Thằng bé vô cùng sừng sốt khi nhìn thấy trong tay Lâm Siêu là chai nước và hai hộp thịt cá. Hai mắt nó mở lớn, thèm thuồng, nuốt nước bọt.
Sau khi Lâm Siêu để đồ ăn xuống, hắn đi đến trước mặt con xác thối đang bị cổ thương ghim chặt xuống đất. Lấy ba-lô đang treo trên thân thương xuống, mở khóa, lấy từ bên trong một miếng thịt muối. Miếng thịt này có màu đen sì, đó chính là thịt của Hắc Giao sau khi chế biến thành.
Thể chất của Hắc Giao là 250 lần, bời vì thời tiết quá nóng, cho nên cần phải ướp rất nhiều muối mới có thể dự trữ được. Vì thế mùi vị rất khó ăn, nhưng Lâm Siêu chẳng buồn để ý đến chuyện đó. Há to miệng ném thẳng miếng thịt vào trong, dùng sức mà nhai, miếng thịt sau khi nướng trên lửa đã trở khô cứng vô cùng.
Thằng nhóc nhìn Lâm SIêu, lại thấy đồ ăn nước uống trước mặt, nó do dự một lúc, rồi lấy thịt cá hộp và chai nước dưới đất, đưa cho Lâm Siêu. Miệng nó kêu A..a mấy tiếng, ý muốn nói…phần này là của anh!
Lâm Siêu nở nụ cười, vuốt tóc thằng bé, nói:
“Em ăn đi, anh không cần những thứ này.”
Thằng bé vô cùng sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Siêu. Nó lại dùng bút viết lên tờ giấy, sau đó đưa cho Lâm Siêu, trên giấy viết:
“Đại ca, anh là người tốt, chúng ta cùng ăn đi.”
Lâm Siêu nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt đen láy đó, khẽ mỉm cười, nói:
“Trong siêu thị còn rất nhiều, em ăn trước đi, nếu không đủ cứ nói với anh.”
Thằng bé suy nghĩ một lúc, rồi quay về chỗ của mình. Không thể chờ đợi được thêm nữa, nó dùng mũi tua-vít cạy tung nắp hộp thịt cá ra. Rồi dùng cả năm đầu ngón tay đen đúa chọc thẳng vào trong, múc một miếng thịt cá lên cho vào miệng ăn ngon lành. Nuốt xong thịt cá, nó không quên cho năm đầu ngón tay vào miệng mút cho hết thứ nước sốt thơm ngon dính trên năm đầu ngón tay của nó. Sau đó tiếp tục dùng tay lấy thịt cá trong hộp ăn tiếp.
Rất nhanh nó đã xử lý xong hai hộp thịt cá, lúc này năm đầu ngón tay của nó trở nên sạch sẽ hơn một ít.
Thằng bé mở nắp chai nước suối, ngửa cổ lên một hơi uống cạn, chưa đã thèm nó liếc nhìn cái chai nước vẫn còn một ít nước dính ở bên trong thành chai. Nó lại dốc ngược đầu chai nước vào miệng nó, bàn tay kia vỗ mạnh lên thân chai, để những giọt nước bám bên trong rơi hết xuống. Đến khi trong chai không còn dính một giọt nước nào, nó mới hài lòng thả chai nước xuống.
“Có no không?”
Lâm Siêu đã nuốt xong miếng thịt, quay sang nói với thằng nhóc:
“Ăn no rồi, thì chạy vào siêu thị lấy hết những thứ em muốn ăn ra đây.”
Thằng nhóc nghe thấy Lâm Siêu nói vậy, vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng chạy vào trong siêu thị.
Không lâu xong. Thằng nhóc vác ra một cái ba-lô leo núi cực lớn. Cái ba-lô đó phải cao khoảng một mét sáu, chiểu cao tương đương một người trưởng thành. Bên trong nhét đầy đồ ăn.
Thằng bé này, dù sao cũng là Tiến Hóa Giả, sau khi được ăn no, thể lực được bổ sung. Trên lưng cõng một cái ba-lô lớn, nhưng không thấy mệt chút nào, trái lại mặt nó hiện ra một nụ cười thỏa mãn.
“Cho anh xem một chút.”
Lâm Siêu vẫy thằng bé lại gần.
Thằng nhóc vô cùng nghe lời, lập tức chạy đến trước mặt Lâm Siêu.
Lâm Siêu mở khóa ba-lô ra, nhìn qua những thứ ở bên trong, Phát hiện ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn. Tất cả đều là những loại thực phẩm có thể bảo quản lâu ngày, được đựng trong hộp kín. Lúc đó, hắn mới yên tâm, đồng thời cảm thấy hài lòng với thằng nhóc này. Tuy tuổi nó còn nhỏ, mới khoảng bảy, tám tuổi thế nhưng sau khi tồn tại mấy tháng trong tận thế, nó đã trở nên rất hiểu chuyện. Hơn nữa, còn học được một số kỹ năng sinh tồn, như có thể biết được thứ gì có thể ăn được.
“Lên đường nào.”
Lâm Siêu nắm lấy cổ thương, tiện tay vẩy mạnh một cái, đem con xác thối chỉ còn một nửa phần thân trên quẳng lên trời khoảng sáu mươi, bảy mươi mét. Để mặc nó từ trên trời cao rơi xuống, không thèm quan tâm đến sự sống chết của nó.
Thằng nhóc vô cùng hưng phấn, vẻ mặt tươi cười theo sát đằng sau Lâm Siêu.
Lâm Siêu vừa đi vừa hỏi thằng bé:
“Em tên gì?”
Thằng bé, ngẩn ngưởi ra một lúc, dừng lại, cầm lấy bút rồi viết tên của nó lên tở giấy, sau đó chạy đuổi theo Lâm Siêu, đưa cho hắn tờ giấy, trên đó viết:
“Em tên là Lãnh Chân.”
“Lãnh Chân? Cái họ này rất hiếm.”
Lâm Siêu lại hỏi nó:
“Em đến là người ở đâu?”
Sau khi Lâm Siêu hỏi xong, thằng bé rơi vào trầm mặc, một lúc sau, nó mới tiếp tục viết, một hồi lâu sau mới xong. Nó lại tăng tốc, chạy đuổi theo Lâm Siêu, đưa tờ giấy ra, trên đó viết:
“Cha của em dẫn em tới chỗ có chú cảnh sát. Sau đó có rất nhiều người xấu đến, giết tất cả các chú cảnh sát, cha của em cũng bị người xấu bắn trúng.”
Từ lúc Lâm Siêu đến trung tâm cứu trợ, thì đại khái hắn đã có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra. Số lượng binh lính đồn trú ở nơi đó quá ít, mà trang bị của bọn họ rất kém. Có lẽ chỉ có ít súng đạn, từ dấu vết của cuộc đụng độ hắn không có phát hiện ra dấu vết của thuốc nổ và lựu đạn nổ. Hơn nữa, vỏ đạn rất ít, chứng tỏ đạn dược của bọn họ không còn nhiều. Cho dù không bị bạo dân tiêu diệt thì bọn họ cũng không thể kiên trì được lâu.
“Năng lực của em là gì?”
Lâm Siêu hỏi Lãnh Chân.
Lãnh Chân sửng sốt một lúc, rồi mới do dự một lúc mới cầm bút lên viết:
“Đại ca, anh cũng có năng lực đặc biệt sao?”
Lâm Siêu khẽ gật đầu.
“Chẳng trách đại ca lại lợi hại đến vậy.”
Lãnh Chân dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn hắn, sau đó tiếp tục viết:
“Năng lực của em dường như có thể khống chế âm thanh của chính mình. Cho dù em có nói to thế nào, chỉ cần em mở ra năng lực, âm thanh không có cách nào truyền đi được.”
Lâm Siêu cũng không cảm thấy kinh ngạc, điều này hắn đã biết từ trước.Xem ra, muốn thắng bé này đưa ra thông tin chính xác về năng lực của chính mình vẫn có chút không tin tưởng cho lắm. Hắn nắm lấy bàn tay Lãnh Chân, dùng móng tay cứa nhẹ qua lòng bàn tay của nó một cái, lập tức thu được một giọt máu cho cây tiến hóa.”
Rất nhanh, cây tiến hóa đã phân tích được thông tin chinh xác.
“Năng lực này có tên là Biến mất?”
Lâm Siêu cảm thấy có chút kinh ngạc. tên của năng lực này lần đầu tiên hắn được nghe thấy. Từ tên gọi của nó, có thể biết được đây là một loại năng lực đặc thù. Hắn liền cẩn thận kiểm tra đặc tính của loại năng lực này.”
Năng lực ‘Biến mất’ có thể không chế, làm biến mất hoàn toàn bản thân mình và tất cả các loại vật chất trong một phạm vi nhất định.”
“Cấp bậc càng cao, số lượng vật chất biến mất càng nhiều, phạm vi càng rộng.”
Lâm Siêu tỉnh ngộ, khó trách lúc trước hắn không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của thằng nhóc. Hóa ra là do tác dụng của năng lực này. Không chỉ làm cho âm thanh của nó hoàn toàn biến mất, mà ngay cả mùi vị trên cơ thể cũng không còn. Mà thể chất của thằng nhóc này rất thấp, mới chỉ ở cấp một mà thôi;
Năng lực ở cấp 1, có thể che dấu cảm ứng của Lâm Siêu!
“Chẳng trách nó có thể sống sót, chỉ cần nó muốn, không có con xác thối hay quái vật nào có thể phát hiện ra nó. Cho dù có nhìn thấy, thế nhưng không ngừi thấy mùi vị trên cơ thể, cũng không cảm giác được nhiệt đột trên cơ thể của nó. Thì bọn chúng sẽ cho rằng đó chỉ là một tảng đá, ai lại đi tấn công một tảng đá?”
Lâm Siêu cảm thán trong lòng, đây là một trong những năng lực mạnh nhất, khi mới ở cấp một.
Những năng lực khác ở giai đoạn đầu, tác dụng vô cùng yếu.
Cho dù đó là năng lực ‘Tia sáng’ của Lâm Siêu, hay năng lực ‘ Tốc độ Tăng cường’ hoặc ‘Biến hình’ ở giai đoạn đầu vô cùng yếu. Tia sáng chỉ có thể bẻ cong ánh sáng, đưa hắn tiến vào trạng thái ẩn mình. Thế nhưng, cơ thể vẫn tỏa ra mùi, một khi xác thối tiến lại gần, sẽ bị chúng phát hiện. Mà ’Tốc độ Tăng cường’ tuy có thế khiến cho tốc độ tăng lên gấp hai lần, thế nhưng khi đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình hai đến ba lần thì làm sao? Cuối cùng vẫn phải chết.”
Thế nhưng năng lực ‘Biến mất’ không giống như vậy, có thể làm nhiệt độ và mùi vị trên cơ thể biến mất hoàn toàn. Chỉ cần không bị quái vật đã phát triển trí thông minh phát hiện ra, thì sẽ không bị nó tấn công.
Cho dù năng lực của Hắc Nguyệt là ‘Cường hóa’ hay năng lực ‘Thích ứng’ của Vưu Tiềm cũng không hữu dụng như năng lực ‘Biến mất'.
Việc thích ứng năng lực cần cả một quá trình, nếu gặp kẻ địch cực mạnh, sẽ dễ dàng bị thuần sát, căn bản không có thời gian để thích ứng, phát triển.
“Năng lực này, là một loại năng lực đặc thù có tác dụng bảo toàn tính mạng. Nếu đợi đến khi phát triển hoàn toàn, có thể xếp vào một trong số năng lực cấp thế giới.:
Lâm Siêu nghĩ thầm trong lòng.