Uất Kim Hương và Ba Minh phản ứng rất nhanh, Lăng Vũ vừa mới hét lên cảnh báo thì hai người bọn họ đã nhanh chóng nhảy ra khỏi trực thăng. Khi mấy ngưới bọn họ an toàn đáp xuống nóc tòa nhà thì chiếc máy bay trực thăng ở trên đầu phát ra một tiếng nổ ầm, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng bầu trời, mảnh vỡ kim loại của máy bay bắn như mưa xuống dưới. Trong đó, chiếc cánh quạt của máy bay trực thăng vẫn đang xoay tròn, giống như những lưỡi dao khổng lồ từ trên không trung chém xuống, lao về phía Uất Kim Hương.
Uất Kim Hương tựa hồ như không có nhìn thấy gì, thản nhiên bước đến sát ban công, từ trên nóc nhà nhìn xuống. Đôi mắt xinh đẹp quét qua mọi thứ bên dưới đường phố, rất nhanh phát hiện ra một hình bóng màu vàng nhỏ bé.
Vù..vù..vù!
Lúc này, cánh quạt của máy bay trực thăng đã lao xuống ở ngay phía trên đỉnh đầu của Uất Kim Hương, khoảng cách không tới sáu mét, chỉ chớp mắt nữa thôi sẽ xảy ra va chạm. Đột nhiên, từ bên cạnh bàn chân của Uất Kim Hương chui lên một sợi dây leo màu xanh, sợi dây leo này cực kỳ dẻo dai, nhanh chóng cuốn lấy cánh quạt, đồng thời cố định nó ở trên không trung.
Lực bay tới của cánh quạt làm bốc lên một cơn gió khiến cho mái tóc của Uất Kim Hương bị thổi tung lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Hai mắt Uất Kim Hương hơi nheo lại, sợi dây leo màu xanh khẽ vung một cái, đem cánh quạt máy bay mạnh mẽ ném ra bên ngoài!
Mục tiêu chính là…
Bóng hình vàng óng nhỏ bé trên đường!
Cánh quạt khổng lồ không ngừng quay tròn giống như những lưỡi dao màu đen sắc bén, với tốc độ lên đến 200m mỗi giây từ trên cao lao xuống, chém thẳng vào con heo sữa có bộ lông màu vàng óng!
"Hoàng Kim Thú!"
Lâm Siêu đang ngồi trên ghế phía trước màn hình lớn, nhìn thấy con heo sữa trên màn hình thì không khỏi ngẩn người ra. Bộ lông vàng kim óng ả như thế kia, không có một giống loài heo nào có được, trừ khi con heo sữa kia mang trong mình huyết thống hoàng kim!
Hơn nữa, con Hoàng Kim Trư này vẫn đang trong trạng thái ngủ say, từ đó Lâm Siêu có thể khẳng định được thể chất của nó cũng không thua kém nhiều so với Hắc Điêu Vương. Hơn nữa, huyết thống của nó là huyết thống hoàng kim, cho nên sức mạnh của nó sẽ tăng gấp đôi, giống như Lâm Siêu lúc mở ra trạng thái hoàng kim vậy.
"Chính là con vật này?"
Vị Tướng quân chỉ huy nhìn con heo sữa xuất hiện trên màn hình thì không khỏi ngạc nhiên, ông ta cho rằng quái vật có thể làm cho Lăng Vũ trọng thương phải là một con siêu cấp quái vật. Không ngờ đó chỉ là một con heo sữa có hình dáng bên ngoài vô cùng đáng yêu.
"Tướng quân!"
Lâm Siêu nhìn về phía vị tướng quân chỉ huy, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Con quái vật này không phải là thứ bọn họ có thể chống lại, trước khi nó tức giận,hãy nhanh gọi bọn họ quay lại."
"Hả?"
Vị tướng quân chỉ huy không khỏi ngạc nhiên nhìn Lâm Siêu, nói:
"Nó chỉ là một con quái vật nhỏ yếu, sao cậu lại nói là bọn họ không có sức chống lại? Lâm Tướng quân, mặc dù tôi tôn trọng cậu, nhưng dù sao bọn họ có chín người, khả năng thành công rất cao. Cậu dù sao cũng vừa mới quay lại căn cứ không lâu, bọn họ tuy rằng có hơi chút càn rỡ, thế nhưng về vấn đề thực lực không có gì để nghi ngờ. Bọn họ chính là chín người mạnh nhất căn cứ, tuy con tiểu quái vật này nhìn có chút đáng ngờ, thế nhưng chín người bọn họ hợp lực. Cho dù con quái vật này có gì đặc biệt đi chăng nữa, cũng sẽ bị bọn họ tiêu diệt!"
Nghe lời ông ta nói, Lâm Siêu không có tâm tình mà đi đôi co giải thích, lập tức đi ra ngoài lều.
"Cậu muốn đi đâu?"
Vị Tướng quân chỉ huy vội vàng đứng lên, gọi theo:
"Lâm Tướng quân, cậu muốn đi trợ giúp bọn họ sao, tính thế quá nguy hiểm. Tuy rằng, cậu sở hữu vật phẩm di tích có thể bay lượn trên bầu trời. Thế nhưng, khi xuống mặt đất chiến đấu, sẽ dễ dàng bị thương, hơn nữa bọn họ có chín người dễ dàng ứng phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra."
Hắc Nguyệt đứng dậy, ngắt lời vị tướng quân chỉ huy, nói với Lâm Siêu:
"Để tôi theo giúp cậu!"
Lâm Siêu hơi dừng lại, lắc đầu nói:
"Con quái vật này có trí thông minh không kém gì con người, năng lực cường hóa của cô mới chỉ là cấp ba, không có khả năng cường hóa ở khoảng cách xa, nếu như đi theo bên cạnh tôi, cô sẽ trở thành mục tiêu cho nó tấn công."
"Tiểu Siêu!"
Lâm Thi Vũ đứng dậy nói.
"Tất cả mọi người ở lại đây chờ tôi."
Lâm Siêu trầm giọng nói.
Bạch Tuyết tiến lên, muốn kéo Lâm Siêu lại, thế nhưng Lâm Thi Vũ đã giữ tay Bạch Tuyết lại, nhìn vào mắt nàng lắc đầu nhẹ nhẹ. Bạch Tuyết ngẩn ngưởi ra, ngẩng đầu nhìn về bóng lưng của Lâm Siêu, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới, không tiếp tục đuổi theo sau nữa.
Vị tướng quân chỉ huy vốn muốn định bảo Hắc Nguyệt ngăn cản Lâm Siêu lại, thế nhưng vừa nghe lời Lâm Siêu nói, không khỏi sửng sốt, ông ta dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái trẻ có gương mặt thanh tú...không ngờ cô gái đó lại là Tiến Hóa Giả có năng lực cấp ba.
Ông ta cảm thấy kinh ngạc là vì, trong Thập đại Chiến sĩ, Giang Đồng có thể chất đạt tới cấp 40 nhưng năng lực mới chỉ cấp hai mà thôi.
Lâm Siêu nhanh chóng rời xa căn lều chỉ huy, đi tới một chiếc máy bay trực thăng đang hạ cánh gần đấy, nói với một người lính ở đó:
"Lập tức điều cho tôi một chiếc mày bay trực thăng có tốc độ nhanh nhất."
Người lính nhìn thấy huy chương Lâm Siêu cầm trong tay, giật mình, nhanh chóng đáp ứng.
…
Trong khu vực nguy hiểm màu đỏ số chín.
Trên phố Xuân Dương!
Ầm!
Cánh quạt khổng lồ của máy bay trực thăng đang lao về phía heo sữa màu vàng bỗng nhiên nổ tung thành những mảnh nhỏ. Dướng như nó bị thứ sức mạnh nào đó đánh tan.
Khóe môi của Uất Kim Hương hơi nhếch lên, nói:
"Thật thú vị, ta còn tường rẳng câu chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc chứ?"
Lăng Vũ đứng sát thành lan can, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm con heo sữa màu vàng, nói:
"Các ngươi không nên quá chủ quan, bằng không sẽ chết rất thê thảm."
"Cậu vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, nếu chẳng may mà mất thêm một cánh tay nữa, trách nhiệm đó tôi không gánh vác được đâu."
Uất Kim Hương mở miệng nở một nụ cười nói.
Ba Minh nhìn con heo sữa màu vàng, nói:
"Con tiểu quái vật này hình dáng có chút không bình thường, ngoại trừ màu sắc bộ lông của nó ra, còn đâu đều giống với những loài động vật khác. Nhưng mà luồng gió thổi tới kia, có đúng là sức mạnh thật sự của một quái vật cấp bốn hay không?"
Hấp!
Lúc này, mấy người Giang Đồng mới từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống.
"Chính là con thú nhỏ kia?"
Mã Quý nhìn con heo sữa màu vàng, gương mặt tràn đầy kinh ngạc, một con heo sữa có bộ dáng vô cùng đáng yêu đến như vậy lại chính là con quái vật khiến cho Lăng Vũ trọng thương mất một cánh tay.
Mấy người Giang Đồng cũng đồng thời tỉ mỉ, cẩn thận quan sát, đánh giá con heo sữa màu vàng, muốn nhìn ra đến tột cùng là nó có điểm gì đặc biệt, thế nhưng nhìn tới nhìn lui một hồi, cũng không thể nào nhìn ra con heo sữa màu vàng đáng yêu kia trông giống như một con quái vật hung tàn ăn thịt người!
"Ta sẽ đóng băng nó, các ngươi phụ trách tấn công."
Lăng Vũ lạnh lùng nói.
" Nhờ chừa một ít đất trống, để bảo bối của tôi đi ra."
Uất Kim Hương nở nụ cười, nói:
"Tôi không muốn lãng phí sức lực phá đi năng lực của cậu."
Lăng Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Uất Kim Hương một cái, sau đó từ trên nóc tòa nhà lao xuống, những phân tử nước trong không khí nhanh chóng hội tụ biến thành những miếng băng mỏng nâng đỡ phía dưới bàn chân của hắn, đưa Lăng Vũ bay về phía con heo sữa màu vàng.
Hai người Uất Kim Hương và Ba Minh dùng ánh mắt có chút ghen tị nhìn Lăng Vũ, bọn họ cũng không có chậm trễ, ngay lập tức lao đuổi theo sau.
"Ầm ầm!"
Từ bức tường của tòa nhà đột nhiên mọc ra một sợi dây leo khổng lồ màu tím, nâng cơ thể Uất Kim Hương lao về phía con heo sữa màu vàng.
Mà Ba Minh cho hai ngón tay vào trong miệng, một tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên.
Không tới nửa phút, trên đường phố phát ra những cơn chấn động không ngừng, một con Hổ ba mắt khổng lồ lao nhanh tới.
Vẻ mặt Lục Hưng nghiêm túc, nói:
"Chúng ta trước tiên hãy quan sát tình hình một chút, rồi sẵn sàng trợ giúp bọn họ. Chúc Ly, Giang Đồng hai người các cậu hãy sẵn sàng, trong bất kỳ tình huống nào hai người cũng cần phải liên thủ với nhau."
"Không thành vấn đề."
Giang Đồng nhẹ giọng đáp lại, hai mắt của hắn híp lại, quan sát ba người Uất Kim Hương, mới chỉ cách đây một tháng, hắn đã khiêu chiến ba người này, kết quả hắn nhanh chóng thất bại. Cho dù đó là Lăng Vũ hay Uất Kim Hương, bọn họ ra tay như thế nào, hắn cũng không thể nào nhìn rõ động tác của bọn họ, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Còn Ba Minh chỉ dùng một chiêu là đã hạ gục hắn.
Một tháng trôi qua, hắn muốn biết sức mạnh của mình so với ba kẻ quái vật này rốt cuộc khoảng cách chênh lệch lớn đến thế nào.
Thân hình Lăng Vũ trôi bồng bềnh phía trên con heo sữa màu vàng khoảng hai mươi mét, trên người hắn xuất hiện một bộ chiến giáp màu đỏ rực, đem toàn thân hắn bao bọc bảo vệ bên trong, cả phần đầu cũng được che kín, chỉ lộ ra hai con mắt lạnh lùng. Ngoài ra bên ngoài bộ Hỏa diễm Chiến giáp, còn được bao phủ bởi một lớp băng trong suốt.
Uất Kim Hương và Ba Minh cảm thấy giật mình, bọn họ không có nghĩ tới là thái độ của Lăng Vũ lại nghiêm túc đến như vậy. Bình thường khi bọn họ tiến hành khai phá những thành phố khác, cho dù có đụng độ với quái vật lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng chưa từng thấy Lăng Vũ triệu hồi Hỏa diễm Chiến giáp ra. Nhưng lần này lại không giống như vậy, vừa mới giáp mặt với quái vật, Lăng Vũ đã triệu hồi Hỏa diễm Chiến giáp, hơn nữa còn thi triển năng lực của mình tạo ra một bộ áo giáp bằng băng bao bọc bên ngoài. Tuy rằng khả năng phòng ngự của bộ áo giáp bằng băng này kém xa so với Hỏa diễm Chiến giáp, thế nhưng hai lớp áo giáp chất chồng lên nhau, khiến cho khả năng phòng ngự của Lăng Vũ trở nên vô cùng kinh khủng, cho dù quái vật có thể chất gấp 100 lần cũng không có cách nào gây tổn thương cho hắn.
Hai người thấy biểu hiện của Lăng Vũ, ngay lập tức biết được tình huống bọn họ đối mặt vô cùng nguy hiểm, nhanh chóng triệu hồi Hỏa diễm Chiến giáp của mình.
Bộ Hỏa diễm Chiến giáp của Uất Kim Hương là dành cho nữ giới, cho nên tạo hình của nó vô cùng mềm mại, áo giáp ôm sát lấy cơ thể Uất Kim Hương làm nổi bật những đường cong quyến rũ.
Vù!
Giữa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cơn bão tuyết, nhiệt độ không khí trên phố đột nhiên giảm xuống, hơi lạnh tràn ra xung quanh, trong không khí xuất hiện những bông tuyết trắng, chầm chậm từ trên cao rơi xuống. Đồng thời từng luồng hàn khí từ cơ thể của Lăng Vũ bốc ra cuồn cuộn, đem mọi thứ trên đường phố đóng băng lại, lan cả lên trên cả những tòa nhà cao tầng xung quanh.
Con heo sữa màu vàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, nó nghiêng đầu, dùng ánh mắt tò mò nhìn ba kẻ nhân loại.
"Đóng băng!"
Giọng nói của Lăng Vũ uy nghiêm, lạnh lẽo đến cực điểm, bàn chân bước lên phía trước, hàn khí từ trong cơ thể bốc ra cuồn cuộn, những phân tử nước trong không khí nhanh chóng hội tụ, biến thành những ngọn lao bằng băng sắc bén, nhọn hoắt, bao vây xung quanh, khóa chặt mọi đường lui của quái trư.
Mà tinh thần của Uất Kim Hương hơi máy động một cái, trên đường phố đã bị đóng băng, có một sợi dây leo màu tìm từ trong lòng đất chui ra, nhanh chóng sinh trưởng phát triển, biến thành một sợi dây leo màu tím khổng lồ vươn cao, kéo dài đến mấy chục mét. Giống như một con rắn khổng lồ ngóc cái đầu của nó lên từ trên cao nhìn xuống quái trư, mà ở đầu ngọn dây leo có mọc ra một con mắt lớn.
Ba Minh đang đứng trên đầu con Hổ ba mắt, từ trên cao nhìn xuống heo sữa màu vàng, gằn giọng nói:
"Giết!"
Sát khí trong không khí đang bị nén chặt lại bất ngờ nổ tung, vô số những ngọn lao bằng băng từ bốn phương tám hướng bắn về phía quái trư.
Sợi dây leo màu tím khổng lồ cũng lao theo ngay phía sau, tiếng gió rít gào giống như cái đuôi của con cự xà mang theo sức phá hoại khủng khiếp từ trên cao nện xuống.
Con Hổ ba mắt cũng lao theo ngay phía sau sợi dây leo, giương hai móng vuốt to bè sắc nhọn nhào về phía quái trư.
Đối mặt với thế tiến công mạnh mẽ của ba người, cho dù quái vật khổng lồ có chiều cao hai mươi, ba mươi mét đi chăng nữa, cũng sẽ bị ba người đánh cho trọng thương. Mà con heo sữa màu vàng vẫn ngẩng đầu nhìn vô số những ngọn lao bằng băng đang lao tới, đằng sau đó là đòn tấn công của hai con quái vật khổng lồ, đôi mắt đen láy của nó mang theo sự hiếu kỳ, cái móng chân xinh đẹp của nó nhẹ nhàng nhấc lên rồi hạ xuống một cái.
Rắc!
Băng tuyết đang đóng một lớp dày trên mặt đất bỗng nhiên bị nứt ra.
Ầm!
Một luồng lốc xoáy mạnh mẽ xuất hiện, cuốn lấy toàn bộ những ngọn lao bằng băng vào bên trong. Những ngọn lao bằng băng bị luồng lốc xoáy cuốn lấy nhanh chóng nghiền ép nát vụn. Sợi dây leo màu tìm khổng lồ, và Hổ ba mắt dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, ngay lập tức dừng lại, dùng cơ thể cường hãn của mình chống lại cơn gió lốc thổi tới, thế nhưng trên cơ của chúng vẫn xuất hiện những vết thương khổng lồ.