Chương 102: Phản Nghịch

Mỗi một căn phòng ở trong tòa nhà này đều có những cái lều nhỏ, bên trong đó có Tiến Hóa Giả đang ngủ, có người đang ôm ấp nữ nhân hưởng thụ, có người thì đang rèn luyện năng lực của mình. Giờ phút này, khi chuông báo động không ngừng kêu vang, tất cả mọi người đều bị đánh động, vũ trang đầy đủ, nhanh chóng tập trung ở phòng họp của tầng ba.

Tầng ba là nơi tập trung của Tiến Hóa Giả, còn tầng dưới là của những người dân chạy nạn bình thường, những người này trong mắt của Tiến Hóa Giả ngoại trừ làm tiêu tốn lương thực để nuôi sống họ, chứ hoàn toàn không có tác dụng gì trong chiến đấu.

"Xảy ra chuyện gì?" Hắc Nguyệt cảnh giác hỏi.

Lâm Thi Vũ khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau nhỏ giọng nói: "Có một nhóm người đang tiến lại gần, số lượng khoảng….mười sáu người, tất cả bọn họ đều là Tiến Hóa Giả!"

Phạm Hương Ngữ kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết?"

"Do điện từ trường phát ra từ cơ thể bọn họ."

Ngón tay Lâm Thi Vũ đang xoắn từng ngọn tóc, từ tốn trả lời: "Dòng điện có rất nhiều tác dụng, tôi có thể dựa vào đó để cảm ứng mọi vật trong một phạm vi nhất định, giống như Rada vậy, có điều khoảng cách không được trải rộng như vậy."

Lâm Siêu nhìn nàng một cái, khả năng cảm ứng của nàng đã mạnh gần bằng mình, dưới tác dụng của Gen biến dị, năng lực của nàng tương đương với cấp 3. Tuy rằng thể chất không mạnh bằng Lâm Siêu, nhưng ở phương diện năng lực, có thể duy trì trong một thời gian dài, hơn nữa lực công kích của tia sét vượt xa tia sáng.

Hắc Nguyệt suy nghĩ một lúc , nói: " Lúc trước bọn họ có nói, nơi này còn có những căn cứ khác, lẽ nào những người này là tới từ những nơi đó?"

Đôi mắt Lâm Thi Vũ lập lòe, nói: "Chín mươi phần trăm là đúng, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Giúp bọn họ sao, tôi có cảm giác, năng lượng từ trường trên những người này hoàn toàn không hề thua kém Tưởng Nguyệt, đặc biệt là hai người đi đầu, dựa vào năng lượng từ trưởng trên người họ tôi có thể tính toán được thể chất gấp hai mươi lần trở lên!"

Ánh mắt Lâm Siêu bình tĩnh, nói: "Chị à, chúng ta không có liên quan, chờ sau khi em lấy được thứ cần tìm, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây."

Hắn gia nhập căn cứ này, lí do duy nhất chính là muốn tìm kiếm di tích, bây giờ đã xác nhận được nơi này quả thật có tồn tại di tích Ai Cập cổ. Đợi đến lúc tìm thấy lối vào di tích, sẽ không cần thiết lưu lại nơi này nữa.

Kể cả vấn đề nội chiến của cư dân nguyên thủy, hắn không muốn bị cuốn vào, tuy rằng Tưởng Nguyệt có thiện ý đối với bọn hắn, thế nhưng ở trong tận thế loại thiện ý này là điều dĩ nhiên. Nếu như bọn hắn không phải là Tiến Hóa Giả thì nàng cũng sẽ không muốn đưa bọn họ về, nếu có thì cũng chỉ tùy ý sắp xếp bọn họ ở tầng dưới cùng, sinh hoạt cùng với những người chạy nạn bình thường.

Không có thực lực sẽ không có ai chú ý đến ngươi.

Đây chính là hiện thực của thế giới này.

Hơn nữa, Lâm Siêu biết rõ, những cư dân nguyên thủy ở Khu vực sâu này sớm muộn sẽ bị tuyệt diệt. Trừ khi bọn họ sớm rời bỏ nơi này, bọn họ hiện tại vẫn còn sống, không phải do được di tích bảo vệ mà nguyên nhân chính là vì…bọn họ quá yếu!"

Không sai, bọn họ có thể sống sót, không phải vì bọn họ mạnh mẽ mà bởi vì quá yếu! Yếu đến mức bọn quái vật Khu vực sâu không nảy sinh dục vọng đối với bọn họ.

Một con voi to lớn sẽ muốn ăn thịt những con kiến sao?

Dĩ nhiên là không.

Nhưng mà lũ quái vật ở Khu vực sâu, số lượng thức ăn phải nạp mỗi ngày vô cùng lớn, sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hết những sinh vật đối lập bọn chúng, những sinh vật nhỏ yếu hơn hoặc chính đồng loại của bọn chúng. Đợi đến lúc số lượng sinh vật không còn nhiều, thì những người may mắn sống sót này sẽ trở thành đối tượng săn đuổi của lũ quái vật.

Dù sao, ít còn hơn không.

Những người này muốn tiếp tục sống sót trừ khi thức thời, rời khỏi nơi này, nếu không sớm muộn cũng có lúc sẽ bị giết sạch.

Khi Lâm Siêu vừa dứt lời, thì tất cả các Tiến Hóa Giả đã tập trung đầy đủ tại phòng họp ở tầng ba. Mà Tưởng Nguyệt và những tiểu đội trưởng khác đang đi sau lựng một người thanh niên nhanh chóng đi tới.

Lúc đi ngang qua căn phòng của mấy người Lâm Siêu, Tưởng Nguyệt do dự một chút, cuối cùng cũng không mở miệng gọi bọn họ, dưới cái nhìn của nàng, những người này mới chỉ là Tiến Hỏa Giả có thể chất gấp ba lần, quá yếu đuối, nếu chẳng may bị cuốn vào cuộc chiến sẽ không có khả năng sống sót.

Những người dân chạy nạn đứng ở dưới lầu sau khi nghe thấy tiếng còi báo động, trên mặt họ lộ vẻ kinh hoảng, giống như những con kiến đang đứng trên chảo nóng, ở trong hành lang liên tục qua lại, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Chỉ lo lắng những Tiến Hóa Giả ở tầng trên phát hiện ra chuyện gì đó nguy hiểm mà không thể chống lại, sẽ lén lút rời đi, bỏ lại bọn họ.

Sau khi Tưởng Nguyệt cùng với đám người Tiến Hóa Giả đi xuống tầng dưới, tập trung bên ngoài tòa nhà, thì trông thấy một nhóm người với khí thể hùng hổ đang đi tới. Số lượng vừa đúng với sự cảm ứng của Lâm Thi Vũ, dẫn đầu là một người trung niên vác một thanh chiến đao dính đầy máu đen, và một thiếu niên chừng 15, 16 tuổi,. Dựa vào sự quản lý nghiêm ngặt về việc sử dụng vũ khí lạnh ở thành phố này trước đây, thì thanh chiến đao như vậy có thể là vật cướp từ trong viện bảo tàng, hoặc là lấy được từ bên trong di tích.

Người thanh niên mang theo Tưởng Nguyệt cùng những Tiến Hóa Giả khác đứng trước tòa nhà, hắn dường như nhận ra những người này, sắc mặt trầm xuống, nói: " Ngày hôm nay không phải là ngày thu phí hàng tháng, các ngươi tới đây làm gì?"

Người đàn ông trung niên mặc cái áo ba lỗ màu lông chuột, cơ thể với cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc ẩn hiện đằng sau lớp áo, nhìn người thanh niên nói: "Đổng Nguyên, lão đại chúng ta nói, gần đây bên ngoài càng lúc càng loạn, thời gian thu phí bảo vệ trước kia là mười ngày một lần, giờ đổi lại thành bảy ngày một lần."

Đổng Nguyên biến sắc mặt, phẫn nộ nói: "Không thể, thời gian bảy ngày quá ngắn, chúng tôi căn bản không thể thu thập được nhiều lương thực như vậy!"

Người đàn ông trung niên tựa hồ đoán được câu trả lời của hắn, cười lạnh nói: "Ngươi định lừa dối ai, xem lũ các ngươi, nguyên một đám người ăn uống đầy đủ đều đã trở nên béo trắng ra rồi. làm sao có thể nói là không có lương thực, tốt nhất là thật thà mà giao ra đây, trừ phi các ngươi muốn phản kháng lại lão đại của chúng ta."

Đổng Nguyên, Tưởng Nguyệt cùng với những Tiến Hóa Giả khác trên mặt lộ vẻ tức giận.

Béo trắng?

Gần một nửa trong số bọn họ, đều đã phải nhịn đói khiến da dẻ xanh xao vàng vọt, đến việc nắm vũ khí trong tay còn không còn sức. Chỉ có mấy người tiểu đội trưởng là mỗi ngày hai bữa tương đối ăn no, còn những người khác đều phải nhịn đói, đến đêm khuya nắm từng nắm tuyết, nuốt vào bụng cho đỡ đói, vậy mà đám người kia lại dám bảo bọn họ ai cũng được ăn uống đầy đủ béo mập ra.

Đổng Nguyên nắm chặt nắm đấm, giận giữ nhìn hắn, nói: "Các ngươi đừng có ăn hiếp quá đáng, chúng tôi căn bản không có dư thừa lương thực, cứ mỗi mười ngày phải nộp cho các ông, cũng đã khiến phần lớn mọi người phải nhịn đói rồi, hơn nữa lũ quái vật càng lúc càng mạnh, mỗi lần đi ra ngoài săn bắn đều có tổn thất về người."

"Hãy bớt sàm ngôn đi." Người đàn ông trung niên căn bản không thèm nghe lời giải thích của hắn, không nhịn được phất tay nói: " Đây là lúc nào rồi, chuyện chết người đã trở nên quá bình thường. Những tổn thất về người mà ngươi vừa nói, chỉ những kẻ ngu xuẩn mới phải chết, mà ngươi lại đem lương thực cho những kẻ ngu xuẩn này ăn có phải quá lãng phí hay không, không bằng đem cho chúng ta. Các ngươi hoặc là giao lương thực, hoặc là dùng nữ nhân để đổi, hoặc sáp nhập với chúng ta, thần phục lão đại chúng ta."

Đổng Nguyên nhìn hắn chằm chắm, đột nhiên nói: "Sẽ như thế nào? Nếu như ta nói cho lão đại các ngươi, là các ngươi chưa từng đến nơi này."

Người đàn ông trung niên hơi run run, chợt bật cười ha hả, nói: "Đổng tiểu tử, khẩu khí không nhỏ a, ngươi muốn đem tất cả chúng ta giết chết? Ngươi cho rằng, chúng ta đến đây đòi lương thực, mà không có chuẩn bị gì sao?"

"Thật không?" Đổng Nguyên cười lạnh nói: "Coi như ngươi có phòng bị thì sao, chúng ta ra tay đánh lén, đã nhằm vào ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết ngươi được!"

Người đàn ông trung niên trên mặt vẫn nở nụ cười, nói: "Ngươi có thể thử xem, quên không giới thiệu cho ngươi biết, người này chính là con trai của ta, ngươi có biết năng lực của nó là gì không?"

Đổng Nguyên hơi nhíu mày nhìn thiếu niên đứng bên cạnh.

"Vẫn là đề ta nói cho ngươi biết năng lực của nó , bây giờ ngươi cứ ra lệnh cho người của người đánh lén đi, ta rất mong chờ cho ngươi biết được năng lực của nó là gì." Người đàn ông trung niên hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tươi cười nói.

Đổng Nguyên nhìn chằm chằm vào hắn, xác nhận hắn không phải đang phô trương thanh thế, sát khí trong lòng lập tức giảm đi mấy phần, hắn biêt, kể cả như không có thiếu niên này, cái giá để giết hết những người này không phải nhỏ, mà sau đó còn phải hứng chịu sự trả thù từ thủ lĩnh của bọn họ.

"Đổng tiểu tử, ngươi suy nghĩ đủ chưa?" Người đàn ông trung niên híp mắt cười nói.

Đổng Nguyên hít một hơi thật sâu, âm trầm nói: "Chúng tôi không có nhiều lương thực như vậy, vẫn tuân theo quy tắc cũ dùng nữ nhân để đổi, một người phụ nữ đổi 5 túi gạo, chúng tôi đưa ra hai người phụ nữ."

Tưởng Nguyệt vội vàng nói: "Thủ lĩnh…"

Đổng Nguyên giơ tay cản nàng lại, trầm giọng nói: "Liền quyết định như vậy."

Những người khác muốn nói lại thôi, cuối cùng tất cả đều im lặng, chỉ dùng ánh mắt phận hận nhìn đám người đàn ông trung niên.

"Đổng thủ lĩnh thực sự thức thời." Người đàn ông trung niên vuốt cằm, ánh mắt đảo qua bộ ngực của Tưởng Nguyệt, liếm môi nói: "Đem tất cả phụ nữ gọi ra đi, ta cần chọn được hai mỹ nữ, đúng rồi, nếu như các ngươi đồng ý trao đổi Tiến Hóa Giả, một người đổi 10 túi gạo, đây là quy củ mới của lão đại."