Chương 17: Cơn Thịnh Nộ Của Lâm Siêu

Sau khi Lâm Siêu hộ tống đám Sở Sơn Hà rời đi an toàn, lập tức quay về nhà, lúc này sắc trời đã sắp trễ, đồng tử của gã còn chưa tiến hóa ra năng lực nhìn đêm, buổi tối chưa phải thời điểm thích hợp để xuất hành, dẫu sao, ở trong tòa thành thị phế tích này, chẳng những có hủ thi còn có các sinh vật biến dị.

Lâm Siêu co rút lỗ chân lông khép kín tuyến mồ hôi, cố gắng hết sức giảm bớt mùi cơ thể phả ra bên ngoài, lại sử dụng khúc xạ ánh sáng ẩn hình, vượt qua một số đàn hủ thi dọc đường, trước khi sắc trời bế mạc, gã đã về tới chung cư.

"Hử?" Lâm Siêu dời tầm nhìn xuống dưới cổng chung cư, ở đây xuất hiện mấy cái xác hủ thi, sọ bị đạn bắn nát, ngã cạnh rào bảo vệ cổng.

"Có người đến đây." Lâm Siêu cau mày, hơn nữa những kẻ này có súng trong tay, không biết là người của quân đội, hay mấy tên côn đồ.

Hắn không dám chần chờ lâu, lập tức trở về cao ốc chung cư.

Lâm Siêu ngồi thang máy trở lại tầng 18, gõ cửa cốc cốc, cửa bị gõ liền mở ra nhẹ nhàng, thậm chí còn không khóa cửa!

Lòng Lâm Siêu nặng trĩu, đồng thời xuất hiện dự cảm bất ổn, hắn nhanh chóng xông vào phòng, chỉ thấy phòng khách vốn sạch sẽ gọn gàng, lúc này lộn xộn thành một mảnh, còn có bảy tám dấu chân máu in trên sàn nhà bằng gỗ, nổi bật nhất chính là số gạo xếp đống phía sau ghế sofa, các loại rau cải, toàn bộ đều biến mất, tất cả sofa đều bị lật chổng ngược.

Khí tức lạnh lẽo chợt hiện trong mắt Lâm Siêu, hắn lặng lẽ đi tới nhà bếp, cùng phòng ngủ của chị gái Lâm Thi Vũ, toàn bộ lương lực dự trữ bên trong đều bị cướp sạch sẽ, kể cả bàn thí nghiệm trong phòng Lâm Thi Vũ đều bị đập phá thành mảnh vụn, kính hiển vi rớt trên nền đất, các ống nghiệm bị đập bể nát, rất dễ tưởng tượng khung cảnh ở thời điểm đó phát sinh kịch liệt như thế nào!

Tâm trạng Lâm Siêu trầm xuống

Một ngọn lửa giận mãnh liệt bùng cháy từ đáy lòng hắn đi ra!

Lương thực bị cướp sạch, hắn vẫn có khả năng đi cướp lương thực ở siêu thị, thế nhưng, không thấy Lâm Thi Vũ!

Nàng là cô gái duy nhất hắn phải bảo vệ, cũng bị đám người này mang đi!

Lâm Siêu sinh tồn trong tận thế 19 năm, nên rõ ràng vận mệnh của một cô gái xinh đẹp dễ thương trong tay lũ côn đồ sẽ bi thảm ra sao!

"Cô gái nhỏ này..."Lâm Siêu xiết chặt nắm tay, sát khí dày đặc trong mắt khiến nó thực chất hơn, gã lập tức lao ra khỏi căn phòng, ngồi thang máy đi xuống tầng 1.

Lúc này sắc trời tối sầm, mặt trời đã lặn mất, thành phố tang hoang trong tình trạng tĩnh mịch, chỉ có âm thanh hủ thi gầm rừ tràn ngập khoảng không.

Lâm Siêu không hề dừng lại, gã đi đến bên cạnh những con hủ thi bị bể sọ ở gần cổng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, kiểm tra tỉ mỉ, ngay tức khắc, gã đã phát hiện một ít vết tích dấu chân khá sâu, kích cỡ của các bàn chân gần như không chêch lệch so với những dấu chân hắn thấy trong phòng khách.

Lâm Siêu lập tức cầm gậy sắt, đuổi theo phương hướng những dấu chân để lại.

Những kẻ này vận chuyển nhiều lương thực như vậy, đặc biệt là có hơn mười bao gạo, mỗi người bắt buộc phải vác tối thiểu hai bao, cộng thêm kinh nghiệm sinh tồn của chúng quá ít, căn bản không biết nên xóa đi dấu chân, Lâm Siêu không gặp bất kỳ cản trở nào để tìm ra lộ tuyệt đám người đó ly khai.

...

Shangri-La Hotel.

Cánh cổng tráng lệ, những vũng máu đen trải dài trên bậc thang, cùng những xác chết hủ thi nằm cách đó không xa, đầu đều bị nổ tung mà chết.

Ở cổng có hai người đàn ông cường tráng, thân ăn mặc quần áo hàng hiệu sang trọng, trong tay cầm súng, đang tùy tiện canh gác xung quanh, một khi có hủ thi mon men lại gần, lập tức bắn gục!

"Mày nói, giá trị y phục tao đang mặc, có phải ông chủ trăm vạn đồng lúc trước mới mặc được?"

"Khặc khặc! Phú hào trăm vạn nhằm nhò gì, tao nghe lão Kê bốn mắt nói, quần áo chúng ta mặc, trị giá ít nhất 7, 8 vạn đồng. Phải tầm cỡ đại gia nghìn vạn mới có khả năng mua được, mà còn chưa nói đến chỗ, cảm giác khi mặc chúng nó so với đồ chợ trời một bộ 20 đồng khác biệt như trời với đất vật, hoàn toàn bất đồng, chất liệu vải thật mượt mà."

"Nếu thế giới không hỗn loạn, hai ta đừng nói là mặc, cho dù sờ một cái đều không thể! Hơn nữa, hiện tại trong tay còn có súng, món đồ chơi này thật đã nghiền!"

"Đúng vậy, đáng tiếc con gái của ta chết quá sớm, nếu không, bây giờ ta liền có năng lực bảo vệ nó."

"Chuyện quá khứ còn nói tới làm chi, chúng ta phải sống sót thật tốt, vị thủ lĩnh này tuy còn trẻ, nhưng tính cách rất tốt, lăn lộn cùng hắn sẽ có ngày tháng tốt lành, hôm nay lão Trương mang về nhiều lương thực, đủ cho chúng ta dùng trong một tuần lễ."

"Ừ, lão Trương lập công, đáng tiếc đôi ta, chỉ có trách nhiệm trông coi ở đây, nếu chúng ta cũng đi ra ngoài tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm được những thứ tốt."

"Bên ngoài quá nguy hiểm, nhận nhiệm vụ canh cổng thấy vậy mà an toàn, chẳng may quái vật quá nhiều, chúng ta còn có thể tìm thủ lĩnh cầu cứu."

Hai người kẻ một câu ta một lời, hoàn toàn chưa phát giác ra những tia sáng bên cạnh họ hơi vặn vẹo, một thanh niên y phục đen, y như ma quỷ xuất hiện phía sau họ.

Phanh!

Gậy sắt vung lên, đập vào ót của người đàn ông khỏe mạnh bên trái đang nói chuyện, hắn đang cười cười nói nói, bất chợt thân thể chấn động, đầu bỗng nhiên nổ tung, hỗn hợp đỏ trắng nóng hầm hập trong óc phun ra, bắn tung tóe trên mặt người bên phải.

Người này hoàn toàn bàng hoàng.

Đợi gã tốn 2, 3 giây mới phản ứng lại, một bàn tay lạnh buốt đầy lực lượng từ phía sau vươn tới, bóp giữa cổ họng của gã, nhẹ nhàng vặn một cái.

Crốp, xương cốt cổ gãy nát, đầu vô lực gục xuống.

Lâm Siêu lấy hết đạn trên người họ ra, cất vào trong túi, sau đó một cước đá văng thi thể không đầu xuống bậc thang, hắn đặt cái xác còn lại dựa vào cửa

Lập tức, hắn tiến vào đại sảnh rộng lớn.

Phía sau quầy tiếp tân ở tầng 1 đại sảnh, một ông lão gầy gò đang ngồi, lúc này đang ngủ gà ngủ gật, sau khi Lâm Siêu che giấu thân thể, tránh khỏi camera theo dõi của khách sạn và đi thẳng đến phòng an ninh đằng sau khách sạn.

Cửa phòng an ninh đã đóng kín, Lâm Siêu có thể nghe được toàn bộ âm thanh nho nhỏ trong phòng, bên trong có hơi thở của hai người, một trong đó đang ngủ, truyền ra tiếng ngáy nhè nhẹ, người còn lại đang ngáp.

Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, móc ra thanh sắt cất giấu trong người, cấp tốc mở rộng cửa, quá trình này nhanh đến độ không tạo ra một tí tiếng động.

Mở cửa một cách im ắng, chỉ thấy hai người đang giám sát màn hình quang trên bục, gồm một đàn ông trung niên đang nằm sấp, đang ngáy ngủ, còn lại là một thanh niên đeo kính, tay chống cằm, quản chế màn hình trong mệt mỏi.

Không có công việc gì để làm, cứ ngồi yên như vậy rất dễ buồn ngủ, hắn phải vất vả chống cự cơn buồn ngủ.

Lâm Siêu như bóng ma di chuyển tới sau lưng người này, bỗng nhiên chìa bàn tay ra, chặn ngang yết hầu gã.

Thanh niên mắt kính lập tức hoảng hốt, hắn muốn la hét theo bản năng, nhưng bàn tay kia cực kỳ quả quyết, quá mạnh mẽ, ngay một giây chụp dính cổ họng, đã dùng lực bóp nát yết hầu gã, gã chỉ có thể miễn cưỡng "Ú ớ" hai tiếng, sau đó liền trợ hai mắt, kiệt sức ngã trên dài quan sát.

Trung niên bên cạnh đang say sưa ngủ, dĩ nhiên vẫn ngủ mê như cũ, Lâm Siêu lập tức đập ra một gậy, lực lượng khổng lồ đập tan nát sọ của gã.

Giải quyết hết hai kẻ này, Lâm Siêu khóa cửa lại, lập tức bắt đầu khống chế hệ thống an ninh, rất nhanh huy động tất cả hồ sơ theo dõi trong ngày hôm nay.

Sau khi tốn vài phút tua về, ánh mắt Lâm Siêu tập trung vào thời gian 3 giờ trưa.

Trong màn ảnh, một người từ cửa tiến nhập vào đại sảnh, trên vai khiêng một lượng lớn thương thực, gạo, nước suối, kẹo, rau củ và thịt,… Ngoài ra, một người đàn ông rắn chắc đang khiêng một cô gái mặc đầm trên vai, cô gái nằm yên không nhúc nhích, hình như đã hôn mê, nhìn xuyên qua camera quan sát, có thể nhìn rõ ràng, trên mặt nàng có một bạt tay đỏ tươi!

Sát khí trong mắt Lâm Siêu chợt tăng lên gấp mấy lần.