nào thì cuối cùng cũng sẽ biến mất.

Lâm Siêu không hề từ bỏ nỗ lực của mình, hắn vẫn tiếp tục không nghừng thử nghiệm. Nếu như sắp chết hắn sẽ thản nhiên đối mặt với nó. Nhưng nếu vẫn còn hi vọng, hắn sẽ không buông tay, liều mạng đến cùng!

Rất lâu sau!

Hắn có cảm giác dường như đã trôi qua một thể kỷ. Dưới sự nỗ lực không ngừng, Lâm Siêu cuối cùng cũng thành công kích thích giác quan của mình. Hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ, mùi vị, âm thanh bên ngoài.

Trong không khí vẫn tràn ngập thứ mùi mục nát, thối rữa. Cái mùi này vô cùng quen thuộc đã ngấm sâu vào trong xương tủy của hắn. Lâm Siêu ngay lập tức cảnh giác, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió thổi, cũng với âm thanh của những trang giấy loạt xoạt trong gió.

“Grào!”

Bỗng nhiên không có bất cứ một dấu hiệu nào, một tiếng gầm gừ cách Lâm Siêu mười mấy mét vọng tới.