Chương 144: Bạch Miêu Xuất Hiện

Tia Gramma xạ tuyến, bùng nổ!

Lâm Siêu giơ ngón tay trỏ lên, những hạt ánh sáng xung quanh nhanh chóng tụ lại ở đầu ngón tay, rồi đột nhiên nổ tung hóa thành hàng trăm tia Gramma xạ tuyến bắn ra xung quanh, để lại những vệt ánh sáng nhàn nhạt lưu vẫn còn lưu lại trong không khí.

Khu siêu thị này số lượng Hủ thi tụ tập lên đến hàng trăm con, chỉ chớp mắt một cái những con Hủ thi lần lượt bị tia Gramma xạ tuyến xuyên thủng đầu, phá vỡ bộ não, liên tiếp ngã xuống.

Nhưng trong số đó, còn sót lại hai con Hủ thi, hai con này hoàn toàn khác với những con Hủ thi còn lại. Con ngươi của chúng không phải là một màu trắng đục nữa, mà thay vào đó là đôi con ngươi màu xanh biếc. Mực độ phân hủy da thịt chỉ khoảng 30%, đây là hai con Hủ thi mạnh nhất còn sót lại.

"Kiểm tra năng lực của bọn nó!" Lâm Siêu mở miệng nói.

Phạm Hương Ngữ bước lên một bước, sóng điện não phóng ra dễ dàng khống chế được hai con Hủ thi này. Hai con Hủ thi này đã tiến hóa phát triển được trí thông mình, tuy mức độ phát triển vẫn còn yếu, nhưng chúng đã biết thế nào là sợ hãi, là đau đớn.

"Một con có năng lực 'Khí lưu', một con là 'Sức mạnh tăng cường', thể chất của cả hai con đều đã gấp mười lần."

Phạm Hương Ngữ khẽ liếc Lâm Siêu một cái, nói: "Muốn ta khống chế bọn chúng không, số lượng Hủ thi ta có thể khống chế hiện tại đã lên tới 1000 con."

"Được!"

Lâm Siêu khẽ gật đầu, Phạm Hương Ngữ bây giờ sẽ không bao giờ phát sinh tâm lý phản bội hắn, hiện tại có thể cho cô ta bắt đầu xây dựng đội quân Hủ thi của mình rồi.

Vưu Tiềm đứng sau cùng, đang vác hai cái túi du lịch lớn trên lưng, bên trong hai túi đó là tất cả số lương thực còn lại, cùng với những vật phẩm lấy được trong di tích. Khi đi vào cửa siêu thị nhìn thấy Nhiếp Tiểu Tinh ở đó, liền nói: "Người anh em, sao còn chưa chạy, chẳng lẽ cậu lại sợ đến bủn rủn hết cả chân tay rồi?"

Nhiếp Tiểu Tinh phục hồi lại tinh thần, hắn khiếp sợ nhìn Lâm Siêu, nói: "Cậu là người có dị năng?'

Lâm Siêu không để ý đến hắn, mà nhìn Vưu Tiềm nói: "Mau chạy vào bên trong tìm kiếm đồ ăn cùng với những thứ hữu ích, đừng có đứng đó giả bộ."

"Đã hiểu."

Vưu Tiềm bỏ hai cái túi du lịch lớn xuống, sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong siêu thị. Đây là một siêu thị lớn, tầng trên có lẽ là khu vực bày bán quần áo cùng với các loại đồ dùng. Vưu Tiềm ngay lập tức chạy đi tìm kiếm.

Hắc Nguyệt chú ý đến Nhiếp Tiểu Tinh, trong mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Tần suất nhịp tim của cậu…Thể chất thật yếu ớt, cậu là người bình thường?"

Phạm Hương Ngữ nghe thấy vậy, quay lại nhìn Nhiếp Tiểu Tinh rồi kinh ngạc nói: "Đúng vậy! Không ngờ có thể nhìn thấy người bình thường ở nơi này. Thật sự khó có thể tin nổi!"

"Người bình thường cũng có thể sống sốt ở nơi đây!"

Lâm Thi Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây là khu Vực sâu. Đâu đâu cũng có thể thấy được quái vật có thể chất sáu mươi, bảy mươi lần. Cùng với những con Hủ thi tiến hóa phát triển trí thông minh, đừng nói là người bình thường, cho dù là Tiến Hóa Giả cũng rất khó sống sót nổi. Bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng.

"Ngươi là sát thủ, hoặc đã từng luyện võ?"

Ánh mắt Lâm Siêu liếc nhanh qua hai bàn tay của Nhiếp Tiểu Tinh một cái, hai bàn tay này bởi vì đã không rửa nhiều ngày, trở nên bẩn thỉu, dính đầy bùn đất. Nhưng không khó phát hiện ra, là những ngón tay của người này vô cùng thon dài, gần giống như những ngón tay của phụ nữ. Hơn nữa những khớp xương không có gồ lền, chứng tỏ cử động của những ngón tay này vô cùng linh hoạt. Những người có ngón tay như vậy chỉ có thể xuất hiện ở những người làm nghề ảo thuật, hoặc là sát thủ. Hơn nữa cánh tay cầm súng của người này vô cùng trầm ổn. Mặc dù thể lực người này sa sút vô cùng nghiêm trọng, hao lực quá độ, trở nên yếu đuối, thế nhưng bàn tay cầm súng ngắm bắn lại không hề run rẩy tí nào. Điều này chứng tỏ đã trải qua một thời gian dài luyện tập.

Hơn nữa, một người bình thường, muốn có thể tiếp tục sinh tồn ở khu vực này, thì cần có tâm lý vô cùng cẩn thận, cùng với những kinh nghiệm sinh tồn, sống sót rất phong phú.

Về việc tại sao không nói người này là quân nhân. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì quân nhân có khí chất rất đặc biệt, chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra.

Nhiếp Tiểu Tinh khẽ rùng mình một cái, không nghĩ tới Lâm Siêu chỉ quan sát một chút thôi là có thể đoán ra được thân phận của bản thân mình, hắn khẽ hít một hơi thật sâu, trả lời: "Đúng vậy, tôi là lính đánh thuê quốc tế, thuộc tổ chức 'Blood Roses: Hoa Hồng Máu', các người là?"

"Hoa Hồng Máu?"

Mắt Lâm Siêu hơi híp lại, hắn nhớ tới ở Châu Âu một căn cứ, có tên gọi là Hoa Hồng Máu, là một trong những căn cứ lớn thuộc cấp 1. Những căn cứ cấp 1 ngoại trừ có lực lượng vũ trang mạnh mẽ ra, thì những thiết bị y tế bên trong đó cũng vô cùng đầy đủ. Khi ở bên trong căn cứ này sẽ khiến cho người ta có cảm giác như đang sống lại ở thời đại trước tận thế. Có điều chỉ có những Tiến Hóa Giả mạnh mẽ mới được tiến vào, hoặc phải bỏ ra một số tiền lớn để trả tiền thuê!

"Là lính đánh thuê sát thủ?."

Lâm Thi Vũ cảm thấy vô cùng tò mò nhìn hắn, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sát thủ, mà tuổi lại còn trẻ đến như vậy."

Nhiếp Tiểu Tinh cảm thấy mấy người Lâm Siêu dường như không có ác ý với mình, không giống với một ít người Dị Năng hắn gặp trước đây, tinh thần hắn hơi thả lỏng, nói: "Tuổi thọ của sát thủ vô cùng ngắn ngủi, đại đa số các sát thủ đều sẽ lựa chọn nghỉ hưu khi đến tuổi 36. Trừ khi nhận những nhiệm vụ đặc thù thì mới lần thứ hai xuống núi. Trước 24 tuổi là thời kỳ đầu óc linh mẫn, phản ứng mau lẹ nhất. Sau độ tuổi này, tuy rằng khí lực được tăng cường, thế nhưng tốc độ, cùng sự nhạy bén và sự phản ứng của thần kinh không còn tốt như trước nữa."

"Hóa ra là như vậy." Lâm Thi Vũ tỉnh ngộ nói.

Nhiềp Tiểu Tinh quan sát mấy người Lâm Siêu một chút, cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc, sau đó hỏi: "Tôi có thể hỏi các người một vấn đề được không?"

Lâm Thi Vũ vô cùng phóng khoáng nói: "Hỏi đi!"

"Các người có năng lực đặc biệt như vậy, làm sao có thể đạt được?" Đôi mắt Nhiếp Tiểu Tinh lộ ra vẻ chờ mong.

Lâm Thi Vũ khe nở nụ cười, trả lời: " Chẳng lẽ cậu chưa từng tiếp xúc với những Dị Năng khác sao, ở trung tâm thành phố này, có một căn cứ, nơi đó có rất nhiều Dị Năng, thủ lĩnh bọn họ sẽ vô cùng hoan nghênh một người tài năng như cậu gia nhập, hơn nữa xung quanh đây cũng xuất hiện những Dị Năng khác."

Nhiếp Tiểu Tinh khẽ lắc đầu nói: "Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp gỡ nói chuyện với người Dị Năng, hơn nữa…" Nói đến đây, sắc mặt Nhiếp Tiểu Tinh nhanh chóng biến đổi, hắn thấp giọng nói: "Những người đó họ đối xử với người bình thường vô cùng tàn nhẫn. Trong một lần đi kiếm đồ ăn, tôi tình cờ chứng kiến vài người bình thường may mắn sống sót gia muốn nhập vào bên trong một nhóm người Dị Năng, kết quả tất cả bọn họ bị giết chết!"

"Tại sao?" Lâm Thi Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc hỏi.

Nhiếp Tiều Tinh nhìn nàng một cái, do dự một cái rồi mới nói: "Bọn họ chặt đứt chân tay của những người may mắn sống sót kia, biến những người đó thành mồi câu, dụ dỗ bọn quái vật."

Hắc Nguyệt bừng bừng lửa giận, nói: "Thật quá đáng!"

"Chuyện này rất bình thường!"

Phạm Hương Ngữ hờ hững trả lời: " Ngươi nói tất cả bọn họ bị biến thành 'Mồi câu', hiện tại mọi người nên suy nghĩ một chút đến hai chữ 'Mồi câu' này. Nên chuẩn bị sẵn trước tư tưởng của mình đi, vì loài người ngày hôm nay số phận chẳng khác nào như những con giun , cái dế."

Nhiếp Tiểu Tinh ho nhẹ một cái, nhỏ giọng nói:" Có thể nói cho tôi biết, làm thế nào để có được Dị Năng không?"

"Chuyện này rất đơn giản, cậu có nhìn lấy lũ Hủ thi đang nằm đầy đất kia không, trước tiên hãy mổ xẻ thi thể của bọn chúng, cậu sẽ tìm thấy một vật màu trắng, trong suốt gần giống như kim cương vậy, lấy thứ đó ra, rửa sạch rồi ăn, sau đó cậu sẽ có được Dị Năng." Lâm Thi Vũ cười nói.

Nhiếp Tiểu Tinh ngạc nhiên nói: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Đúng vậy!"

Lâm Thi Vũ nhìn thi thể Hủ thi ở khắp nơi, nói: " Cậu hãy chọn lấy một con đi, coi như là tặng cho cậu."

Ánh mắt Nhiếp Tiểu Tinh lập lòe bất định, cuối cùng lựa chọn tin tưởng lời Lâm Thi Vũ, vì hắn thấy những người này thừa sức giết chết mình, chỉ đơn giản phẩy tay một cái thôi cũng đã có thể giết mình vô số lần. Cho nên sẽ không cần thiết làm ra một chuyện dư thừa như vậy. Dựa vào kinh nghiệm của mình, hắn có thể cảm nhận được, bên trong lời nói, cử chỉ của những người này hoàn toàn là thiện ý.

Hắn nói cảm tạ một tiếng, sau đó nắm chặt lấy thanh đao của mình, chọn thi thể của một con Hủ thi gần nhất, dùng găng tay cao su lấy được bên trong siêu thị đeo vào, tránh bị virus lây nhiễm, máu độc dính vào da, sau đó bắt đầu mồ xẻ.

Từ một điểm này có thể nhìn ra được người này là một kẻ có tâm tư vô cùng kín đáo, khác hẳn người bình thường.

Lâm Siêu nói với Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ, tiến lên mổ xẻ thi thể của những con Hủ thi còn lại, tuy rằng thể chất của những con Hủ thi này chỉ gấp khoảng mười lần, có tác dụng vô cùng nhỏ, thế nhưng ít còn hơn không, không nên lãng phí.

Nhiếp Tiểu Tinh rất nhanh tìm thấy một nguồn năng lượng tiến hóa bên trong cơ thể Hủ thi, hắn lau sạch khối thịt này, hơi chần chừ một chút, cuối cùng cũng quyết định nuốt vào bụng.

Mấy người Lâm Siêu đã thu thập xong hết những nguồn năng lượng tiến hóa bên trong cơ thể những con Hủ thi, mà Vưu Tiềm cũng đã quay trở lại, Lâm Siêu cho mọi người nghỉ ngơi trong một tiếng, sau đó tiếp tục lên đường.

Sau khi, Nhiếp Tiểu Tinh nuốt nguồn năng lượng tiến hóa vào trong bụng, thì đột nhiên cảm thấy một con đau đớn từ bụng ập đến, cảm thấy đau đớn thống khổ vô cùng, trong lòng hắn trở nên vô cùng hoảng sợ, không ngờ mình bị bọn họ lừa nuốt thuốc độc. Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh đang mạnh mẽ sôi trào, cảm giác có thể dùng bàn tay đập nát ô-tô.

Hắn biết, đó chỉ là một loại ảo giác, thế nhưng sức mạnh trong cơ thể đang không ngừng tăng lên.

Tâm tình hắn vô cùng kích động, đối với mấy người Lâm Siêu tràn đầy cảm kích, khi nghe thấy mấy người Lâm Siêu chuẩn bị rời đi, hắn vội vã đi đến, nói: "Các người, có thể mang tôi đi theo được không?"

"Không thể." Lâm Siêu không quay đầu lại, trả lời một cách dứt khoát.

Nhiếp Tiểu Tinh cảm thấy vô cùng thất vọng.

Phạm Hương Ngữ khi đi ngang qua bên cạnh hắn, khẽ cười một cái rồi nói: "Đúng là hết hi vọng, chỉ tại ngươi quá yếu, chúng ta không muốn mang phiền toái đến cho mình, chuyện cứu ngươi chỉ là thuận tay mà thôi."

"…"

Nhiếp Tiểu Tinh cũng không có van nài, bỗng nhiên hắn nghĩ đến chuyện gì đó, nói: "Mấy người tên gì, sau này nếu có cơ hội, tôi muốn đi tìm mọi người."

"Chúng ta là Lôi Phong." Vưu Tiềm cười bỉ ổi nói.

Nhiếp Tiểu Tình trừng mắt nhìn hắn.

Bóng hình mấy người Lâm Siêu dần biến mất, đối với bọn họ, việc cứu Nhiếp Tiểu Tinh chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng mà không ngờ lại tình cờ tạo ra một hạt giống vô cùng tốt, mấy năm sau đó sẽ trưởng thành phát triển thành đến một trình độ khiến cho toàn bộ thế giới đều sôi trào.

Lâm Siêu vốn dự định tiếp tục ở lại khu Vực sâu, đem thể chất của mình tăng lên sáu mươi lần,sau đó mới quay lại căn cứ Viêm Hoàng. Nhưng mà, hắn không ngờ sự tình lại phát sinh những biến hóa không ngờ đến. Số lượng quái vật khổng lồ ở tập trung ở bên trong khu Vực sâu đột nhiên bị giảm sút nghiêm trọng. Cơ hội có thể bắt gặp một con trở nên vô cùng hiếm hoi, không giống như trước đây bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được cả một bầy.

Lâm Siêu suy đoán nguyên nhân có khả năng liên quan đến Bạch Tuyết.

Trước đây, Bạch Tuyết trong trạng thái ngủ say, trong cơ thể phát ra một loại tín hiệu đặc thù nào đó, gây chú ý cho những con quái vật khổng lồ ở khu vực xung quanh. Làm cho những còn quái vật khổng lồ đều tập trung lại gần, biến nơi đây thành khu Vực sâu.

Do nàng bị mình đánh thức sớm, nên khiến cho những tín hiệu đó gián đoạn, khiến cho tất cả những con quái vật khổng lồ khôi phục được ý thức, sau đó rời khỏi khu vực này, khiến cho khu vực này mới trở nên thưa thớt đến như vậy.

Ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa là do di tích Maya xuất hiện.

Dù có chuyện gì xảy ra, thì Lâm Siêu cũng muốn tiếp tục ở lại nơi này, đem thể chất của mình tăng lên sáu mươi lần. Nhưng mà lần này có lẽ cơ hội đã tuột khỏi tầm tay, nên hắn đành phải rời khỏi khu vực này, tiến về căn cứ Viêm Hoàng.

Khi vừa mới rời khỏi khu Vực sâu, bỗng nhiên Lâm Siêu nghe thấy được những tiếng tim đập vô cùng kỳ dị. Ánh mắt hắn lóe lên, ngẩng đầu lên, thì thấy trên nóc một tòa nhà cao tầng gần đó, có một con mèo có bộ lông trắng như tuyết đang đứng ở đó. Con mèo này có hình dáng với kích thước cơ thể không có gì đặc biệt, không khác gì những con mèo bình thường.

Nhưng, chính vì như vậy mới khiến cho vẻ mặt Lâm Siêu trở nên nghiêm túc.