Hơn nữa, những chức vụ trung bình trong công ty, cứ như vậy là có thể tận dụng được khả năng đề bạt từ vị trí cơ sở, lần này là đến bồi dưỡng độ trung thành của nhân viên đối với công ty.
Hiện giờ Trung Hoa, bởi vì thời kỳ tiền lãi nhân khẩu còn chưa qua, mức trợ cấp vào nghề cho nhân viên nhiều, chẳng những tạo thành áp lực lớn cho xã hội, đồng thời cũng làm giảm mức thù lao. Đứng về phía công ty xí nghiệp, căn bản không cần lo lắng việc không đủ công nhân vào công tác. Hơn nữa bất kể là từ xã hội hay là chính phủ mà nói, việc thiếu tổ chức bảo vệ công nhân đều rất rõ ràng, công nhân bị rơi vào vị trí bất lợi. Nghe qua, tưởng như rất vớ vẩn, chính phủ thành lập giai cấp vô sản, nhưng sức bảo hộ lợi ích đối với giai cấp vô sản thì lại không đủ. Nhưng đây chỉ là nhất thời, rồi Trung Hoa sẽ bước vào lão niên hóa xã hội, thời đại sử dụng công nhân thiếu rất nhanh sẽ đến.
Phương Minh Viễn nghĩ đến việc này mà nhập thần, cảm thấy đầu vai có người chạm nhẹ một chút, lúc này mới chú ý tới Đường Vũ Cường đứng bên cạnh.
- Phương lão đệ, theo như lời cậu vừa rồi, là thật sao?
Đường Vũ Cường thấp giọng hỏi. Y có chút khó có thể tin, tin tức như vậy, Phương Minh Viễn làm thế nào mà có khả năng biết trước? Hắn và siêu thị Carrefour rốt cuộc là có quan hệ gì? Tuy rằng nói, mọi người đều biết, cổ đông lớn nhất của siêu thị Carrefour mang họ Phương, nhưng trên đời này người mang họ Phương, tuy rằng nói so xa còn kém Trương Vương Lý Triệu khắp nơi, mấy mươi triệu người cũng có, cho nên Đường Vũ Cường thật ra không đem Phương Minh Viễn và đại cổ Đông Phương gia của siêu thị Carrefour liên hệ làm một. - Trung tâm kiểm tra chất lượng đo lường độc lập?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
-Giám đốc Đường chỉ cần ngồi chờ nửa tháng hai mươi ngày, tin tưởng sẽ có tin tức xác định truyền đến. Tuy rằng nói, trung tâm kiểm tra chất lượng đo lường ở siêu thị Carrefour vốn là độc lập thành một cửa, nhưng độc lập thành một cửa, thủ tục và công tác cần thiết, cũng mất một hai ngày mới có thể hoàn thành .
Đường Vũ Cường và La Viễn Đạt kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, ai cũng không hiểu, vì sao Phương Minh Viễn đối với sự tình bên trong Carrefour đều dám khẳng định chuẩn xác như vậy.
Lúc này, từ trong thang máy tổng siêu thị Carrefour có một người vội vàng vội vội đi ra, Phương Minh Viễn nhìn ra, đúng là Trưởng ban thu mua Lộ Trạch Ninh. La Viễn Đạt vội vàng nhảy dựng lên, một bên phất tay la lớn:
-Trưởng ban Lộ, nơi này! Lộ Trạch Ninh bước nhanh đi tới, cười nói:
- La tổng, thật sự là xin lỗi, vừa mới có chút việc đến muộn một chút, khiến hai vị...
Lúc này anh ta mới nhìn đến Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh, lời nói kế tiếp liền không nói được nữa. Thân là nhân viên tổng bộ siêu thị Carrefour, lại là nắm giữ bộ phận thu mua quan trọng như vậy, đương nhiên là không có khả năng không biết Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn nháy mắt mấy cái với anh ta, khi La Viễn Đạt và Đường Vũ Cường không chú ý đến thì vẫy vẫy tay. - Ồ, khiến bốn vị đợi lâu!
Lộ Trạch Ninh lập tức sửa lời nói.
- Không sao không sao,Trưởng ban Lộ trọng trách nặng nề, có thể bớt chútthời gian gặp mặt chúng ta, chúng ta đã là rất vui mừng. Trưởng ban Lộ, vị này là Tổng giám đốc siêu thị Hỗ Khách Long Đường Vũ Cường Đường tiên sinh. Vị này là bạn của giám đốc Đường, Phương Minh Viễn Phương tiên sinh.
La Viễn Đạt giới thiệu với Lỗ Trạch Ninh. Về phần Trần Trung, ai cũng nhìn ra được, anh chính là tùy tùng của Phương Minh Viễn . Tuy nhiên La Viễn Đạt này trong lòng đã nói thầm, đi ra có thể có tùy tùng cùng đi, không phú thì cũng quý, như thế nào cho tới bây giờ vốn không có nghe nói qua, ở Thượng Hải có một người trẻ tuổi như vậy.
Lộ Trạch Ninh trong lòng cũng rất buồn cười, Phương Minh Viễn, là người sáng lập siêu thị Carrefour, là ông chủ lớn của mình, còn cần La Viễn Đạt giới thiệu sao? Tuy nhiên anh ta vẫn theo quy tắc, bắt tay từng người một Phương Minh Viễn, Đường Vũ Cường, lại ngầm gật đầu thăm hỏi Trần Trung. Làm như lão nhân ở siêu thị Carrefour, anh ta đương nhiên biết, dù Trần Trungkhông có đảm nhiệm một chức vụ chính thức nào trong sản nghiệpPhương gia, nhưng địa vị của anh cũng không dưới bọn Tôn Chiếu Luân, Lâm Dung. - Đường tổng, La tổng, hai vị hẹn gặp tôi rốt cuộc là có chuyện gì, hiện tại có thể nói được rồi chứ?
Lộ Trạch Ninh cũng không biết chính xác, Phương Minh Viễn và Đường Vũ Cường này rốt cuộc là có quan hệ gì, nếu là quan hệ thân thiết, Đường Vũ Cường thoạt nhìn dừng như không biết thân phận của Phương Minh Viễn. Nếu không cần gì phải hẹn mình nói chuyện, chỉ cần Phương Minh Viễn đập bàn quyết định, còn cần gì phải thuyết phục Tôn Chiếu Luân. - Trưởng ban Lộ, chuyện là như vậy...
Đường Vũ Cường lại đem ý đồ hôm nay đến đây của chính mình nói với Lỗ Trạch Ninh. Y biết Lỗ Trạch Ninh khẳng định là công việc bận rộn, cho nên cũngkhông muốn vòng vo.
Lộ trạch Ninh vừa nghe, cũng đã giật mình kinh hãi. Tuy nhiên cẩn thận nghe tiếp, cẩn thận suy nghĩ cân nhắc, nhưng thật ra giống như lời Đường Vũ Cường nói như vậy, siêu thị Hỗ Khách Long và siêu thịCarrefour kỳ thật cũng không có quan hệ trực tiếp cạnh tranh gì, quan hệ hai bên chỉ là một loại quan hệ bổ sung. Đem thu mua của hai bên hợp lại làm một, bất kể là đối với siêu thị Carrefour hay siêu thị Hỗ Khách Long mà nói, đều là lợi lớn hơn hại. Bộ phận thu mua của siêu thị Carrefour có thể có quyền nắm giữ lời nói khi đàm phán với nhà sản xuất, mà siêu thị Hỗ Khách Long thì có thể nhập hàng với giá rẻ hơn, chẳng phải là mọi nhà đều vui mừng sao.
Đương nhiên, điều trọng yếu hơn khiến y chú ý tới làtrên mặt Phương Minh Viễncũng không có lộ ra vẻ mặt không hài lòng, ngược lại còn có vẻ hơi hơi gật đầu.
Có thể ngồi vào vị trí tổng bộ thu mua của siêu thị Carrefour Lỗ Trạch Ninh, không chỉ có năng lực công tác, còn phải có bản lĩnh xem xét thời thế. Tuy rằngkhông rõ sao Phương Minh Viễn và Đường Vũ Cường lại đi cùng nhau, nhưng nếu Phương Minh Viễn không có ý phản đối, y tự nhiên là cũng sẽ không phản đối . - Ý tưởng của Đường tổng, quả thật khiến người nghe có cảm giác mới mẻ, hiểu ra a, Lộ mỗ thụ giáo.
Lộ Trạch Ninh trầm ngâm một chút nói:
- Tuy nhiên chuyện này, không phải cá nhân tôi là có thể quyết định , như vậy đi, khi trở về tôi liền báo cáo với Tôn Tổng một chút, nếu nói Tôn tổng cũng đồng ý, chúng ta hai nhà sẽ tiến hành đàm phán cụ thể, anh xem thế nào?
Đường Vũ Cường rất vui vẻ, nói thật, có thể đạt được kết quả như vậy, đã khiến anh ta cảm thấy rất vừa lòng. Anh ta cũng không có hy vọng xa vời, chính mình đưa ra đề nghị lập tức có thể được đồng ý. Chỉ cần siêu thị Carrefour nguyện ý đàm phám, đối với anh ta mà nói, chính là thắng lợi. - Trưởng ban Lộ, tôi hy vọng, hễ là thông qua quý công ty mua đồ ăn thương phẩm, cũng có thể do trung tâm kiểm tra chất lượng đo lường của quý công ty kiểm tra đo lường chất lượng, nếu nói có thể, chúng ta tự mua đồ ăn thương phẩm, cũng hy vọng do trung tâm kiểm tra chất lượng đo lường của quý công ty kiểm tra đo lường chất lượng. Tất cả phí kiểm tra đo lường đều do siêu thị Hỗ Khách Long chúng tôi đảm nhận.
Đường Vũ Cường trịnh trọng nói.
Lộ Trạch Ninh sắc mặt hơi đổi, Phương Minh Viễn cũng đã hiểu, sau khi Tôn Chiếu Luân về công ty, hiển nhiên đã đem nội dung cuộc nói chuyện nói cho nhân viên quản lý công ty. Nếu không thì Lỗ Trạch Ninh sẽ không lộ ra thần sắc như vậy—— yêu cầu này của siêu thị Hỗ Khách Long, đối với trung tâm kiểm tra chất lượng đo lường sắp độc lập mà nói, không thể nghi ngờ là muốn ngủ thì mang gối đến đây.