Chương 262: Nguy Cơ Hủy Diệt

Trước đây Hùng Tiểu Tiểu là viên chức của một công ty nhỏ. Có thể biết được tính cách của một người thông qua biểu cảm từ đôi mắt. Đặc biệt sau khi bị bao dân giam cầm, càng biết được cách nghe giọng nói mà đoán được biết được suy nghĩ của người khác.Sau khi nghe Lâm Siêu nói một cách không nể nang, hạ lệnh tịch thu vũ khí của những binh lính này. Biết được Lâm Siêu không ưa những người nọ. Bây giờ thấy có người quát vào mặt mình, nhất thời cầm khẩu súng Beretta 92 vừa mới tích thu được nhằm vào người đó, cười lạnh nói:

"Muốn đòi lại súng sao, có muốn ăn đạn không?"

Người lính trẻ nhìn thấy cử động của Hùng Tiểu Tiểu, sợ bắn lên, tức giận nói:

"Mụ điên này, cô không nhìn thấy có quái vật xuất hiện hay sao. Lại còn chĩa súng nhằm vào tôi, cô có bệnh à!"

Những người lính khác thấy vậy đều trợn mắt nhìn nhau, có nhiều người có ý định lao lên giật lấy khẩu súng.

Tằng Phi Vũ sầm mặt lại nói:

"Tôi không muốn cô dùng súng chĩa vào huynh đệ của tôi!"

Hắn dù sao cũng là quân nhân, hơn nữa lại là quân nhân cực kỳ ưu tú, lúc này toàn thân ẩn hiện sát khí, có một luồng khí thế không giận mà uy.

Hùng Tiểu Tiểu thay đổi sắc mặc, tuy thể chất của nàng đã được cường hóa. Có thể chất gấp mười lần bình thường, thế nhưng chưa giết quái vật bao giờ. Cho dù là xác thối cũng thấy vô cùng sợ hãi. Lúc này bị Tằng Phi Vũ nhìn chằm chằm, có cảm giác như đang đứng một mình giữa trời tuyết. Nhịp tim bất giác tăng nhanh, Hùng Tiểu Tiểu mạnh mẽ cắn chặt môi dưới. Tuy rằng không cam lòng, thế nhưng đành phải buông súng xuống, nói:

"Sau này còn dám quát vào mặt ta nữa, thì ta sẽ không khách khí đâu."

Tằng Phi Vũ lạnh lùng nhìn Hùng Tiểu Tiểu một cái, rồi không để ý nữa. Trong mắt hắn, nữ nhân này không đáng khiến mình tức giận. Không muốn vì thế mà ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Rầm!

Hoàng Kim Khuyển nhảy đến trước mặt Phạm Hương Ngữ, thả con mồi trong miệng nó xuống, dùng bộ mặt hung ác nhìn chằm chằm mấy người người Phạm Hương Ngữ.

Tằng Phi Vũ hơi thay đổi sắc mặt, vội lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn Hoàng Kim Khuyển.

Phạm Hương Ngữ tức giận nói:

"Con chó chết, đứng có ở đây cố ý ra vẻ đáng sợ. Mau đem thứ này vứt ra sau đi. Chủ nhân của ngươi đã trở về, còn không mau đi."

Vè hung ác trên mặt Hoàng Kim Khuyển biến mất. Đôi mắt hung ác của nó lúc này đã híp lại, cái đuôi ngoáy tít lên, thể hiện ra một bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn. Sau đó, ngoạm lấy con mồi, nhảy lên nhảy xuống mấy cái đã biến mất. Vốn nó đã ngửi được mùi của Lâm Siêu, cho nên mới mau chóng chạy về. Cho dù chủ nhân quan trọng, nhưng thú vui của nó là dọa dẫm những kẻ nhân loại xa lạ.

Tằng Phi Vũ và nhóm người của hắn nhìn Hoàng Kim Khuyển rời đi, trợn mắt mồm há hốc ra, cái cằm gần như sắp rơi xuống. Bọn họ cứ nghĩ mình đang bị hoa mắt.

"Này, đây là các ngươi nuôi?"

Tằng Phi Vũ phục hồi lại tinh thần, dùng giọng điệu khó có thể tin được nói:

"Quái vật mà cũng có thể nuôi được?"

Phạm Hương Ngữ liếc hắn một cái, nói:

"Người không có tư cách hỏi ta vấn đề này."

"…"

Nhất thời Tằng Phi Vũ không biết nói gì, sao khẩu khí này nghe sao quen vậy, quả thật giống nhau như đúc!

"Tất cả đi vào."

Phạm Hương Ngữ lên giọng ra lệnh.

Đám người Tằng Phi Vũ rất thành thật nghe lời, bọn họ xếp thành hai hàng đều tăm tắp đi thẳng vào.

Hùng Tiểu Tiểu chuẩn bị đi theo giám sát. Phạm Hương Ngữ liền gọi cô ta lại, rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô nói:

"Phản ứng của ngươi vừa nãy, dường như quá kích động."

Hùng Tiểu Tiều cúi đầu xuống.

Phạm Hương Ngữ nhin Hùng Tiểu Tiểu nói:

"Ta biết, trước đây ngươi đã từng bị bạo dân giam cầm, từ bên trong nội tâm của ngươi vừa căm hận nam nhân lại vừa sợ hãi nam nhân. Ta biết một câu nói 'Cái gì đã qua thì sẽ là quá khứ', có lẽ không có cách nào khiến ngươi bình tâm được. Thế nhưng, ta không muốn ngươi vì nam nhân mà tâm tình kích động. Bởi vì như thế, ngươi vĩnh viễn sẽ là một người thất bại!"

Hùng Tiểu Tiểu cúi đầu trầm mặc. Hồi lâu…Hùng Tiểu Tiểu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt ứng đỏ. Nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng 'Vâng'một tiếng.

Phạm Hương Ngữ nhìn thẳng vào mắt Hùng Tiểu Tiểu, nói:

"Hơn nữa, hắn đã từng nói, không bao giờ muốn thấy có người chĩa súng vào nhân loại. Hi vọng điều này cô có thể nhớ kỹ!"

Hùng Tiểu Tiểu tất nhiên biết 'Hắn' trong miệng của Phạm Hương Ngữ là chỉ người nào. Đó chính là người đã cứu mình, và cũng chính là chủ nhân chân chính của căn cứ này.

"Tôi đã biết sai rồi."

Hùng Tiểu Tiểu cúi đầu, giọt nước mắt trong khóe mắt chảy ra rơi lên cổ tay, óng ánh long lanh.Phạm Hương Ngữ mỉm cười, bàn tay mang găng tay bằng sa đen vuốt vuốt mái tóc của Hùng Tiểu Tiểu. Găng tay bằng sa đen có tác dụng ngăn cách virus gây bệnh cho những người bình thường khác, Phạm Hương Ngữ cất giọng nhẹ nhàng nói:

"Có một vị thi nhân đã từng nói, nước mắt phụ nữ là trân châu, không dễ dàng rơi xuống. Ta muốn ngươi trở thành một người mạnh mẽ, biết chưa?"

Lệ nóng biến mất trên mặt Hùng Tiểu Tiểu, ngẩng đầu nhìn Phạm Hương Ngữ, gật mạnh đầu nói:

"Tôi biết rồi!"

"Hừm, đi thôi."

Phạm Hương Ngữ khẽ mỉm cười.

Trên mặt Hùng Tiểu Tiểu lộ ra vẻ cương nghị, giơ tay chào theo kiểu nhà binh, sau đó xoay người rời đi.

Phạm Hương Ngữ nhìn về bóng lưng của Hùng Tiểu Tiểu, đăm chiêu, lẩm bẩm nói:

"Lại còn nói cái gì mà thi nhân, thật là quái đản, không khoa học gì cả, sao lại có người tin là thật nhỉ?"

…….

Lâm Siêu cùng đám người Lâm Thi Vũ, Bạch Tuyết quay trở lại bộ tổng chỉ huy tạm thời.

Hấp!

Lâm Siêu mở bao không khí, đem tất cả thu hoạch lấy ra. Nhặt lấy kính mắt Amy đưa cho Lâm Thi Vũ nói:

"Chị, cái này là của chị."

Lâm Thi Vũ nhìn thấy hình dáng kính mắt Amy, hai mắt sáng lên, vui vẻ nói:

"Sao mà đẹp vậy, em từ đâu có được vậy?"

"Đây là vật phẩm di tích."

"Ồ?"

Lâm Thi Vũ cảm thấy vô cùng hứng thú, ngay lập tức đeo kính lên.

Lâm Siêu thấy Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm không đến, để thanh kiếm laser sang một bên. Sau đó lấy ra Bộ đàm Gia tộc và bọ bay trinh sát.

"Cái này là độ đàm liên lạc, khoảng cách bao trùm toàn bộ địa cầu."

Lâm Siêu đưa cho hai người Bạch Tuyết và Lâm Thi Vũ mỗi người một cái máy liên lạc.

Bạch Tuyết nhận lấy máy liên lạc, hai má đỏ ửng, trong mắt tràn ngập sung sướng, giống như thứ nắm trong tay là một món đồ trân bảo quý hiếm vậy.

Lâm Thi Vũ dùng ánh mắt tò mò quan sát thiết bị liên lạc nhỏ gọn trong lòng bàn tay, vui mừng nói:

"Như em nói, sau này em ra ngoài, chị có thể thông qua cái này để nói chuyện với em?"

Lâm Siêu khẽ gật đầu một cái.

Sau khi lấy hết mọi thứ ra. Lâm Siêu mang đôi giày trọng lực vào, đôi giày này làm bằng hợp kim màu bạc. Có thể tự động điều chỉnh hình dáng cho vừa với kich thước bàn chân người sử dụng. Trọng lượng rất nhẹ, đi vào không có cảm giác gì.

Lúc này, Phạm Hương Ngữ đã thu xếp xong mọi chuyện, quay trở lại.

"Tại sao lại lâu thế?"

Lâm Thi Vũ ném cho Phạm Hương Ngữ một cái máy liên lạc, nói:

"Cái này là thiết bị liên lạc mà tiểu Siêu mang về từ di tích, bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể liên lạc được với nhau."

"Thật là phiền phức, em trai cô đưa căn cứ cho tôi quản lý, tôi bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới có thể duy trì trật tự. Đặc biệt, hiện nay căn cứ vẫn chưa được hoàn thành. Vì thế vẫn chưa có cơ hội để áp đặt những quy định cứng rằn."

Phạm Hương Ngữ hừ một tiếng, ném mình lên ghế sa-lông ngồi csjnh Lâm Thi Vũ, cầm thiết bị liên lạc trong tay, nói:

"Không tệ lắm, cuối cùng cũng có một thứ hữu dụng."

Lâm Siêu nhìn Phạm Hương Ngữ một cái, nói:

"Gần đây căn cứ có chuyện gì không?"

"Căn cứ không có chuyện gì, nhưng có một vấn đề lớn, vần đề này đang xảy ra trên toàn cầu."

Phạm Hương Ngữ nhìn hắn một cái, nói:

"Vưu Tiềm đã đi Viêm Hoàng, sang bên đó gặp gỡ một nhà địa chất học. Họ nói, hiện nay dưới lòng đất của Châu á, thậm chí là trên toàn thế giới, lòng đất đang bị tan chảy biến thành nham thạch. Tốc độ biến đổi thành nham thạch diễn ra rất nhanh. Một khi lòng đất hoàn toàn bị biến đổi, điều đó có nghĩa là toàn cầu sẽ xảy ra hiện tượng núi lửa phun trào. Lúc đó, không chỉ là nhân loại mà tất cả những sinh vật khác đều sẽ bị hủy diệt. Giống như thời kỳ khủng long vậy, lúc đó sinh vật trên toàn thế giới đã bị biến mất. Cần đến mấy trăm triệu năm sau, thậm chí cả tỉ năm mới lại xuất hiện một loài sinh vật mới."