Chương 215: Đồng Hồ Chuyển Ngữ

Lâm Siêu nhìn Trương Thiên Sư, vị này chính hội trưởng của hiệp hội cổ võ, có kỹ năng cận chiến cấp tông sư. Ở kiếp trước của Lâm Siêu, người này là một nhân vật cao cấp nhất của căn cứ Viêm Hoàng. Cho dù là thủ tướng có nhìn thấy hắn cũng phải thệ hiện một chút lễ nghi. Từ trên người của Trương Thiên Sư có một cỗ khí chất tông sư cao như núi. Giống như một thanh bảo kiếm đang nằm trong vỏ, vừa ôn hòa nhưng cũng rất sắc bén.

Hai người bên cạnh Trương Thiên Sư là Lăng Vũ và Uất Kim Hương tuy rằng thể chất có cao hơn, thế nhưng khí chất bên ngoài không thể nào sánh bằng được.

“Bằng hữu của các ngươi nói không sai.”

Lâm Siêu không trả lời Trương Thiên Sư, vị Vu Chủ bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, ngôn ngữ không ngờ lại chính là thứ ngôn ngữ phổ thông sử dụng trong căn cứ Viêm Hoàng, bà ta mỉm cười nói:

“Mục đích của các ngươi tới nơi này, hẳn là muốn lấy được những di vật của những anh hùng dân tộc của chúng ta?”

Lâm Siêu và ba người Lăng Vũ cùng giật nảy mình, kinh ngạc nhìn bà lão.

“Ngươi, ngươi có thể nói được ngôn ngữ của chúng tôi?”

Uất Kim Hương khiếp sợ nói.

Trên mặt Vu Chủ nở một nụ cười trả lời:

“Điều này cần phải cảm ơn vị cường giả Atlantis xưa kia, cô ấy có để lại cho ta một vật. Cô ấy nói, vật này có thể giúp giao tiếp với bất cử một chủng tộc nào, cho dù đó là nhân loại hay là quái vật.”

Vu Chủ nói xong, bèn dùng tay phải vén cổ áo bên phía tay trái ra, bên dưới lớp vải là một cái vòng tay màu bạc.

“Đồng hồ chuyển ngữ.”

Lâm Siêu vừa nhìn thấy một cái, lập tức hiểu được ngay, đây là vật phẩm thuộc nền văn minh Atlantis. Có người nói, người Atlantis rất yêu thiên nhiên, theo đuổi hòa bình. Bọn họ sử dụng vật này để có thể nói chuyện với các loài động vật. Trong thời kỳ nền văn minh Atlantis phát triển, chưa bao giờ xảy ra bất cứ một cuộc chiến tranh nào, các khu rừng không bị chặt phá, động vật không bị săn bắn giết hại. Mọi người theo đuổi cuộc sống chay tịnh.

“Tôi, tôi…”

Uất Kim Hương không nghĩ bà lão trước mặt có thể hiểu được những gì mình nói. Chính mình vừa nãy có thốt ra những lời không hay, ở trước mặt bà lão lại nói sẽ đi ăn trộm phần mộ tổ tiên của người ta. Cho dù là bất cứ người nào cũng sẽ tức giận.

“Chúng tôi không có ác ý, xin hãy tha lỗi.Chúng tôi sẽ ngay lập tức rời khỏi nơi này.”

Trương Thiên Sư vội vàng nói, nếu như chỉ có một hai người khổng lồ, hắn vẫn có khả năng ứng phó được. Nhưng nơi này chính là trung tâm bộ lạc, nếu như bị những người khổng lồ này bao vây, bọn họ chắc chắn phải chết. Bọn họ không có năng lực giống như Lâm Siêu, có thể trực tiếp bay khỏi nơi này.

Vu Chủ khẽ mỉm cười nói:

“Các ngươi chớ có lo lắng, nếu như các ngươi có thể ở trên núi Anh hùng, tìm được di vật của Anh hùng. Đây chính là một loại vinh quang. Ta không có trách tội các người. Có điều, nếu muốn lấy được di vật của Anh hùng, không phải là một chuyện đơn giản. Cần phải vượt qua những cửa ải khó khăn tầng tầng lớp lớp trong cổ mộ.”

Uất Kim Hương và Trương Thiên Sư cảm thấy kinh ngạc. Điều này, chẳng phải là cổ vũ cho chúng ta đi trộm mộ?

Lâm Siêu biết bọn họ không hiểu phong tục của tộc Titan, bèn nói:

“Ở trong tộc người Titan, mỗi người trước khi chết đều có xây cho mình một ngôi mộ, bên trong đó bố trí vô số cạm bẫy. Người có thể vượt qua được tất cả những thử thách của vị anh hùng đó sẽ có tư cách thừa kế y bát của hắn. Đây chính là một loại văn hóa truyền thừa.”

Uất Kim Hương sửng sốt, tập tục như vậy không phải quá tùy hứng chứ?

Vu Chủ nhìn Lâm Siêu và ba người còn lại nói:

“Trong bộ lạc không có bảo vật gì tặng các ngươi. Bà ta nói với Lâm Siêu, ngươi có thân phận công dân một sao, có tiêu chuẩn được sở hữu ba dũng sĩ của tộc ta. Ba người còn lại, mỗi người chỉ có thể được sở hữu một người. Sáng mai, ta sẽ triệu tấp tất cả dũng sĩ của tộc Titan, các ngươi chiến thắng được dũng sĩ nào thì sẽ được phép mang người đó ra thế giới bên ngoài.Bọn họ sẽ hoàn toàn nghe lời các ngươi, vì các ngươi mà cống hiến!”

Uất Kim Hương, Lăng Vũ và Trương Thiên Sư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Siêu.

“Công dân một sao?”

Trương Thiên Sư ngạc nhiên nói:

“Làm thế nào mới có thể trở thành công dân một sao?”

“Các ngươi là những người đến từ nền văn minh bên ngoài, cần phải có cống hiến nhất định với bộ lạc. Mới có thể có tư cách công dân một sao. Nếu như các ngươi đồng ý giúp bộ lạc ta làm việc, đồng dạng ta có thể trao tặng cho các ngươi thân phận công dân một sao.”

Vu Chủ mỉm cười giải thích cho bọn họ.

Uất Kim Hương liền hỏi:

“Phải làm việc gì, và làm trong bao lâu?”

“Căn cứ vào độ khó, có nhanh có chậm. Dựa vào thực lực của các ngươi, nhanh nhất là có thể làm nhiệm vụ săn giết hành thi. Nếu như có thể giết chết mười con, có thể sẽ được thân phận công dân một sao. Nếu như là 1000 con, chính là công dân hai sao. Mà công dân ba sao cần phải làm nên những sự tích đặc biệt mới được.”

Vu Chủ giải thích.

“Giết 1000 con có chút khó khăn, nhưng mười con đúng là có thể, chỉ cần mấy ngày là hoàn thành.”

Uất Kim Hương trầm ngâm nói.

Lăng Vũ nhìn Vu Chủ nói:

“Ngài còn chưa nói, trên núi Anh hùng có gì nguy hiểm.”

Vu Chủ thấy hắn vẫn chưa nguôi ý định muốn đi Anh Hùng Sơn, khẽ lắc đầu nói:

“Trên núi Anh hùng tất cả các vị anh hùng đều đã được phục sinh. Dựa vào sức mạnh của các ngươi sẽ dễ dàng bị bọn họ giết chết. Nếu như không có thủ đoạn bảo mệnh đặc thù, thì tốt nhất đừng có đi.”

Con ngươi của ba người Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Trương Thiên Sư đều co rút lại. Anh hùng phục sinh? Bây giờ bọn họ mới biết lí do tại sao Lâm Siêu khuyên bọn họ đừng đi. Những vị anh hùng được mai tang tại Anh Hùng Sơn, há lại là người có thực lực bình thường?

“Thời gian hôm nay không còn sớm, các người đều lui ra đi. Antonia, ngươi hãy an bài cho bọn họ đi nghỉ ngơi.”

Vu Chủ vung vẩy tay áo, nói với một nữ Titan trẻ tuổi đứng bên cạnh.

“Vâng.”

Antonia gật đầu.

Lâm Siêu ngay lập tức để ý đến số lượng từ trong tên gọi của bọn họ. Những Titan hắn từng gặp, tên của bọn họ chỉ gồm hai đến ba chữ cái. Xem ra, trong tộc Titan độ dài tên mỗi người, rất có khả năng liên quan đến địa vị của bọn họ.

Đi cùng với Antonia rời khỏi Vu Nguyệt lâu, mấy người Lâm Siêu được sắp xếp nghỉ ngơi bên trong Vu Thần điện. Dựa theo lời của Antonia nói, nơi này dùng để tiếp đón những cường giả đến từ các nền văn minh bên ngoài.

“Một lúc nữa, sẽ đến giờ ăn tối. Ta sẽ phái người mang đồ ăn tới, nếu như không có chuyện gì, xin bốn vị không nên tùy ý đi lại bên trong bộ lạc, để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có.”

Antonia nhẹ nhàng nói với bọn họ.

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Chờ sau khi Antonia lui ra, một trong Vu Thần điện chỉ còn lại bốn người Lâm Siêu và thứ ánh sáng mờ ảo của ánh nến.

Lăng Vũ ngồi dựa vào một cột đá hính trụ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài Vu Thần điện, tòa Vu Thần điện này được xây dựng trên một ngọn núi cao ở trung tâm bộ lạc, từ nơi này có thể tùy ý quan sát được cảnh vật xung quanh.

Sắc trời đã tối, bên trong bộ lạc xuất hiện hàng loạt những ánh đuốc.

“Có nằm mơ cũng không thể nào biết được, có một ngày chúng ta được gặp tộc Titan đã biến mất từ lâu trên địa cầu.”

Uất Kim Hương ngồi trên những bậc đá của Vu Thần điện, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, trên gương mặt tuyệt đẹp hiện vể ưu tư.

Trương Thiên Sư khẽ mỉm cười, tùy ý ngồi trên một bậc thang, nhẹ giọng nói:

“Người tha hương lúc nào cũng nhớ cố hương, đúng là có hơi nhớ căn cứ và địa cầu.”

“Còn bốn ngày nữa là có thể trở lại.”

Uất Kim Hương mỉm cười nói.

Lâm Siêu ngồi một mình trong bóng tối, thân hình hắn dường như hòa vào làm một với bóng tối xung quanh, nhắm mắt dưỡng thần, không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Không lâu sau, Antonia đi cùng với hai thiếu nữ Titan cao năm mét, trong tay bọn hò là bốn cái mâm lớn, bên trong mâm là bốn con quái vật lớn đã được nướng chín.

“Đây là bữa tối, mời các vị dùng.”

Antonia mỉm cười nói.

Chờ Antonia đi khỏi, Uất Kim Hương lấy từ trên đầu xuống một sợi tóc, sợi tóc đó nhanh chóng biến thành một bông hoa màu tím. Uất Kim Hương đặt bông hoa màu tím đó lên mâm thịt, một lúc sau cánh hoa không xuất hiện điều gì bất thường, cô mới yên tâm mỉm cười nói:

“Không có độc, có thể ăn.”

Lâm Siêu vừa chuẩn bị ăn, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang rền từ bên ngoài bức tường thanh của bộ lạc truyền đến. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ tít đằng xa phia sau bức tường thành xuất hiện mấy đám lửa lớn. Bên trong màn đêm chúng trở nên sáng chói dị thường, kèm theo đó là một loạt những tiếng kêu gào.