Chương 202: Kinh Sợ

Khi đèn điện sáng lên, tất cả mọi người trong nhà xưởng không tự chủ được mà cùng nheo mắt lại. Bởi vì đã quen sống trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chói lòa, khiến cho tất cả mọi người nhất thời cảm thấy có chút không thích ứng, chờ khi hai mắt đã quen với ánh sáng đèn điện, thì trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ vui mừng.

Bọn họ không ngờ, mấy người Phạm Hương Ngữ lại có thể nắm giữ nhiều tài nguyên trong tay đến vậy, thậm chí còn có cả máy phát điện.

"Dùng ga dải giường làm rèm cửa số, đi che kín hết các cửa sổ lại."

Phạm Hương Ngữ chỉ huy mấy người phụ nữ làm việc.

Những người phụ nữ này vô cùng biết việc, từ sau khi được phát thức ăn lúc trưa, đến bây giờ tất cả bọn họ đều tỏ ra quy thuận nàng. Đem ga dải giường đi che cửa sổ, đây chỉ là một việc làm rất nhỏ so với những sự bạo hành, ngược đãi mà bọn họ đã phải chịu đựng.

Phạm Hương Ngữ điều khiển đoàn quân xác thối của mình, phân bố chu vi mấy dặm xung quanh nhà xưởng, ở ngã tư các con phố, bên trong các tòa nhà. Cho dù có chuyện gì xảy ra sẽ ngay lập tức phát hiện. Những con xác thối này tuy rằng bị nô dịch, thế nhưng trí lực của chúng vẫn còn. Hơn nữa, thể chất của Phạm Hương Ngữ đã tăng lên, cùng với đó là khả năng khống chế xác thối của nàng cũng phân làm hai loại.

Loại thứ nhất là mạnh mẽ khống chế, xâm chiếm bộ não của xác thối, chi phối tất cả hành động của nó, phương pháp này gọi là cường khống.

Phương pháp thứ hai là tinh thần nô dịch, là thông qua tinh thần của mình gieo ấn ký vào bộ não của xác thối. Ấn ký tình thần này theo thời gian sẽ nảy mầm, cắm rễ ở trong bộ não của chúng, sau đó không ngừng tiến hành thôi miên. Dần dần những xác thối này sẽ nảy sinh lòng trung thành, gắn bó với chủ nhân của ấn ký. Chủ nhân nói gì chúng cũng sẽ làm theo, cho dù có ra lệnh chúng tự cắt cổ mình chúng cũng sẽ làm theo không chút do dự.

Loại tinh thần nô dịch và cường khống khác nhau ở chỗ, tinh thần nô dịch tất cả mọi suy nghĩ hành động của xác thối sẽ tương liên với tình thần của chủ nhân, chúng cũng có trí thông tuệ của chính mình, chứ không phải là một con rối. Thế nhưng, hiện tại xác thối tự có trí tuệ của mình số lượng rất ít, cần phải mất một thời gian dài bồi dưỡng thể chất rồi mới tính đến chuyện đó được. Đến lúc đó, chỉ cần Phạm Hương Ngữ ra lệnh cho chúng, là bản thân chúng sẽ dựa vào trí tuệ của mình mà suy nghĩ và hoàn thành mệnh lệnh mà không cần đích thân Phạm Hương Ngữ khống chế chúng thực hiện.

Đúng lúc này, thông qua hình ảnh của những xác thối làm nhiệm vụ cảnh giới xung quanh, Pham Hương Ngữ biết được Lâm Siêu đang trở về từ trong bóng tối. Trong tay hắn đang xách thứ gì đó, hình như đó là thi thể của một con báo.

Phạm Hương Ngữ biết, đó chính là đồ ăn mà Lâm Siêu chuẩn bị cho mọi người.

Sau khi thể chất mấy người Phạm Hương Ngữ tăng lên, thì đồng dạng mức độ tiêu hao năng lượng cũng tăng lên. Những loại thức ăn bình thường đã không có cách nào bổ xung đầy đủ năng lượng cho mọi người. Nhất định phải ăn thịt quái vật có thể chất gần tương đương thể chất của bọn họ thì mới có thể bổ xung đầy đủ năng lượng.

Thông qua năng lực 'Vô hạn Chiết xạ', Lâm Siêu dễ dàng tìm ra địa điểm mọi người đang trú ngụ. Khi tiến vào nhà xưởng, hắn lập tức nhìn thấy bảy, tám trăm người chạy nạn đang ngồi phía trong. Tất cả bọn họ đang ngồi trên mặt đất, mùi xú uế nồng nặc bay trong không khí, trong đó có những người chất bài tiết dính đầy người. Tuy rằng, bọn họ đã thay đổi trang phục, nhưng lại không có nước để rửa, nên chất bài tiết vẫn dính trên cơ thể của bọn họ.

Muốn có nước sạch để rửa.

Nước uống còn không có đủ, lấy đâu ra mà tắm rửa?

Những người bị dính chất bài tiết trên người, đều bị nhưng người xung quanh ghét bỏ, tránh xa, vì thể bọn họ chỉ có thể lúng túng, ngượng ngập cúi đầu.

Lâm Siêu xuất hiện rất nhanh đã gây ra sự chú ý đối với tất cả mọi người bên trong nhà xưởng. Trong đó có chừng một trăm người buổi sáng đã gặp gỡ, bọn họ đều biết đây mới là vị thủ lĩnh chân chính. Trong lúc nhất thời tất cả bọn họ đều cảm thấy phấn chấn.

Lâm Siêu đem con báo có thể chất năm mươi tám lần ném qua một bên, sau đó nhìn lướt qua một lượt, hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại. Tuy hắn đã dự liệu trước tất cả mọi việc là sau khi giết hết bạo dân, thì có sẽ không còn những người có giá trị sử dụng. Thế nhưng không ngờ trong số những phụ nữ, ông già, trẻ con còn có tới chừng trăm người thanh niên trai tráng khỏe mạnh.

"Trước tiên nấu cháo."

Lâm Siêu quay sang nói với Phạm Hương Ngữ.

Phạm Hương Ngữ khẽ gật đầu, rồi chỉ mấy người trong số những người dân chạy nạn, còn có cả hai Tiến Hóa Giả tự thức tỉnh, bảo bọn họ đi lấy gạo cùng bếp than đá, để bắt đầu nấu cháo.

Những người dân chạy nạo còn lại biết bọn họ sẽ được ăn, nhất thời khiến cho mọi người vô cùng kích động.

Lâm Siêu lấy từ trong túi ra giấy và bút, đem tất cả quy củ, điều khoản mình biết lúc trước nhanh chóng viết lên trang giấy. Những quy định này chính là những phương pháp, quy trình đã trải qua hơn một trăm năm điều chỉnh, đã gần như hoàn thiện, những quy định này dựa theo hoàn cảnh thực tế trong thời kỳ tận thế mà viết ra.

Đối với giai đoạn đầu của tận thế, những quy củ này như một bộ sách giáo khoa từ điển.

Quy định nhiều, mỗi một bộ ban nghành đều có một bộ quy định khác nhau, Lâm Siêu cũng không viết ra hết, mà chỉ đem một số quy củ sinh hoạt cho dân chạy nạn viết lên trên giấy, sau đó chỉ vào một Tiến Hóa Giả tự thức tỉnh ở gần đó nói:

"Anh kia, lại đây."

Người thanh niên đó ý thức được địa vị của Lâm Siêu, không dám chần chừ, liền vội vàng tiến đến.

Lâm Siêu đưa tờ giấy cho anh ta, sau đó ngẩng đầu nhìn tất cả những người dân chạy nạn, nói:

"Mọi người, đợi lát nữa ăn xong, tất cả mọi người sẽ tham gia một cuộc điều tra nho nhỏ, chúng tôi sẽ căn cứ vào sở trưởng, năng lực của mỗi người mà sắp xếp một công việc tương ứng. Sau đó, tôi sẽ đem tất cả nhưng quy định mà mọi người cần phải tuân thủ nói ra. Tất cả mọi người đều phải tuân theo những quy định này, ai làm sai sẽ bị trục xuất! Nếu nghiêm trọng có thể bị xử tội chết!"

Khi nói đến từ 'Chết'. tự nhiên trong thanh âm của Lâm Siêu có ẩn chứa một tia sát khí vô lăng lệ, nhất thời làm cho tất cả nhừng người dân chạy nạn đều cảm thấy giật mình, theo bản năng mà ngồi thẳng người.

"Đọc!"

Lâm Siêu nói với người thanh niên kia.

Người thanh niên kia nhất thời sửng sốt, nhưng nhanh chóng nhìn vào tờ giấy và bắt đầu đọc.

"Những quy định, chế độ, phúc lợi trong căn cứ bao gồm."

"Điều thứ nhất: Công tác phúc lợi."

"Trong thời gian làm việc, tất cả mọi người phải hoàn thành công việc mình được giao, khi hoàn thành công việc mỗi người sẽ nhận được một kg gạo, hoặc các loại đồ ăn khác có giá trị tương đương."

"Thời gian làm việc buổi sáng bắt đầu từ 6 giờ sáng đến 12 giờ trưa, buổi chiều từ 2h cho đến 6 giờ…"

"Khen thưởng: Bất cứ ai hoàn thành tốt công việc của mình, mỗi tuần sẽ được thưởng mười kg lương thực."

"Điều thứ hai: Chế độ sinh hoạt…"

Người thanh niên chậm rãi đọc, những quy định trong đó chủ yếu là giảng giải những việc mà dân chạy nạn phải làm, như không được tùy tiện đi vê sinh lung tung, không được phát sinh ẩu đả…

Khi tất cả những quy định đọc xong một lượt, bên trong nhà xưởng hoàn toàn yên lặng.

Phạm Hương Ngữ cảm thấy hơi kinh ngạc, vì nàng biêt những quy định này rất chi tiết, tuyệt đối không có người bình thường nào có thể nghĩ ra được. Những quy định này đểu bao trùm ở tất cả mọi phương diện, không có bất kỳ một sai sót nào.

Đồng thới Lâm Thi Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, cho dù là Bộ trưởng Bộ tư pháp trong lúc nhất thời cũng không thể nào nghĩ ra những quy định đầy đủ, chu toàn đến như vậy, bởi vì đây là tận thế. Mà em trai mình cũng chưa học xong đại học, tại sao trước đây không phát hiện ra là em trai mình lại rất có thiên phú ở phương diện quản lý nhỉ?

"Xin hỏi?"

Một cánh tay có vết sẹo dài giơ lên, đó là một người thanh niên có thân hình cao lớn, đứng lên nhìn Lâm Siêu nói:

"Cậu là thủ lĩnh của chúng tôi?"

"Không sai."

Lâm Siêu đáp.

"Tất cả những quy định này, tôi có cảm giác là dành cho những người bình thường, các cậu hẳn cũng giống như tôi là siêu cấp nhân loại, tôi muốn hỏi người như tôi sẽ có đặc quyền gì?"

Nói xong trên gương mặt người thanh đó tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

Mà sau lưng người thanh niên đó có khoảng năm mươi Tiến Hóa Giả tự thức tỉnh đều đưa mắt nhìn Lâm Siêu, bọ họ tụ tập, đứng với nhau thành một nhóm, cách xa những người bình thường khác. Nếu Lâm Siêu muốn bọn họ tuân thủ theo những quy định kia, hiển nhiên sẽ làm cho bọn họ tức giận, không phục tùng.

"Đặc quyền sao?"

Lâm Siêu dùng mũi chân hất lên từ dưới mặt đất một khẩu súng lục, kiểm tra băng đạn thấy vẫn còn mấy viên, sau đó ném cho người thanh niên kia.

Người thanh niên ôm lấy khẩu súng, run giọng hỏi:

"Đây chính là đặc quyền?"

"Hướng về phía tôi nổ súng."

Lời Lâm Siêu nói ra khiến cho tất cả mọi người đều giật mình:

"Nếu như có thể làm cho tôi bị thương, thì chức vị thủ lĩnh sẽ là của cậu, bất kỳ đặc quyền nào cũng có."

Tât cả mọi người bao gồm cả người thanh niên có thân hình cao lớn và những người dân chạy nạn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Điên rồi hay sao?

Điên hay sao mà muốn chơi lớn như vậy?

Người thanh niên nắm chặt khẩu súng lục trong tay, anh ta có cảm giác hơi chút lo lắng, anh ta cảm thấy nghi ngờ không biết có hay không mình đã nghe nhầm. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhanh chóng kiểm tra khẩu súng xem có phải là súng giả hay không. Tuy chưa bao giờ anh ta có cơ hội sờ vào khẩu súng thật, thế nhưng cảm giác này…hình như chín phần mười là đồ thật.

"Để cho tôi xem qua một chút."

Trong đám người có một thanh niên đeo kính đứng lên nói:

"Tôi từng là quân nhân, tôi có thể nhận ra đây khẩu súng này là giả hay thật."

Người thanh niên cao lớn trần chừ một lúc, rồi đem khẩu súng đưa cho người thanh niên đeo kính.

Người thanh niên đeo kính khi nhận lấy khẩu súng, vuốt lên thân súng mấy cái, vẻ mặt vô cùng hưng phấn như nhìn thấy mỹ nữ, sau khi kiểm tra toàn bộ khẩu súng, mới nói:

"Không sai, đây là đồ thật, tôi sẽ bắn thử cho mọi người xem."

Nói rồi, người thanh niên đeo kính làm một động tác tiêu chuẩn nâng khẩu súng lên, nhằm về phía bức tường của nhà xướng, bóp cò

Đoàn một tiếng, trên vách tường có một đám bụi trắng lòa xòa bay xuống, trên bức tường xuất hiện một lỗ thủng to bằng đầu ngón tay.

"Súng thật!"

Ngươi thanh niên xoay vai một cái, đem nóng súng hướng xuống mặt đất, bàn tay nắm chặt lấy khẩu súng không buông.

Người thanh cao lớn nhìn thấy uy lực của khẩu súng, liền đẩy người thanh niên đeo kính ra, đoạt lại khẩu súng, quay về phía Lâm Siêu nói:

"Lời nói của cậu là chắc chắn?"

Lâm Siêu bình tĩnh đáp:

"Đương nhiên!"

Tất cả những người dân chạy nạn bình thường đều đổi sắc mặt, bọn họ không nghĩ Lâm Siêu lại lỗ mãng như thế. Đối lập với người thanh niên cao lớn này, bọn họ đều hi vọng là Lâm Siêu sẽ trở thành thủ lĩnh của bọn họ, dù sao bọn họ cũng đã được phân phát cho đồ ăn. Nếu đổi người khác làm thủ lĩnh, ai có thể biết là bọn họ sẽ không phải quay lại cuộc sống trước đó?"

"Rất tốt!"

Gương mặt người thanh niên cao lớn tràn đầy hưng phấn, lập tức chĩa nòng súng về phía Lâm Siêu, với khoảng cách gần như thế này, hắn có đủ tự tin là mình sẽ không bắn trượt.

Đoàng!

Một tiếng súng nổ chát chúa vang lên.

Một số người nhát gan theo bản năng bịt hai tai mình lại, thân thể run lên. Những người còn lại thì ngẩng cao đầu, nhìn về phía hai người bọn họ. Nhưng khi tiếng súng vừa mới kết thúc, thì một cảnh tượng khiến cho bọn họ phải trợn mắt, giống như nhìn thấy điều gì đó làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Dưới ánh đèn sáng choang, Lâm Siêu vẫn bình tĩnh đứng đó, trên người không có một vết thương nào, điều khiến cho tất cả những người dân chạy nạn cảm thấy kinh sợ đó là bọn họ nhìn thấy hai ngón tay của Lâm Siêu giơ lên. Ở giữa hai ngón tay đó, đáng kẹp một viên đạn nóng hổi.

Hai ngón tay thon dài, giống như được làm từ kim loại.

Tất cả những người dân chạy nạn và Tiến Hóa Giả đều vô cùng sửng sốt khi thấy Lâm Siêu.

Dùng hai ngón tay kẹp lấy viên đạn.

Chuyện này đã vượt qua tất cả mọi trí tưởng tượng của bọn họ, căn bản điều này không phải là chuyện mà con người có thể làm được, cho dù là trong những bộ phim khoa học viễn tưởng, thì điều này cũng có vẻ hơi quá cường điệu.

Người thanh niên cao lớn, cánh tay đang cầm khẩu súng và cơ thể không ngừng run lên, hắn là người nhìn thấy rõ ràng nhất. Trong lúc hắn bóp cò súng, thì bàn tay Lâm Siêu chẳng biết lúc nào đã giơ lên, sau đó hắn nhìn thấy viên đạn vừa bắn ra khỏi nóng súng đã bị hai ngón tay của Lâm Siêu kẹp lấy.

Lâm Siêu dùng hai ngón tay vê vê viên đạn, quay về hướng bức tường ban nãy, ngón tay giữa của hắn co lại, rồi 'Phốc' một tiếng, viên đạn đã ghim vào bức tường tạo thành một cái lỗ to tướng. Mà vị trí đó lại ngay bên cạnh vị trí viên đạn từ khẩu súng bắn ra.