Sau bữa cơm, mấy vị lãnh đạo và Chủ tịch liền tụ tập ở phòng hội nghị của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, Mai Nguyên Trạch vốn cũng không có tư cách được vào, bị Dương Quân Nghĩa đuổi ra ngoài, việc đó cũng không có ai dị nghị.
Bàn ghế trong phòng hội nghị được bố trí quây lại hình tròn. Dương Quân Nghĩa và Quan Hưng Nghiệp dẫn đầu đại diện cho các lãnh đạo tỉnh Tần Tây ngồi trên vị trí trên cùng, các đại biểu doanh nghiệp nhà nước cũng đều được sắp xếp vị trí tốt nhất ứng với cấp bậc trong nhà nước, dựa theo chức vụ cao thấp, cùng với sự lớn nhỏ của doanh nghiệp mà ngồi, cho nên cũng không xảy ra tranh chấp gì, ngồi đối diện với bọn họ, Phương Thắng, Phương Minh Viễn, Kabalevsky, Kochanowski cũng đã ngồi vào vị trí.
Bọn người Quách Đắc Cương, Lưu Diệp, Hứa Thịnh lúc này trên mặt dường như bình tĩnh không có gì xảy ra, kì thực trong lòng là vô cùng kích động. Lúc này đây mới là màn kịch nặng nề nhất mà bọn họ lặn lội đường xá xa xôi tới để coi.
Từ ngày Phương gia nhận được kĩ thuật chuyển nhượng từ công ty sắt thép Nippon Steel và công ty sắt thép Albert, chính là những kĩ thuật quan trọng nhất mà doanh nghiệp trong nước đang cần, đối với các doanh nghiệp này mà nói, nếu có thể giành được quyền sản xuất chính thức từ Phương gia, như vậy chẳng những có thể thỏa mãn yêu cầu trong nước, còn có thể đủ xuất khẩu ra nước ngoài, đây được coi là cục diện có thể thay đổi được tình hình đang xuống dốc của các sản phẩm sắt thép quốc nội, là một cơ hội hiếm có.
Tuy rằng nói trước đó bọn họ cũng đã có biết một chút các vấn đề liên quan việc Phương gia đã nhận lời tiến hành trao quyền các kĩ thuật này cho doanh nghiệp trong nước, trao cho ai, trao thế nào và sau khi trao thì sẽ tiến hành sản xuất thế nào, thì lại cần bọn họ và Phương gia trực tiếp tiến hành đàm phán. Nói cách khác, những doanh nghiệp nhà nước có thể tự mình nắm bắt các kĩ thuật mình cần có hay không, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân, chính phủ không thể nào bắt buộc Phương gia phải trao quyền chuyển nhượng cho một công ty nào đó. Cho nên, làm thế nào để lấy được sự ủng hộ của Phương gia, đối với bọn họ mà nói việc này quả thật đã khó còn khó hơn.
Trong lòng Phương Thắng bây giờ cũng là thấp thỏm không yên, ngồi cùng với nhiều vị lãnh đạo tai to mặt lớn thế này, còn muốn tiến hành đàm phán, đối với ông ta mà nói còn là lần đầu tiên, những vị lãnh đạo tỉnh Tần Tây đang ngồi ở đây thì chưa cần nói, ngay cả mấy vị lãnh đạo xí nghiệp quốc gia đang ngồi trước mặt kia, kẻ nào không phải có tiếng tăm lẫy lừng trong ngành sắt thép quốc gia, thành lập lên những doanh nghiệp lớn. Nếu so sánh nhà máy cán ép Tần Tây với bọn họ, căn bản không phải cùng một cấp.
Phương Minh Viễn nhìn ra sự bối rối trong lòng của ba, duỗi tay ra, vỗ vỗ vào chân ông. Phương Thắng quay mặt lại, Phương Minh Viễn nói khẽ:
-Ba, cần nói gì thì nói, giờ là bọn họ đang cần chúng ta. Trong lòng Phương Thắng lập tức bình tĩnh lại, đúng vậy, bất kể chức vị lớn nhỏ, xí nghiệp lớn nhỏ của mấy vị này, nói cho cùng là bọn họ đang cần tới mình, con trai cũng đang ngồi bên cạnh, dù có nói sai điều gì thì cũng chẳng có gì lo ngại cả.
Dương Quân Nghĩa ho khan hai tiếng, nói:
-Mọi người, tôi xin nói trước hai câu. Phòng hội nghị lập tức tĩnh lặng.
-Hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ, là một hội nghị hiếm có, mục tiêu của mọi người đều rất rõ ràng, chính là vì có được trong tay kĩ thuật tiên tiến mà tới. Tôi cùng với xưởng trưởng Phương cũng đã từng thảo luận qua, ngài ấy biểu thị lần này, kĩ thuật trong tay bọn họ chuẩn bị khá đầy đủ, chẳng những có kĩ thuật của công ty sắt thép Nippon Steel của Nhật và công ty Albert của Châu Âu, còn có một phần kĩ thuật tiên tiến của Nga nữa. Cả khán phong xôn xao, tuy nói Nga là kế thừa Liên Xô, trong mắt rất nhiều người dân Hoa Hạ, hiện giờ đã trở thành quốc gia hạng hai, kĩ thuật mà nó có được, trong mắt rất nhiều người cũng khó có thể so sánh được với các quốc gia Âu Mĩ. Nhưng nếu là những kẻ có con mắt tinh đời thì đều hiểu, ngành công nghiệp nặng của Nga, nhất là trên phương diện kĩ thuật sắt thép vẫn có rất nhiều điểm độc đáo, nếu so với các quốc gia Âu Mĩ, tuyệt đối không thua kém. Nếu không Liên Xô cũng không thể đối đầu với kẻ cầm đầu các nước Phương Tây như Mĩ nhiều năm như vậy.
Hơn nữa, rất nhiều doanh nghiệp quốc gia cũng là nhờ có Liên Xô giúp đỡ Hoa Hạ xây dựng lên, kĩ thuật cơ bản và các thiết bị nguyên phụ kiện cũng là do Liên Xô cung cấp, nếu nói có thể được liên minh kĩ thuật của Nga, vậy thì ít nhất sự cải tạo các thiết bị, có thể bớt đi nhiều mối lo so với hợp tác với các nước Phương Tây.
-Mọi người xin yên lặng một chút để ngài Dương nói hết. Triệu Tự An vỗ nhẹ bàn.
-Tất cả quyền sở hữu của những kĩ thuật này đều thuộc quyền của viện nghiên cứu kĩ thuật luyện kim Bình Xuyên thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây, hơn nữa có thể ủy nhiệm quyền cho các doanh nghiệp sản xuất trong nước. Xưởng trưởng Phương bày tỏ, suy nghĩ tới năng lực sản xuất có hạn, không thể dùng toàn bộ kĩ thuật, đồng thời cũng để nâng cao trình độ kĩ thuật sắt thép quốc nội tiến thêm một bước, cho nên mới triệu tập mở ra một hội nghị thế này, mời mọi người tới cùng thảo luận, cống hiến sức lực của bản thân nhằm nâng cao kĩ thuật sản xuất sắt thép nước nhà. Phương Minh Viễn ở đây, Dương Quân Nghĩa cũng không thể thao thao bất tuyệt quá lâu.
Quan Hưng Nghiệp cũng chỉ đơn giản nói tóm tắt vài câu, lập tức liền vào chủ đề chính.
Phương Thắng ra hiệu cho một nhân viên đứng bên cạnh, những người này lập tức hiểu liền ôm các chồng tư liệu lên trên, phân phát cho mọi người.
-Các vị lãnh đạo, Chủ tịch, đây là danh sách các kĩ thuật sản xuất mà lần này chúng tôi dự định trao quyền, mọi người có thể xem trước. Quách Đắc Cương vội vàng lấy từ trên tay nhân viên một quyển, mở ra nhìn thoáng qua, không kìm được hít một hơi lạnh. Trang thứ nhất là bản danh sách tổng các kĩ thuật, trên đó viết gần tám mục kĩ thuật. Là Phó tổng giám đốc tập đoàn Kinh Cương, y làm trong nghề cũng không dưới hai mươi năm, đối với những kĩ thuật mới nhất cả trong và ngoài nước cũng có chút hiểu biết, liếc mắt nhìn qua, y cũng đã hiểu một phần.
Những kĩ thuật mà Phương gia liệt kê ra lần này, toàn bộ đều là kĩ thuật trước những năm 80, tuy nói không phải là tiên tiến nhất, nhưng tuyệt đối là kĩ thuật chủ lực trên thế giới, cũng là kĩ thuật hoàn thiện nhất.
Mà kĩ thuật trước những năm 80 trên thế giới, nếu ở trong nước, tuyệt đối là những kĩ thuật tiên tiến nhất. Những kĩ thuật đó hoặc là có thế mở rộng với quy mô lớn, nâng cao hiệu suất sản suất của công ty, hoặc là sản xuất vật liệu thép xây dựng, Hoa Hạ cơ bản là không thể tự mình sản xuất, cần phải nhập khẩu từ quốc tế. Nói cách khác, sau khi nắm được những kĩ thuật này trong tay, căn bản không cần phải lo tới vấn đề tiêu thụ.
Ví dụ như kĩ thuật thổi khí mặt đáy, trong lò nung sẽ lắp đặt thiết bị thổi khí, mỗi thiết bị có thể độc lập tự động hóa điều tiết lưu lượng khí vào ra, khống chế hệ thống. Chi phí thiết bị thấp, thao tác tự động hóa, bảo dưỡng đơn giản. Trong hệ thống thổi khí mặt đáy đồng thời cũng có lắp đặt các thiết bị hệ thống thổi tắc, khi thiết bị thổi khí mặt đáy bị tắc còn có thể dùng khí cao áp tiến hành thổi làm thông tắc. Sau khi lò áp dụng công thệ thổi khí này, duy trì việc quấy trộn, đồng thời có thể điều tiết cường độ truyền khí mặt đáy, không chế lực trộn, thích hợp tinh luyện các kim loại từ cao xuống thấp. Ứng dụng kĩ thuật này, chẳng những có thể giảm bớt lượng than xỉ, còn có thể giảm bớt được lượng tiêu hao nguyên liệu sắt thép.
Lại ví dụ như bên trên nhắc tới kĩ thuật sản xuất thép lò xo có thể dùng làm lò xo niêm khí trong máy hơi nước, điều tiết lò xo, lò xo trong bơm nước cao áp, trong máy đông lạnh, thậm chí còn có thể dùng trong xây dựng, xe lớn, máy móc các loại cần dùng tới lò xo, đây đều là vật liệu thép mà quốc nội đang cần.
Không chỉ có ánh mắt Quách Đắc Cương sáng lên, hận một nỗi không thể đem toàn bộ kĩ thuật này về tập đoàn Kinh Dương, đám người Lưu Diệp, Hứa Thịnh cũng vậy. Trong chớp mắt, tám người phía này chợt bận rộn không buồn để ý đến kẻ khác.
-Xưởng trưởng Phương, không biết đối với chuyển nhượng kĩ thuật này có yêu cầu gì? Hứa Thịnh tranh hỏi trước.
-Đối với vấn đề kĩ thuật sản xuất đường ray, chỉ trao cho xí nghiệp vốn đã có kĩ thuật sản xuất, cùng với đó có được sự tán thành của Bộ Đường sắt, về các kĩ thuật khác, với cải tiến kĩ thuật sản xuất, chúng tôi không hạn chế. Nhưng đối với kĩ thuật sản xuất thép lò xo, inox đặc biệt này, trên nguyên tắc chúng tôi dự định chỉ trao cho năm doanh nghiệp trên cả nước, con số này sẽ bao gồm cả Phương gia. Phương Thắng đáp.
Năm nhà, ngoại trừ Phương gia, trong phạm vi cả nước cũng chỉ có bốn nhà được trao quyền, mà hiện giờ ở đây có đến tám chủ tịch doanh nghiệp nhà nước, điều đó cũng có nghĩa là, kĩ thuật sản xuất thép lò xo và inox, thì trong những kẻ đang có mặt ở đây sẽ có kẻ không có được.
Quách Đắc Cương trong lòng thầm tán thưởng, chiêu này của Phương gia, độc!
Vật liệu thép đặc chủng so với thép thô, giá trị thêm vào tự nhiên cao, lợi nhuận cũng kéo theo đó mà tăng cao. Hơn nữa cục diện trong nước là cung không đủ cầu, cần một số lượng lớn, cho nên, chỉ cần có được quyền sản xuất trong tay, cơ bản chỉ cần không phải quản lí hỗn loạn, không khống chế được phí tổn, nếu không thì không thể lỗ vốn.
Nhưng những nhà được trao quyền sẽ sản xuất với số lượng lớn, vậy thì trong mấy năm tiếp theo, vật liệu thép đặc chủng như vậy sẽ rất khó duy trì ở mức giá cao. Hơn nữa nếu nói nhà nhà đều có phần, vậy thì trao quyền ít một chút, liền có thể trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người, mà hiện tại chỉ có một nửa số kẻ đang ngồi ở đây mới có, vậy thì những kẻ ở đây sẽ tranh đoạt, như thế phí trao quyền ắt hẳn sẽ không phải để Phương gia tự mình đề ra, tự mình tăng lên. Cứ thế, tám vị trong doanh nghiệp nhà nước này cũng sẽ không thể cùng nhau bắt tay chèn giá Phương gia.
Điều Quách Đắc Cương có thể nghĩ tới, những kẻ đang ngồi ở đây há lại đầu đất, tất nhiên đều có thể nghĩ ra.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể tự mình phân phối, mỗi một hạng mục chỉ có bốn nhà có được quyền, vậy thì Phương gia cũng không có quyền lựa ba chọn bốn.
Nhưng mà, danh sách kĩ thuật đặc chủng có ba hạng, vậy thì tám doanh nghiệp sẽ được phân phối không công bằng. Tiếp đó, ba kĩ thuật này đều là thương phẩm quan trọng trong nước, kẻ nào mà không muốn đem về cho doanh nghiệp mình. Đây là một phần chiến tích không dễ nuốt.
Tiền? Đó là việc nhỏ! Có kĩ thuật rồi sẽ có được thị trường, còn lo không kiếm được tiền hay sao?
Hơn nữa, tiền là của quốc gia, chiến tích lại là của mình!