Chương 968: Quyển 5 Chương Điện Thoại Bận Suốt Một Đêm

Những người có mặt đều đờ đẫn. Chỉ vào một khắc trước thôi mọi người còn đang suy nghĩ xem nên xử lý Phương Minh Viễn thế nào với cái tội danh làm mất đoàn kết tình hữu ngị Hoa-Nhật.

Đây chẳng qua chỉ là chuyện của hơn mười phút trước...Vùng Kobe của Nhật Bản đã xảy ra một trận động đất mạnh trên cấp bảy! Đó là may mà bộ trưởng chưa tới, mọi người còn chưa làm tới ngọn tới nghành chứ nếu như để Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc thuyết phục được mọi người để đi đến quyết định trừng phạt thế thì chẳng phải là tự lấy quạt vả vào mặt mình hay sao!

Hơn nữa sợ rằng lúc đó những người Nhật luôn kêu gào rằng Phương Minh Viễn phá vỡ tình đoàn kết Hoa Hạ đều phải hối hận đến chết! Mà những người dân lành Nhật Bản bị họ ngầm xúi dục kia có lẽ lúc này cũng hận bọn họ đến tận xương. Còn đối với Phương Minh Viễn thì lại chuyển hận thành yêu! Lúc này nếu như bộ ngoại giao Hoa Hạ gây sức ép cho Phương Minh Viễn đòi hắn phải xin lỗi người dân Nhật Bản thì e rằng chỉ có tác dụng ngược lại mà thôi.

-Hừ!... Sài Yên ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc lúc này mặt mày đã trắng bệch, cô ta bước nhanh theo bộ trưởng đi ra ngoài.

Những người còn lại cũng dần dần lấy lại được tinh thần, ai cũng như có một chút suy nghĩ nhìn Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc đầy thâm ý rồi lần lượt bỏ đi. Thực sự là thời gian không còn sớm nữa, dù cho có lập tức lái xe về nhà thì có về đến nơi cũng phải là rạng sáng ngày hôm sau. Trong lòng mọi người cũng đang hơi mong đợi, muốn chờ xem Nhật Bản sẽ xoay sở như thế nào!

Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc ngơ ngác nhìn nhau không nói nổi một lời. Vốn cho rằng đây là cơ hội hiếm có có thể mượn cơ hội này để kìm hãm sự phát triển của Phương Minh Viễn đồng thời cũng có thể tạo nên cho những thế lực đằng sau hắn một chút áp lực! Thực lực phát triển kinh tế của bọn họ thực sự là quá nhanh!

Nhưng không thể ngờ được, một chuyện không thể tưởng tượng thế này cũng bị Phương Minh Viễn đáp trúng! Nhật Bản đúng là trong tháng một đã có một trận động đất mạnh cấp bảy thật!

Chuyện này thật là...ông trời không có mắt rồi!

Nhưng hai người nói thế nào cũng không thể tin nổi động đất lại có thể xảy ra thật! Tuy nói trong bộ cũng không thể vì những lời nói trước đây của bọn họ mà phạt họ được, nhưng trong lòng hai người lại hiểu rất rõ biểu hiện của mình chắc chắn là đã mất điểm trong mắt các lãnh đạo! E rằng trong vòng vài năm nữa chẳng còn hy vọng gì đến chuyện thăng quan tiến chức nữa rồi!

Đây đúng là bắn không nên phải đền đạn!

Trong đêm thanh tĩnh tiếng chuông điện thoại đổ đều làm Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly đang ngon giấc bỗng bừng tỉnh.

Vì Nhật Bản hiện giờ đều đang rất ồn ào huyên náo, nhân viên đại sứ quán của Nhật Bản có nhân viên bộ ngoại giao Hoa Hạ hết lần này tới lần khác đều đến gửi những thư phản đối của các tổ chức chính phủ và người dân Nhật tới cho Phương Minh Viễn cho nên có thể nói cục diện vô cùng ác liệt. Vì vậy mấy ngày nay Vũ Điền Quang Ly, Lâm Liên, Asohon Kagetsu đều vứt bỏ hết công việc của mình để ở lại Bắc Kinh bên cạnh hắn. Khoảng thời gian này có thể nói là vô cùng thú vị với Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn đồng hồ đã qua 12g đêm rồi, giờ này còn có ai gọi điện vậy chứ? Tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì vang.

-Cậu Phương, sao không gnhe điện thoại? Vũ Điền Quang Ly mở mắt giọng còn ngái ngủ hỏi. Cô thật sự là rất mệt rồi, một mình cô ta chiều Phương Minh Viễn, đối với cô mà nói thật sự là nhiệm vụ khó cấp độ C.

Phương Minh Viễn giơ tay với lấy điện thoại, từ điện thoại vọng lại giọng một cô gái vô cùng hưng phấn thậm chí còn có chút nói năng không thể kiểm soát được:

-Minh Viễn, tiểu tử cậu không phải là đã ngủ rồi đấy chứ? Mau mở ti vi lên, không đúng, lên mạng, cậu ở đó có mạng không? Nhật Bản động đất rồi! Kobe ít nhất phải là cấp bảy!.. Có điều Phương Minh Viễn đã sớm nhận ra đó là Sài Yên, hơn nữa hắn cũng đã nắm được ý chính trong những câu lộn xộn ấy, đó chính là Nhật Bản có động đất, ở Kobe, ít nhất phải là cấp bảy!

Phương Minh Viễn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mấy ngày hôm nay, nếu nói hắn không có chút áp lực nào thì đó rõ ràng là nói dóc. Trong ký ức của hắn động đất ở Kobe có lẽ là xảy ra vào trung tuần tháng 1, kết quả là đến bây giờ trước mắt đã là cuối tháng 1 rồi mà Nhật Bản vẫn vô cùng yên ắng, trong lòng hắn cũng có chút hoang mang. Lẽ nào nói một cánh bướm nhỏ bé như hắn đã vỗ cánh cho động đất ở Kobe bay vào các tháng khác rồi sao?

Tuy nói những cổ phần và tiền bản quyền kia bây giờ đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là số tài sản khủng khiếp gì nhưng nếu cứ không không cho người Nhật Bản như vậy, hắn còn phải ra mặt xin lỗ người Nhật Bản, cứ cho như là đến ngày 2 tháng 2 có xảy ra động đất thì rút cuộc đó cũng là chuyện làm người ta không thấy thoải mái. Tạ ơn trời đất, cuối cùng xem như cũng đến rồi! ở vào thời khắc này Phương Minh Viễn cảm thấy như chính mình trút được một gánh nặng, cả người nhẹ nhõm như là đang bay vậy.

Phương Minh Viễn lại không biết rằng trận động đất này đúng là có đến muộn hơn kiếp trước một vài ngày, nhưng đồng thời cấp độ cũng tăng lên không ít, ở kiếp trước chẳng qua cũng chỉ là 7.2 độ, cũng không phải là nằm ở gần Kobe như vậy, thực ra sức hủy diệt của nó còn chưa bằng trận động đất ở Quan Đông năm đó. Nhưng bây giờ sau khi có kết quả nghiên cứu và sau vài lần kiểm tra lại thì động đất lần này là 7.9 bằng với động đất ở Quan Đông!

Như vậy sức phá hủy của nó cũng tăng lên rất nhiều, theo như thống kê của chính quyền vùng Kobe sau ba tháng xảy ra động đất thì cả vùng có đến gần 9800 người thiệt mạng, 157 nghìn người bị thương, hơn mười bốn nghìn người mất nhà cửa! Con số này so với kiếp trước mà Phương Minh Viễn biết được đều tăng lên rất nhiều! Hơn nữa trận động đất cũng làm cho cơ sở hạ tầng ở Kobe gần như là bị phá hủy hoàn toàn.

Điều này làm Phương Minh Viễn sau khi biết được đều cảm thấy mình thật sự đúng là có chút năng lực, nhưng hắn cũng không khỏi lo lắng trận động đất ở nước mình sau này ngàn vạn lần xin đừng có nối đuôi người anh em Nhật Bản, cấp độ hạ xuống càng nhẹ càng tốt!

Phương Minh Viễn trầm giọng nói:

-Cô Sài, cô biết được tin tức từ đâu vậy? Tuy rằng hắn tin Sài Yên không lừa hắn, cũng không thể lừa gạt hắn một chuyện đại sự như vậy được nhưng Phương Minh Viễn vẫn phải xác nhận lại một chút.

-Tôi vừa mới từ bộ ngoại giao ra, tin tức này là bộ trưởng bộ ngoại giao thông báo! Trong giọng nói của Sài Yên vẫn còn có chút vui mừng:

-Thôi được rồi, lần này tôi xem còn có ai dám nói cháu là ăn nói lung tung làm mất trật tự xã hội nữa không! Hì hì, không nghe lời người tốt thì cái thiệt hiển hiện ngay trước mắt đó thôi! Có điều cháu cũng quá thần kỳ, những chuyện như thế này mà cũng có thể mơ thấy được sao? Phương Minh Viễn toát mồ hôi, những chuyện như thế này người bình thường tất nhiên là không thể mơ thấy được rồi.

-Cô Sài, cháu đây chẳng qua là mèo mù vớ cá rán, có số may mắn thôi. Hơn nữa những chuyện như thế này trên thế giới cũng không phải là ít, cũng chẳng phải là chỉ có mình cháu.... Sài Yên bên kia đầu dây mìm cười nói:

-Bây giờ thì sợ rồi chứ gì? Sợ trở thành chuột bạch rồi hả? Yên tâm đi, bây giờ không có ai dám đề nghị đâu, nếu có đề xuất đó cũng phải nghĩ đến chuyện khi tin tức truyền ra ngoài, cũng phải xem bọn người lùn của đảo quốc kia có phản ứng gì, cũng phải nghĩ đến tình hữu nghị láng giềng nữa chứ! Phương Minh Viễn gác điện thoại nhưng cũng không lập tức mở ti vi và lên mạng ngay, ti vi và mạng Inte ở năm 95 thì không thể so sánh được với sau này, bây giờ cho dù là có lên tra đi chăng nữa thì tin tức thu được cũng vô cùng hạn chế, vả lại ngồi chờ lên được mạng thì chi bằng chờ luôn đến ngày mai xem tin tức của những phương tiện truyền thông lớn vẫn hơn.

-Cậu Phương, ai vậy, muộn thế này còn gọi điện thoại? Vũ Điền Quang Ly còn chưa tỉnh hẳn không hài lòng hỏi. Cô còn chưa kịp dứt lời thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này người gọi đến là Vũ Điền Trọng, ông ta cũng nói với Phương Minh Viễn về tin tức của trận động đất nhưng không giống với cái giọng vui vẻ của Sài Yên mà có thể nghe được giọng ông ta khó mà kiềm chế được giọng điệu nặng nề.

Tiếp theo là Tô Hoán Đông, Mai Đông Trạch, Lư Minh Nguyệt, cô chú Phương Minh Viễn, đến cả Lâm Liên, ông Quách, Vu Thu Hạ ở tận Hong Kong và Asohon Kagetsu ở tận Nga xa xôi cũng gọi ầm ầm gọi điện về, rõ ràng bọn họ cũng đang theo dõi rất sát sao những tin tức từ Nhật Bản, có như thế thì mới có thể biết được tin tức trong một thời gian sớm như vậy mà cùng nhau gọi điện về chúc mừng Phương Minh Viễn.

Nhận điện thoại liên hồi, nhìn lại đồng hồ thì thấy cũng đã ba giờ sáng làm cho Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly cũng không còn muốn ngủ nữa mà thức dậy cùng nhau ngồi tựa lưng vào thành giường.

-Cậu Phương, em không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Vũ Điền Quang Ly ôm lấy cánh tay Phương Minh Viễn thầm thì.

Đã nén lòng lâu như vậy, đột nhiên nhận được một tin vui bất ngờ nên nhất thời làm người ta cảm giác như mình đang mơ mà sợ rằng khi tỉnh dậy giấc mộng đẹp sẽ tan biến mất.

Phương Minh Viễn giơ tay nhéo hai trái “anh đào” nhỏ trên ngực Quang Ly, cảm nhận được nó từ mềm chuyển sang cứng ngay trong tay mình rồi đùa cợt:

-Chị Quang Ly, bây giờ chị còn cảm thấy là đang trong mơ nữa không? Hai má Vũ Điền Quang Ly đỏ ửng, đột nhiên giơ tay nhéo một cái vào “chú nhỏ” của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lập tức húp một ngụm khí lạnh thốt lên:

-Nhẹ tay một chút, có phải là em muốn giết chồng không? Xảy ra chuyện gì thì Lâm Liên và Asohon Kagetsu sẽ không tha cho em đâu! Vũ Điền Quang Ly vừa dùng tay vuốt nhẹ nhàng vừa cười nói:

-Cậu Phương, giờ thì em tin đây không phải là mơ rồi!..... -Em đúng là tiểu yêu! Giờ này mà còn nghĩ đến chuyện đó được sao?.... Phương Minh Viễn ra vẻ giận giữ nói.

Vũ Điền Quang Ly đưa tay ôm cổ Phương Minh Viễn, giọng hổn hển nói:

-Sao không thể chứ? Chuyện buồn bây giờ cũng không thể cứu vãn được nữa rồi, không phải cậu đã nhắc nhở bọn họ rồi sao, tại bọn họ không tin cậu đấy chứ! Ngược lại lại còn hùa vào ép cậu, nước này thì còn trách ai được nữa chứ? Hơn nữa người Nhật chúng em đều nghĩ rằng sinh mệnh con người giống như là cánh hoa anh đào vậy chẳng qua cũng chỉ là huy hoàng trong nháy mắt. Cậu Phương, người Hoa Hạ các cậu chẳng phải là có câu chết là hết hay sao! Nếu đã như thế thì người còn sống phải biết nắm chặt hạnh phúc trong tay mình chứ! Phương Minh Viễn cười khổ trong lòng, suy nghĩ của người Nhật Bản thật khác xa với người Hoa Hạ và cũng chỉ có như vậy thì mới có thể sinh ra được những người Nhật Bản điên cuồng như vậy trong chiến tranh thế giới thứ hai chứ.