Chương 150: Luận Bàn

Dưới sự dẫn đường của Ngô Tam Quốc, mấy người Lâm Siêu đi thang máy chạy bằng năng lượng mặt trời, đi tới một phòng làm việc vô cùng rộng nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà.

"Cộc cộc!"

Ngô Tam Quốc gõ nhẹ cánh cứa, nói: "Tư lệnh, Lâm Tướng quân đã đến."

"Vào đi." Một âm thanh già nua từ bên trong vọng ra.

Ngô Tam Quốc vặn tay nắm cánh cửa rồi đầy cửa ra, đừng qua một bên, hơi cúi người xuống bàn tay đưa ra tạo thành một động tác "Xin mời".

Lâm Siêu tiến vào bên trong phòng làm việc, thì thấy đây là một phòng làm việc vô cùng rộng rãi, có một ít đồ cổ được bày biện bên trong, phía sau bàn làm việc có một ông già đang ngồi, tóc mai xám trắng, ước chừng sáu mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, cả người tràn ngập sức sống, giờ phút này đang cúi đầu xem một phần tài liệu báo cáo.

Khi Lâm Siêu vừa bước vào cửa, Hứa Tư lệnh cũng đồng thời ngẩng đầu lên, đôi mắt của ông tràn đầy vè phong sương, mang theo nụ cười nhàn nhạt, cùng vẻ uy nghiêm, như một con hùng sư đang ngồi trên vương tọa.

"Tư lệnh" Lâm Siêu khẽ gật đầu một cái.

Hứa Tư lệnh bỏ phần tài liệu báo cáo xuống, từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Siêu, vè mặt tươi cười, dùng ánh măt đánh giá Lâm Siêu từ trên xuống dưới, nói: "Cậu cuối cùng cũng trở về, lần trước cậu không từ biệt mà đi, làm cho tôi với lão Quách cảm thấy vô cùng lo lắng. Cậu dù sao cũng là vĩ nhân của nhân loại, làm sao có thể mạo hiểm đi ra ngoài, bên ngoài khắp nơi tràn ngập lũ Hủ thi và quái vật, không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện. Thật may là cậu đã quay trờ về, nếu không thì tôi chẳng phải đã trở thành tội nhân của nhân loại?"

Lâm Siêu biết ông ta đang đùa giỡn, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không cùng ông ta tiếp lời.

"Lần này cậu trở về, hãy yên phận ở bên trong căn cứ."

Hứa Tư lệnh vỗ mạnh lên vai Lâm Siêu, nhẹ nhàng nói: "Cho dù cậu không làm gì, thì căn cứ cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ và chăm sóc cho cậu."

Lâm Siêu cười nhạt một tiếng, cũng không tỏ rõ ý kiến, trả lời:"Đa tạ Tư lệnh quan tâm. Có điều, lần này tôi trở về, chủ yếu là muốn nhìn xem trong căn cứ, có chỗ nào cần tôi phải dốc sức hay không."

Mấy người Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm thầm bĩu môi, bọn họ tự nhiên biết rõ, mục đích Lâm Siêu trở về chính là muốn thăm dò di tích. Về chuyện dốc sức? Nhân thủ trong căn cứ nhiều như vậy, bình thường thiếu một người như hắn cũng không quan trọng. Điều cần Lâm Siêu xuất lực chính là quái vật khổng lồ bên ngoài hoặc ở bên trong di tích.

"Đừng nói vậy."

Hứa Tư lệnh nhẹ nhàng nói:"Cậu vừa mới trở về. Tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy nói, căn cứ ngày hôm nay vẫn đang tiếp tục xây dựng, cũng không có đại sự gì, chỉ là ngoài tiến tuyền có chút căng thẳng. Gần đây nhất, khi tiến hành mở rộng căn cứ về phía thành phố Trương Gia Khẩu, khu vực đó quái vật hơi nhiều, nếu như tình hình chiến sự có gì khó khăn, tôi sẽ liên lạc với cậu."

Ánh mắt Lâm Siêu hơi lóe lên, nói: "Thời điểm tôi vửa trở về căn cứ, có nhìn thấy một ít súng ống kỳ lạ, là vũ khí căn cứ mới nghiên cứu ra sao?"

Hứa Tư lệnh quay về chỗ ngồi, dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Lâm Siêu nói:" Chuyện này rất dài dòng. Những khẩu súng này được tìm thấy bên trong di tích văn minh cổ, di tích ẩn giấu bên trong chiều không gian khác, trong đó có một lượng lớn bảo vật còn sót lại. Đơn giản mà nói, di tích này tựa như mộ huyệt của Đế Vương, những thứ ở bên trong chính là đồ bồi táng.

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

"Cậu muốn khám phá di tích sao?"

Hứa Tư lệnh đột nhiên mở miệng hỏi.

"Đúng vậy!"

Lâm Siêu trả lời vô cùng dứt khoát.

Hứa Tư lệnh hơi ngạc nhiên một chút, đôi mắt híp lại, nụ cười trên mặt tăng thêm một chút cảm giác thân thiết, nói: "Không nghĩ tới, cậu lại có chủ ý này. Trước đây cậu đã gặp rồi sao?"

"Rất lâu trước đây."

Lâm Siêu bình tĩnh trả lời: "Trước đây, bên trong thành phố tôi sống, tôi cũng tình cờ đi lạc vào bên trong một di tích, bên trong đó có rất nhiều đồ vật kỳ lạ, nhưng mà do thực lực của tôi quá yếu, nên không có cách nào lấy được. Sau này tôi có tìm lại nhưng di tích đó đã biến mất."

"Ừm!"

Hứa Tư lệnh khẽ gật đầu, hiển nhiên là rất hài lòng đối với câu trả lời của Lâm Siêu.

Ông ta trước đó thông qua 'Kẻ kia', đã biết được đôi cánh sau lưng Lâm Siêu chính là vật phẩm lấy được bên trong di tích, vì lẽ đó biết được Lâm Siêu đã từng tiến vào bên trong di tích. Lần này hỏi chỉ là thăm dò mà thôi, vốn tưởng Lâm Siêu sẽ tìm cách giấu diếm, lại không nghĩ tới hắn trực tiếp thừa nhận, điều này làm cho ông ta cảm thấy vô cùng vui mừng.

Là một người nắm quyền, ông ta rất thích cảm giác mình có thể khống chế tất cả, kể cả suy nghĩ của thủ hạ, chỉ như vậy mới khiến cho ông ta có cảm giác được an toàn.

"Những di tích đó có khả năng tự di chuyển."

Hứa Tư lệnh an ủi: "Trải qua những tính toán đo lường của các nhà khoa học, lối vào không gian đó sẽ tự động thay đổi vị trí, trừ phi có những đồ vật đặc thù, mới có thể cố định nó vào một chỗ. Vì lí do đó, cho nên cậu không tìm thấy di tích kia chính là vì nó đã di chuyển sang vị trí khác."

"Thì ra là như vậy."

Lâm Siêu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó dùng vẻ mặt hiếu kỳ, hỏi: "Cái di tích kia căn cứ nắm giữ, bên trong có rất nhiểu bảo vật sao?"

Hứa Tư lệnh cười cười nói: "Cậu cũng thật nóng ruột, có điều cậu chính là Đại Tướng quân vinh dự, những điều cơ mật này sẽ không che giấu đối với tầng lớp cao tầng. Căn cứ quả thật đã tiến hành thám hiểm bên trong di tích, tổng cộng phát hiện ra ba cái, những súng ống có hình dáng kì lạ chính là đến từ bên trong một di tích trong số đó, loại súng này uy lực rất bình thường. Bên trong đó còn có rất nhiều siêu vũ khí hiện đại, còn có máy bay chiến đấu điều khiển từ xa, máy bay vận tải quân sự có trí thông minh nhân tạo, có thể dễ dàng giết chết những con quái vật khổng lồ. Có điều, dựa vào sức mạnh của Thập đại chiến sĩ vẫn là không có cách nào thu được."

"Lợi hại như vậy sao?"

Lâm Siêu giả bộ kinh ngạc, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Đây chính là di tích Yie, di tích này có một nền khoa học kỹ thuật siêu phát triển, bên trong có rất nhiều đồ vật công nghệ cao, kể cả những thứ chỉ xuất hiện trong những bộ phim khoa học viễn tường thì trong di tích này cũng có, di tích này có nền khoa học kỹ thuật phát triển đi trước nhân loại hàng trăm năm. Có điều di tích này cũng chỉ là một so với rất nhiều di tích thuộc các nền văn minh phát triển trước thời đại, cho nên cũng không tính là gì."

"Còn hai di tích khác thì làm sao?" Lâm Siêu hỏi.

Hửa Tư lệnh trả lời: "Còn hai di tích còn lại, một cái trong đó thì vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, chờ một thời gian nữa, có thể chính thức cử các đoàn thám hiểm vào bên trong tiến hành thăm dò. Cái còn lại, bên trong có vô số những đồ vật kỳ lạ, có một số đồ vật vô cùng quý hiếm, như một bộ áo giáp có sức phòng ngự vô cùng cường hãn, có điều muốn thu được bộ áo giáp này, cần phải trải qua một ít bài kiểm tra sát hạch, độ khó của những bãi kiểm tra này rất cao. Trong căn cứ hiện nay mới chỉ có mấy người trong Thập đại chiến sĩ là có đủ tư cách vượt qua những bài kiểm tra này."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, đây chính là nền văn mình có trí thông minh nhân tạo, nền văn minh này phát triển theo con đường khoa học kỹ thuật Gen. Tuy rằng trình độ phát triển không bằng so với những nền văn minh có nền khoa học kỹ thuật siêu phát triển. Nhưng nếu so sánh với những nền văn minh khoa học kỹ thuật phát triển, thì nền văn minh phát triển theo con đường Khoa học kỹ thuật Gen đứng ở vị trí số hai.

"Trước hết cậu cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, sau đó thì tìm hiểu qua cái di tích này, dựa vào thực lực của cậu, có lẽ có thể thu được một bộ áo giáp bảo vệ. Bộ áo giáp này có sức phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, có thể bảo vệ toàn thân, chỉ hở mỗi đôi mắt của mình. Đúng là một siêu cấp mai rùa, cho dù bị quả đạn tên lửa cỡ nhỏ bắn trúng cũng không bị thương."

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Đúng lúc này.

Ầm! Ầm!

Dựa vào sự cường hóa về thính giác, Lâm Siêu nghe thấy được vô số tiếng động cơ của những chiếc ô-tô đang không ngừng hướng về phía tòa nhà Bộ Tổng Tư lệnh tụ tập.

Giờ phút này, đường phố trong căn cứ bị tiếng động cơ của mấy chục cái ô-tô gây náo động. Những chiếc ô-tô này đều có biển số xe bắt đầu là số 0. Người dân bên trong căn cứ, cùng với binh lính bình thường, đều biết những chiếc ô-tô có biển số bắt đầu từ số 0 đều thuộc sở hữu của những đại nhân vật.

Mấy chục chiếc xe ô-tô ầm ầm phóng qua, tạo thành một hồi náo động trên đường phố, khiến cho người dân cùng với binh lính hai bên đường trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Hấp!

Một vài tiếng gió bỗng nổi lên.

Ngay sau đó, vài bóng người vô thanh vô thức xuất hiện bên ngoài tòa nhà Bộ Tổng Tư lệnh, theo bậc thang chầm chậm đi lên, toàn thân khí tức nội liễm, giống như những con quái vật hình người.

Hứa Tư lệnh lấy một miếng Thiết Quan Âm lên cho vào miệng, khẽ cười nói: "Xem ra, mị lực của cậu rất lớn đấy, bọn họ đều muốn đến đây để được tận mắt nhìn thấy phong thái của cậu."

Lâm Siêu ngồi xuống ghế xa-lông, để mấy người Hắc Nguyệt cùng ngồi xuống.

Rất nhanh, mấy bóng người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, dưới sự tiếp đón của Ngô Tam Quốc, đi trên thang máy chạy bằng năng lượng mặt trời, nhanh chóng đi đến bên ngoài phòng làm việc của Hứa Tư lệnh.

"Tổng Tư lệnh…" Ngô Tam Quốc gõ cửa.

"Vào đi."

Hứa Tư lệnh cười nhẹ một tiếng, nói: "Cửa không cần phải đóng, vì vẫn còn người muốn đến."

Khi cửa phòng làm việc được mở ra, có ba bóng người xuất hiện ngoài cửa, gồm có hai nam một nữ, đều rất trẻ tuổi, bọn họ sau khi vào cửa, ánh mắt lập tức rơi vào người Lâm Siêu, trong đôi mắt lập lòe tia sáng kì dị.

"Tư lệnh, vị này chính là Lâm Tướng quân." Cô gái trẻ trong ba người nở nụ cười nhẹ nhàng, mị nhãn như tơ, bờ môi khẽ nhếch lên, nhìn Lâm Siêu từ trên xuống dưới, mang theo dáng vẻ tươi cười.

Hứa Tư lệnh khẽ gật đầu, hướng về phía Lâm Siêu giới thiệu: "Ba người họ đều là Thập đại chiến sĩ. Ba người các cậu, hãy giới thiệu qua về bản thân mình cho Lâm Tướng quân biết đi."

Cô gái trẻ nở nụ cười, nói: "Tôi là Chúc Ly, những ngưỡi khác đều thích gọi tôi là "Nữ thần Lửa", năng lực của tôi mọi người có thể đã đoán ra được, tôi có thế khống chế ngọn lửa."

"Gì mà nữ thần, rõ ràng phải gọi cô là Ma nữ."

Một người thanh niên đứng cạnh liếc nàng một cái, sau đó mới tỉ mỉ đánh giá Lâm Siêu, nói: "Lâm Tướng quân, hai tháng trước đây tôi chưa có đến căn cứ, nên không có cơ hội được chứng kiến trực tiếp tràng cảnh chiến đấu của cậu, thế nhưng tôi đã có cơ hội được xem qua đoạn video ghi hình. Tôi tên là Giang Đồng, tự xưng là Khoái Đao Thủ, hi vọng có thế cùng ngài luận bàn, với điều kiện không sử dụng vật phẩm di tích."

Hắn từ trong đoạn băng ghi hình kia, biết Lâm Siêu có thể giết chết hai con đại quái Xà là hoàn toàn dựa vào đôi cánh phía sau lưng, dựa theo những thông tin hắn có được, lúc đó Lâm Siêu cũng thừa nhận thể chất cũng chỉ khoảng ba mươi mấy lần mà thôi. Ở thời điểm đó xác thực là rất mạnh mẽ, thế nhưng ở thời điểm bây giờ…cũng không có tính là gì."

"Hừ, nếu không dựa vào vật phẩm trong di tích, ngươi không phải là muốn bắt nạt người khác sao?"

Người thanh niên cường tráng còn lại khẽ cười một tiếng, sau đó hướng về phía Lâm Siêu, nói:"Lâm Tướng quân, ngài đừng nghe hắn nói, cái tên này thuộc về một gia tộc cổ võ, từ nhỏ đã được học kỹ xảo chiến đấu, khi còn bé từng tham gia đại hội võ thuật quốc gia, và đạt được chức quán quân. Nếu không dựa vào vật phẩm di tích, trong mười người chúng tôi, năng lực cận chiến của hắn xếp vị trí số 1, trừ khi gặp phải tông sư cổ võ, bằng không không có ai có thể đánh bại hắn."

"Tôi chỉ nói là không cần vật phẩm di tích, chứ có nói là không cần thi triển năng lực đâu! Lại nữa, ai bảo tôi cướp vị trí quán quân của mấy người, ai bảo mấy người đều chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt, căn bản là quá yếu." Giang Đồng hừ nhẹ một tiếng nói.

Người thanh niên lực lưỡng mặc kệ hắn, nói với Lâm Siêu: "Lâm Tướng quân, tôi cũng đã được xem trận chiến của ngài, ngài chính là ân nhân của chúng tôi, tôi tên là Mã Quý, năng lực của tôi và ngài đều giống nhau, là Ánh sáng."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, năng lực của hắn cũng không cần thiết phải che dấu, giữa tầng lớp cao tầng bên trong căn cứ không phải giữ bí mật. Chỉ là không ai biết, hắn lại có hai loại năng lực đó là "Tốc độ tăng cường".

"Lâm Tướng quân, ngài đừng nghe Mã Quý nói, chúng ta hãy tiến hành luận bàn một chút đi. Cơ hội khó gặp, ngài chính là thần tượng của tôi, coi như ngài chỉ điểm một chút cho vãn bối đi." Chúc Ly khẽ cười nói.