Chương 166: Hoàng Kim Trư Chạy Trối Chết

"Thật sự là anh ta!"

Vẻ mặt Uất Kim Hương khẽ biến, cây trường thương màu đen này dài chừng 3m, bọn họ có thể nhận ra đó chính là vũ khí Lâm Siêu vẫn luôn mang theo ở sau lưng giờ phút này lại được rút ra từ trong đầu Hoàng KIm Cự Trư, hiển nhiên trước đó cây thương này đã xuyên vào đầu con quái vật khổng lồ này.

"Đây là..." Giang Đồng hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là do cú ném trước đó? Nói giỡn chăng, cái này cần lực cánh tay bao nhiêu mới có thể làm được? "

"Lực lượng của anh ta cùng cấp với thị giác, thậm chí còn mạnh hơn." Ba Minh nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, trên mặt có một chút không cam lòng: "Có thể thấy được thị giác anh ta không phải được cải tạo đặc thù mà là do thể chất của anh ta hơn xa chúng ta, ít nhất là hơn trăm lần! "

Mí mắt đám người Uất Kim Hương hơi run run, ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên có đôi cánh màu đen sau lưng kia. Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận nhưng mà sự thật bày ở trước mắt, người đàn ông này đã rời khỏi căn cứ, một mình sinh tồn nơi hoang dã lại có được sức mạnh hơn xa so với chín người bọn họ, những người do căn cứ chọn lựa ra rồi được tập trung tài nguyên bồi dưỡng!

"Tôi lại còn được anh ta cứu..." Khóe miệng Uất Kim Hương lộ ra một tia nhàn nhạt đắng chát.

Vẻ mặt Lăng Vũ lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng lưng kia, bàn tay nắm chặt dường như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ tâm tình lúc này. Kiêu ngạo như gã, nhận được phần lớn tài nguyên căn cứ bồi dưỡng vậy mà không bằng một người sống một mình nơi hoang dã!

Sỉ nhục!

Chưa bao giờ gã cảm thấy nhục nhã như vậy, từ nhỏ đến lớn gã đều siêu việt hơn người khác, lần đầu tiên lại bị người khác áp đảo một cách tuyệt đối!

" Thật sự là quái vật... "Trên gương mặt Chúc Ly lộ ra một tia đắng chát. Lúc Lâm Siêu vừa quay lại căn cứ, mấy người bọn họ còn muốn luận bàn với hắn, hiện tại xem ra lúc đó mình thật đáng buồn cười biết bao. Có lẽ trong mắt đối phương, mình chẳng qua là một con côn trùng nhỏ bé thuận tay có thể bóp chết.

...

Vù!

Một cơn lốc xoáy với luồng khí lưu hỗn loạn sắc bén cuốn về phía Lâm Siêu.

Lâm Siêu cầm cổ thương trong tay, sức nặng ngàn cân đối với cánh tay phải của hắn là vô cùng nhẹ nhàng. Hắn vung tay lắc lắc máu tươi tanh tưởi dính bên trên cổ thương, nhìn qua lốc xoáy hỗn loạn sắc bén đang lao đến trước mặt, trong con mắt màu vàng dường như có ký hiệu đặc thù lưu chuyển giúp hắn bắt được rõ ràng dấu vết mỗi một lưỡi dao gió sắc bén.

Ầm!

Trường thương đột nhiên mạnh mẽ đâm ra, chuẩn xác đập lên một lưỡi dao sắc bén cắt hướng cổ họng, đánh tan lưỡi dao không khí sắc bén cấp năm được nén ép này, sau đó trường thương như rồng xoay tròn thành một đoàn thương mang màu đen kín không kẽ hở bao phủ bản thân ở bên trong.

Ầm ầm ầm...

Vô số lưỡi dao không khí sắc bén gào thét lao đến bắn lên đoàn thương mang, một số bị đánh tan hoặc là bị bắn ra, tiếng kim loại va chạm ma sát với cây thương vang lên từng đợt.

Thương thuẫn !

Lâm Siêu lắc cánh tay phải, cổ thương khua ra hóa thành một đạo thương mang hội tụ tia sáng trắng lập loè tạo thành cái khiên hư ảo phóng tới cơn lốc sắc bén.

Một tiếng ầm vang lên, từ bên trong cơn lốc sắc bén vừa mới nuốt Lâm Siêu truyền đến một âm thanh vỡ vụn dữ dội, ngay sau đó luồng khí lưu xoay tròn cực nhanh này đột nhiên tán loạn, thân hình Lâm Siêu lại hiện ra không chút thương tổn nào.

Gào!

Hoàng Kim Cự Trư nhìn thấy công kích lại lần nữa không có hiệu quả thì tức giận đến mức thất khiếu phả ra hơi nước, nôn nóng liên tục dùng chân trước ma sát với mặt đất. Nó chưa từng gặp qua nhân loại khó chơi như thế, trong lòng bực bội sắp phát điên rồi.

Lâm Siêu từ trên cao nhìn xuống nó, trong mắt lóe lên hàn quang, hoàng kim khí vụ trong cơ thể lạnh buốt chậm rãi điều động chảy tới cánh tay phải, số còn lại thì chia ra tập trung ở bả vai cánh tay phải, trái tim, và những bộ phận trọng yếu khác trong tạng phủ.

Hắn nắm chặt cổ thương.

Đôi cánh vỗ đập từ từ bay lên cao.

Thành thị hoang tàn dưới chân dần dần thu nhỏ lại, rất nhanh có thể nhìn thấy bao quát hơn phân nửa nội thành, khắp nơi đều là khói thuốc súng và đám cháy.

Gió lạnh buốt rít gào gầm thét vù vù bên tai.

Một vài đám mây mỏng lướt nhẹ qua bên người có chút ẩm ướt.

Lâm Siêu ngừng lại.

Cúi đầu xuống nhìn lại Hoàng Kim Cự Trư chỉ còn là một chấm nhỏ màu vàng, giống như trong khe rãnh của một vùng đất đá lộn xộn kẹp lấy một cục vàng nhỏ vậy.

Lâm Siêu điều chỉnh thành tư thế lao xuống, cải tạo Long Dực đột nhiên vỗ mạnh, cả thân người như một ngôi sao băng màu đen từ trên bầu trời lao xuống cực nhanh, không khí bị thân thể hắn đè nén hình thành một vòng cung không khí hình đầu đạn.

U u!

Tiếng gió rít gào chói tai lanh lảnh vang vọng giống như một viên thiên thạch ngoài không gian rơi xuống!

Hoàng Kim Cự Trư trong cơn phẫn nộ cảm giác được một cổ nguy hiểm trước giờ chưa từng có khiến đầu óc nó nhất thời tỉnh táo vài phần, con mắt tròn xoe nhìn bóng đen lao xuống theo góc thẳng đứng cực nhanh kia, trong lòng cảm thấy một tia sợ hãi.

Trốn!

Đại não nó theo bản năng nói cho nó biết là phải tránh né!

Nếu như không né... sẽ chết!

Lông tơ toàn thân nó dựng đứng lên, sau khi nó biến dị thì đây là lần đầu tiên từ trên người loài người nó cảm nhận được loại cảm giác hoảng hốt hãi hùng khiếp vía này. Nó gầm nhẹ khống chế khí lưu xung quanh thúc đẩy thân thể nhanh chân chạy ra xa.

Chạy! Chạy!

Hoàng Kim Cự Trư như chó nhà có tang, vội vàng hoảng hốt chạy thục mạng!

Ầm! Ầm! Ầm!

Đường phố run rẩy mãnh liệt giống như động đất cấp mười, cao ốc gần đó lung lay sụp đổ, mặt đất nứt toác lộ ra từng khe rãnh sâu. Toàn bộ cây cối xanh tươi trên đường phố đều bị cuồng phong bẻ gẫy, hoa cỏ và những đôi giày rơi xuống, quần áo, đồ vật bay loạn xạ.

Lâm Siêu hơi nhíu mày, hắn tốn nửa ngày chọc giận con heo này không ngờ đến thời điểm mấu chốt nó lại trở nên tỉnh táo, hơn nữa còn cảm ứng được nguy hiểm biết mà tránh né, như vậy thì một chiêu này của hắn rất khó đánh trúng.

Hắn chỉ có thể giảm tốc độ.

Sau khi giảm tốc, Lâm Siêu lập tức khống chế cải tạo Long Dực điều chỉnh phương hướng đuổi theo Hoàng Kim Cự Trư đang gào thét theo một đường vòng cung, mặc dù lực sát thương sẽ không cao như đường thẳng nhưng cũng có thể khiến nó trọng thương.

...

" Cái này, cái này... " Đám người Uất Kim Hương trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Hoàng Kim Cự Trư lại chạy trối chết?

" Là tôi bị hoa mắt phải không?" Giang Đồng gắng sức dụi dụi hai mắt mới xác nhận không có nhìn lầm, Hoàng Kim Cự Trư khổng lồ lại thật sự đang chạy thục mạng!

Có thể làm cho một con quái vật tàn bạo sợ tới mức chạy thục mạng, đây là khái niệm gì?!

Âm thanh mặt đất chấn động 'ầm ầm' không ngừng vang lên bên tai, mái nhà dưới chân mọi người hơi run rẩy giống như trái tim mọi người đang đập thình thịch một cách điên cuồng.

Ba người Uất Kim Hương, Lăng Vũ, Ba Minh kinh ngạc nhìn thân ảnh đang gào thét kia; con Hoàng Kim Cự Trư này truy đuổi khiến bọn họ không có đường trốn vậy mà bị người thanh niên trước mắt dọa chạy!

" Chênh lệch... làm sao lại lớn như vậy." Khóe miệng Ba Minh khe khẽ run rẩy.

Uất Kim Hương khẽ cắn môi dưới, cô chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, dù là Lăng Vũ cô cũng không để vào mắt. Bởi vì cô biết nếu như mình bộc lộ lực lượng chân chính thì đánh bại gã cũng không khó, thế nhưng... người thanh niên trước mắt lại mạnh hơn cô rất rất nhiều!

Sắc mặt Lăng Vũ tái nhợt, bàn tay gã nắm lại thật chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia.

...

Hoàng Kim Cự Trư khua chân chạy như điên nhưng tốc độ chạy cũng không nhanh, nơi đây không phải bình nguyên, xung quanh đều là công trình kiến trúc, mặc dù đối với nó những kiến trúc này không khác gì đậu hủ đụng dễ dàng đụng nát nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ.

Vù!

Tiếng rít bén nhọn từ phía sau lưng truyền đến giống như tiếng huýt sáo đoạt mệnh của tử thần.

Đôi mắt Hoàng Kim Cự Trư đầy vẻ hoảng sợ, nó sợ hãi triệt để người này, tuy nói riêng về sức mạnh nó hoàn toàn nghiền nát Lâm Siêu nhưng chiến đấu không chỉ riêng lực lượng mạnh là có thể thắng, huống chi người này còn có một cặp cánh đáng ghét khiến nó căn bản là không cách nào chạm được vào thân thể người đó.

Mà đối phương lại có thể lợi dụng đôi cánh kia dễ dàng tiếp cận nó.

Chạy!

Hoàng Kim Cự Trư vừa kêu thét vừa chạy như điên, tại khu vực sắt thép tập trung như rừng trong thành phố đổ nát này phảng phất có một chiếc xe tăng siêu cấp, dọc đường chạy va chạm bảy tám cao ốc, để lại sau lưng đá vụn nằm bừa bộn khắp nơi trên mặt đất.

Tốc độ tăng phúc, mở!

Cánh Lâm Siêu đột nhiên tăng tốc, từ khi tốc độ tăng phúc đạt tới cấp ba là hắn có thể đủ tăng phúc cải tạo Long Dực sau lưng mình, làm cho tốc độ cải tạo Long Dực đạt tới cấp A-- đỉnh phong của chủng loại cánh trong vật phẩm di tích.

Hai mắt hắn tập trung vào vị trí cái cổ trên đầu nó rồi bắn mạnh tới như một đạo hắc mang!

Gào!

Hoàng KIm Cự Trư cảm giác được rất nhanh Lâm Siêu sẽ tới gần, biết không còn cách nào tránh né nữa nó liền gầm thét khống chế khí lưu xung quanh hóa thành vô số lưỡi dao gió hỗn loạn xoay tròn!

Vù vù vù!

Một vùng khí lưu sắc bén trong suốt giống như gợn nước cắt vào không khí, không theo bất kì trình tự nào cuốn về phía Lâm Siêu ý đồ làm chậm tốc độ lại.

Lâm Siêu không vung Cổ thương ngăn cản vì như vậy sẽ phân tán sức lực, hắn triệu ra Thủy Thần Chiến Giáp bên trong cơ thể. Chiến giáp màu xanh thẳm hiện lên trên làn da hắn, kiểu dáng tinh mỹ phiêu dật, phía sau chiến giáp có một cái áo choàng xanh da trời bay phất phới trong không trung.

Rầm rầm rầm...

Khí lưu sắc bén có thể dễ dàng cắt nát Hỏa Diễm Chiến Giáp khi điên cuồng chém trên Thủy Thần Chiến Giáp chỉ vang lên âm thanh kim loại va chạm và lưu lại trên chiến giáp vết cắt nhỏ hẹp rồi tự động vỡ tan.

Phốc!

Lâm Siêu như một luồng ánh sáng màu làm hình xoắn ốc phẫn nộ lướt đi đâm về sau gáy Hoàng Kim Cự Trư, mũi cổ thương sắc bén kèm theo tia la-de hình chữ thập mạnh mẽ xé mở da thú màu vàng sau cổ Hoàng Kim Cự Trư.

Hoàng Kim Cự Trư gào lên đau đớn, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể bạo loạn tuôn ra, khí lưu sắc bén trong không khí đột nhiên tăng cường không chỉ một lần, cơn gió đè nén mãnh liệt từ trên thân nó tuôn trào đẩy Lâm Siêu ra xa.

Cánh tay phải Lâm Siêu nắm chặt Cổ thương dốc sức vạch một cái, mở ra một đường vết thương thật lớn trên lớp da thú sau cổ Hoàng Kim Cự trư, máu tươi từ bên trong phun ra rơi vãi dọc theo đường chạy.

Hoàng Kim Cự Trư bị đau điên cuồng gào thét, uy hiếp của tử vong khiến nó bất chấp thi triển nguồn năng lượng tế bào. Nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể nó như biển cả quay cuồng cuộn trào mãnh liệt huy động toàn bộ lực lượng, khí lưu xung quanh lập tức cuồng hóa thành vô số khí lãng màu trắng gào thét cuốn ra, cứng rắn thổi Lâm Siêu ra xa thân thể nó.

Lâm Siêu khống chế Long Dực miễn cưỡng đứng vững, khí lưu màu trắng hỗn loạn lại khiến cho tầm mắt hắn hơi vặn vẹo, không thể không thi triển ánh sáng chiết xạ mới có thể thấy rõ.

Chỉ thấy Hoàng Kim Cự Trư phát ra tiếng tru như heo bị thọc tiết, chạy như điên về phía xa,

"Không tốt, nơi đó là chiến trường có binh sĩ bình thường ! "Lâm Siêu nhìn phương hướng nó chạy tới, sắc mặt hơi đổi.