Ngày 1 tháng 1 năm 1995 khi mặt trời soi rọi khắp mọi nơi, trong một phòng sang trọng của khách sạn Tokyo, trên chiếc giường rộng rãi đủ để chứa mấy người, Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly như hai chú mèo con đáng yêu mỗi người mỗi bên rúc vào người Phương Minh Viễn.
Khi tấm rèm cửa sổ hơi hé mở để ánh nắng từ ngoài lọt vào, Phương Minh Viễn mở mắt ra, hắn không thể kiềm được thở dài lên một tiếng, sau đó hắn lập tức thay đổi dáng vẻ, nhăn mày nhăn mặt, hái cánh tay bị hai cô gái dùng làm gối đầu đến bây giờ tê vào đến tận xương tủy thật không thể chịu nổi. Phương Minh Viễn nhẹ nhàng rút hai cánh tay ra khỏi đầu hai cô, trong lòng thầm thở dài, cái “hạnh phúc” mà con người ai cũng thích thú này cũng thật không dễ dàng. Tối qua có một đêm đáng nhớ thì cũng phải trả một cái giá nhất định chứ. Có điều khi cánh tay hắn đặt lên lưng hai cô gái, cái cảm giác trơn mịn mềm mại khó dùng từ để diễn tả nên lời ấy làm hắn cảm thấy có phải trả giá như vậy cũng rất đáng.
Vui vẻ cả một đêm, tuy khiến người cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng khiến tinh thần lúc nào cũng căng thẳng của Phương Minh Viễn hoàn toàn được thả lỏng. Hắn lúc này cứ thế dựa vào thành giường ngắm cảnh bình minh ở ngoài và cảm nhận sự tuyệt diệu từ da thịt hai cô gái truyền đến, tâm hồn như đang lơ lửng trên chín tầng mây vậy.
Nháy mắt đã đến năm 1995 rồi, năm nay thật sự sẽ là một năm bận rộn cũng là một năm bội thu.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, nửa năm sau In95 của Microsoft sẽ được tung ra thị trường, kết thúc thời kỳ mà indos phải dựa vào dos, đồng thời cũng sẽ bắt đầu dùng trình duyệt IE1 từ đây, Microsoft sẽ dựa vào indos mà bay thẳng lên trời. Tuy rằng là một người sử dụng, đối với địa vị lũng đoạn của Microsoft sau này tất nhiên là có rất nhiều ý kiến. Hệ thống làm việc của nó dù có bổ sung rất nhiều thì cũng không hoàn thiện đến đâu cả, phần cứng cũng càng ngày càng nhiều. Dù cho bộ nhớ trong và đĩa cứng có nhiều hơn nữa thì cũng không thể đáp ứng được cái tính tham lam của nó.
Nhưng nếu đối với một nhà đầu tư mà nói, một công ty như Microsoft vô tình lại là một đối tượng đầu tư thích hợp nhất. Với cái địa vị không ai có thể uy hiếp được, lại còn cái giá cao ngất ngưởng của phần mềm máy tính cũng như số tiền bản quyền ở các quốc gia, Microsoft như là một cái máy in tiền không quản ngày đêm làm việc liên tục để kiếm tiền cho người đầu tư vào nó. Trong năm trăm doanh nghiệp lớn nhất thế giới, những công ty có thể không có nợ ngoài như Microsoft mà vốn lưu động của công ty lên đến hàng chục tỷ đô la Mỹ thì e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà Phương Minh Viễn từ trước lúc công ty được thành lập và đưa lên thị trường chứng khoán, với kinh ghiệm mười mấy năm dùng hệ điều hành Indos cộng với nguồn vốn đầu tư khổng lồ lại thêm khi công ty Microsoft được đưa lên thị trường chứng khoán hắn đã không ngừng mua vào cổ phiếu của nó, đến nay đã có được 25% cổ phần, hắn còn muốn tiếp tục mua vào nữa nhưng chỉ có điều nếu cứ tiếp tục như thế thì cổ phần của hắn sẽ uy hiếp đến Billgate, cho nên hắn không nên tiếp tục làm cho cái máy đẻ trưng vàng kia có cảm giác bất an. Dù sao thì với 25% cổ phần Phương Minh Viễn cũng chỉ đứng sau hai người sáng lập nên Microsoft mà thôi. Có điều cái ghế cổ đông này của hắn không những các thành viên trong công ty đa số đều không được biết mà đến cả hội đồng quản trị hắn cũng rất ít tham gia, các cổ đông khác cũng đều không biết hắn, tất cả quyền cổ phần đều chuyển lại cho Billgate.
Diễn xuất này của hắn lại làm cho hai người Bill và Paul sau lúc ban đầu cảm thấy căng thẳng thì sau đó lại triệt để mà thở phào nhẹ nhõm, Phương Minh Viễn không hề muốn tranh cướp cái ngôi nắm quyền ở công ty mà chỉ là muốn chia sẻ tiền hoa hồng mà thôi.
Hơn nữa, số vốn đầu tư mà Phương Minh Viễn đầu tư vào Microsoft cũng chỉ có rất ít người được biết. Nói thật, Phương Minh Viễn cũng có chút mong đợi khi Microsoft bước vào nghành công nghiệp sản xuất máy chủ trò chơi, nghĩ đến chuyện bị hai công ty là Microsoft và Thế Gia một kẹp trước một kẹp sau thì thái độ của các nhà quản lý Sony sẽ như thế nào.
-Haizz, thật là đáng tiếc cho Ps. Phương Minh viễn thở dài trong lòng thầm nói. ở kiếp trước, Ps, Ps2, Psp hắn đều đã từng dùng qua, nhưng đúng là tạo hóa thường hay trêu người, ở kiếp này hắn lại đứng ở vị trí đối thủ của Sony.
-Thở dài cái gì chứ, như thế này cậu còn có cái gì không hài lòng chứ? Bên tai truyền đến âm thanh có mang vài phần oán trách của Vũ điền Quang Ly. Phương Minh Viễn lúc này mới để ý, không biết từ lúc nào Vũ Điền Quàn Ly và Asohon Kagetsu đã tỉnh giấc.
-Không phải là đã gặp ác mộng chứ? Asohon Kagetsu có chút khẩn trương hỏi han.
Theo truyền thống của Nhật Bản, đêm cuối cùng của năm cũ được gọi là “đêm giao thừa”, vào đêm giao thừa bọn họ sẽ cúng bái thần linh để cầu mong được ban phước lành xua đi mọi phiền não của năm cũ để nghênh đón hạnh phúc của năm mới. Vào 10g đêm giao thừa tiếng chuông của các miếu thờ đều đồng loạt vang lên đúng 108 cái. Bởi vì người Nhật cho rằng 108 là con số may mắn, 108 tiếng chuông có nghĩa là tiêu diệt đi 108 ác quỷ, người Nhật im lặng nghe tiếng chuông trong đêm giao thừa cũng có nghĩa là đang chào đón năm mới. Mọi người đều vào giường đi ngủ mong cho có được một giấc mộng đẹp.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều cùng quây quần một chỗ kể cho nhau nghe giấc mộng đêm qua, để xem là cát hay hung. Giấc mộng ngày đầu tiên của năm mới gọi là giấc mộng đầu tiên, nếu như mơ thấy núi Phú Sĩ, cà tím, tàu quý thì có thể nói là năm mới của bạn sẽ gặp nhiều vận may, còn nếu như mơ đến một hòn đảo thì có nghĩa là năm đó sẽ vạn sự như ý.
Phương Minh Viễn gãi đầu, nói thật đối với người có một đêm sảng khoái như hắn mà nói thì đêm ngủ vô cùng ngon giấc căn bản là chẳng mơ thấy gì cả, nhưng người Nhật hình như tương đối coi trọng giấc mơ này.
Đúng lúc Phương minh Viễn đang cân nhắc xem nên nói giấc mơ như thế nào cho phải thì Asohon Kagetsu lại tưởng rằng đúng là Phương Minh Viễn đã mơ phải điềm xấu mà không muốn nói nên ôm lấy cánh tay hắn dịu dàng nói:
-Thôi bỏ đi, nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy. Cô nhìn ra bầu trời bên ngoài, đột nhiên kêu lên:
-Ôi trời, sao lại muộn thế này rồi kia chứ, Quang Ly đừng lười nhác nằm ở đây nữa. -Asohon, ngày mùng một tết, không thể để người khác ngủ một chút được hay sao. Vũ Điền Quang Ly ôm lấy cánh tay của Phương Minh Viễn gắt:
-Hay là hôm nay cậu muốn đưa cậu Phương đến chúc tết ba mẹ cậu? -Bốp Asohon Kagetsu đập một cái vào tay Quang Ly nhíu mày nói:
-Quang Ly, hiện tại mấy người Lâm Liên đang ở Nhật Bản, nếu chúng ta nằm ở đây thì họ sẽ nghĩ thế nào chứ? Hơn nữa hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, đây là cái tết đầu tiên của cậu Phương ở Nhật bản chúng ta phải làm gì để cậu ấy đón một cái tết thật ý nghĩa chứ. -Được rồi, được rồi. Vũ Điền Quang Ly bất đắc dĩ đứng lên, để lộ ra thân hình làm các nam nhi phải mê mẩn.
Asohon Kagetsu nói như vậy làm Phương Minh Viễn vốn đang nằm lười nhác trên giường bị hai cô gái một trái một phải làm cho như bị thiêu đốt cũng cảm thấy ngại nên sau khi ôm hai eo các cô một chút cũng phải đứng lên ra khỏi giường; đến lúc ba người ra khỏi cửa thì quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, hai chị em Lâm Liên và cả Trần Trung đã tỉnh giấc, khi nhìn thấy Phương Minh Viễn, Lâm Dung còn giả vờ làm mặt quỷ giơ tay lên mặt làm động tác cào cào với hắn, Phương Minh Viễn nhìn thấy cũng tỉnh bơ như là không biết, nhưng Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly thì cảm giác như có lửa đốt trên mặt.
Còn vừa đặt mông chưa ngồi được bao lâu thì Miyamoto đã đến chúc tết, Phương Minh Viễn cũng được xem như là cái cột vàng to nhất của ông ta tất nhiên là không thể chậm trễ được rồi. Ông ta còn mang tới hai cái hộp da rất to nhờ người tiếp tân của khách sạn nâng lên.
-Miyamoto, đây là cái gì vậy? Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn hai hộp da nói. Cứ cho như đó là quà đầu năm đi, nhưng mà là quà gì mà cần đến cả hai cái hộp to thế này?
Miyamot cười ha ha mở hai cái hộp ra, Phương Minh viễn ngóng vào trong, bên trong không ngờ toàn là thiệp chúc tết.
-Cậu Phương, đây toàn bộ đều là độc giả hâm mộ cậu gửi đến, đây chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Miyaymoto giải thích. Kỳ thật bao nhiều năm qua mỗi lần đến năm mới tạp chí đều nhận được một lượng lớn thiệp chúc mừng năm mới của các đột giả gửi đến. Từ trước đến nay Phương Minh Viễn đều không có ở Nhật, Miyamoto tất nhiên là sẽ không gửi mấy thứ này đến Hoa hạ cho hắn rồi. Nhưng lần này vừa hay hắn lại ở Tokyo nên Miyamotot chọn một phần từ trong đó ra để làm quà năm mới cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn lúc này mới thấy thoải mái, cái phong tục này ở Hoa hạ những năm chín mươi cũng rất thịnh hành, chỉ có điều mọi người vẫn thường hay quen gửi nó vào trước năm mới, mỗi năm đến ngày này thì phòng nhận đồ của trường lại đặt mấy cái hộp to bên trong là đầy ắp những thiệp chúc mừng năm mới từ khắp mọi nơi gửi về.
-Sao nhiều vậy. Lâm Dung ngạc nhiên nhìn Miyamoto. Hai thùng to thiệp này nếu cộng lại cũng phải đến mấy trăm cái.
-Ngần này mà nhiều sao? Miyamoto không kiềm nổi cười nói:
-Thiệp chúc mừng cậu Phương nhận đượ là nhiều nhất trong số các tác giả của tạp chí, tổng số lên đến cả chục nghìn cái, tôi đây chỉ là chọn ra một số thiệp hay trong số đó để đưa cho cậu Phương làm kỷ niệm mà thôi. Tất nhiên nếu như cậu Phương có thời gian có thể chọn ra một số cái trong đó để trả lời, cũng xem như là để lại chút cảm thình cho mọi người. -Miyamoto, sao dấu bưu điện của những tấm thiệp này đều là ngày 1 tháng 1 vậy? Vậy thì phải đến bưu điện từ sớm để gửi sao? Hơn nữa bưu điện của các ông cũng làm việc hiệu quả quá nhỉ? Lâm Dung rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường của những tấm thiệp.
Miyamoto, Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly đều bật cười. Phương Minh Viễn thì đã biết cái thói quen này của người Nhật, cứ vào đêm trước năm mới những người quen biết nhau sẽ gửi thiệp chúc mừng nhau. Bưu điện từ tháng 12 đã bắt đầu nhận gửi thiệp chúc mừng, nhưng chỉ nhận thôi, tất cả đều đóng dấu là ngày 1 tháng 1, và ngày 1 tháng 1 đều tập trung gửi đến tất cả các nhà. Vì vậy mỗi năm trước khi đến năm mới ở bưu điện bưu thiếp chất thành đống như núi, ngày đầu năm nhân viên bưu điện mới gọi là bận chóng mặt, những người trong bưu điện đều nói rằng nếu có tăng gấp đôi nhân viên thì vẫn bận không thể ngóc đầu lên được.
Miyamoto không ở lại lâu, hôm nay ông ta phải đi chúc tết rất nhiều người.
Đợi đến lúc ông ta đi khỏi, điện thoại của Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly cũng reo không ngừng, hai người cũng chúc tết không ngớt, xem ra phong tục của các nước cũng chẳng khác nhau là mấy.
Có điều chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến cảm hứng đi chơi ngày hôm nay của hai cô. Có thể có cơ hội được đón tết ở Nhật cùng Phương Minh Viễn là vô cùng hiếm có hai cô sao có thể bỏ lỡ được.
Tiếp theo, theo sự sắp xếp của Asohon Kagetsu, mọi người cùng đi tới đền Senso-ji để bái phật cầu mong bình an.
Đền Senso-ji được xây dựng vào thế kỷ thứ bảy, tên chính thức của nó là đền Senso-ji núi Kim Long, cũng được gọi là Lôi Âm tự, là ngôi đền lâu đời nhất ở Tokyo. Nghe nói vào thế kỷ thứ bảy có một ngư dân trong vùng vớt được một bức tượng quan âm từ dưới biển liền cho rằng phật tổ hiển linh, thế là người dân địa phương liền xây đền để thờ quan âm. Đến thời Edo, tướng quân Tokugawa Ieyasu biến nơi này thành nơi chuyên thờ cúng của mạc phủ, đền Senso-ji liền trở nên phồn vinh, sau đó trở thành một điểm đến văn hóa nổi tiếng.
Trong chùa có vô số các công trình kiến trúc, di tích và các điểm thăm quan. Hàng năm trước và sau tết nguyên đán người đến bái phật có thể nói là vô cùng tấp nập, là nơi nhộn nhịp nhất của nhật Bản. Nghe nói vào lúc cao điểm nhất chỉ trong kỳ tết nguyên đán người đến viếng đền có thể đạt tới con số hàng triệu.
Nói thật, đối với những nơi như thế này nếu như không phải là có mục đích khác nữa thì Phương Minh Viễn sẽ không bao giờ đặt chân đến, nếu như muốn nhìn người đông thì chỉ cần đến chùa ở Bắc Kinh vào dịp đầu năm thì đã có thể trải nghiệm đầy đủ rồi. Tuy rằng phong cách chùa chiền Nhật Bản rất giống với phong cách chùa của Thời Đường ở Hoa Hạ, khi ngắm cảnh cũng có thể nhớ lại một chút công lao to lớn của người xưa. Nhưng ngôi đền này vì là nằm trong nội đô Tokyo, nên trong thế chiến II, trong trận không kích của NATO vào Nhật đã bị phá hủy khá nhiều, sau đó đã được trùng tu lại bằng bê tông trộn lẫn với đất sét. Tuy rằng nó có danh hiệu là ngôi chùa cổ nhất Tokyo, nhưng những công trình ở đây chỉ có thời gian mấy chục năm mà thôi.
Nhưng hắn lại không thể đấu lại được với bốn cô nương kia nên chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi. Có điều người đau đầu nhất vẫn chưa phải là hắn mà là những vệ sĩ của Trần Trung, ở những nơi có đông người như thế này làm thế nào để đảm bảo an toàn cho Phương Minh Viễn mà không ảnh hưởng đến việc vui chơi của hắn đúng là một vấn đề nan giải.
Đoàn người rất nhanh đã đến được chùa Senso-ji, đến nơi này xe cộ đã hoàn toàn không thể chen vào được rồi, bãi đỗ xe thì đã chật cứng, đoàn người đành phải đi bộ.
Trên đường đã chật kín người, nhìn ra xa đâu đâu cũng toàn là nam thanh nữ tú đang phấn chấn tiến vào đền. Phương Minh Viễn nhìn thấy đã thấy nhức đầu, hắn ghét nhất là nơi có nhiều người. Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly mặc ki mô nô nhìn thấy vẻ mặt khó ưa của Phương Minh Viễn hai người một trái một phải kẹp hắn vào giữa kéo vào đám người.
Phương Minh Viễn cảm thấy thế này giống y như là kiếp trước hắn đi chơi chùa, nhỡ có lạc vào đám đông thì với sức mạnh của dòng người xô đẩy bạn không thể không trôi theo, có muốn dừng lại cũng là một chuyện vô cùng khó. Rất nhanh bọn họ đã đến được trước cửa lớn của chùa cũng chính là cánh cửa nổi tiếng Nhật Bản.