Hai người Nhị Lăng Tử bị hai cái bạt tai nhớ đời làm cho đầu óc choáng váng, không hiểu tại sao Chu Đức Long lại giận đến tím tái cả mặt mày. Trước đây bọn họ cũng làm không ít chuyện tương tự, dù không hoàn toàn là làm trước mặt Chu Đức Long những sau khi chuyện xảy xa cũng chưa lần nào y như vậy mà? - Còn không mau đi nhận lỗi với người ta đi.
Giọng Chu Đức Long lạnh lùng, Nhị lăng tử hai người dù bị đánh đến đầu óc choáng váng không hiểu tại sao nhưng trong lòng vẫn run lên cầm cập, vội khom lưng cúi đầu chạy tới trước mặt Trần Trung và Quách Thiên Minh thẽ thọt khúm núm nhận tội. Trần Trung và Quách Thiên Minh khoát khoát tay, đối với loại lưu manh khốn khiếp này dù bên ngoài có hành lễ nhận lỗi với mình nhưng có lẽ trong lòng lại chửi mình cẩu huyết lâm đầu (máu chó phun lên đầu người, câu nhục mạ ghê gớm), sau này gặp lại có lẽ vẫn là bộ dạng hách dịch, vênh váo tự đắc, nghe bọn chúng nói, không những không có nửa phần bớt giận mà còn làm người ta càng buồn bực, thà rằng tất cả cùng đánh nhau một trận trong lòng hai người còn thoải mái hơn. Nhưng giơ tay khó đánh mặt cười, hai người bọn chúng luôn mồm xin lỗi làm họ cũng không tiện lại ra tay. Chu Đức Long lúc này đã chạy tới gần, mắt nhìn một lượt từ mặt Trần Trung, Quách Thiên Minh, Vu Đắc Sinh, Phương Minh Viễn đến Lâm Dung, lúc vừa nhìn thấy Lâm Dung, trong mặt liền hiện lên thần sắc kinh ngạc. - Các vị bằng hữu, hai thuộc hạ của tôi tính tình thô lỗ, hành sự không biết dùng cái đầu, tôi chỉ bảo chúng đón xe nhờ người ta cho chúng tôi quá giang một đoạn, hai tên ngốc này lại hiểu sai đắc tội với các vị, về nhà tôi nhất định trừng phạt chúng thật nghiêm khắc.
Phương Minh Viễn âm thầm bĩu môi, tuy rằng nói rất dễ nghe nhưng cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu nói ngày thường có thể yêu cầu nghiêm khắc đối với thuộc hạ thì làm sao có thể kiêu ngạo ương ngạnh như thế?
Trần Trung cười nói:
- Đồng chí xưng hô thế nào? Các đồng chí ở Sở cảnh sát? Hay ở Cục An ninh? Hay làở Cục quân đội?
Chu Đức Long cười, nói:
- Tôi họ Chu, Chu Đức Long, là tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Đức Long huyện Vũ Diệp, do mọi người trong huyện đều nể tình nên cũng coi như có chút thân gia. - Tổng giám đốc Chu phải quản giáo hai thuộc hạ của mình cho tốt một chút, há mồm ngậm miệng là đòi trưng dụng xe của chúng tôi, tôi còn tưởng gặp phải bọn thổ phỉ khoác quan phục nữa chứ.
Trần Trung cười mát mẻ nói. Mặt Chu Đức Long hơi biến sắc, lời của Trần Trung nói ra có phần không khách khí cho lắm. Y không tin đối phương không nghe ra được ngầm ý của mình nhưng nghe được mà vẫn dám nói như thế càng chứng tỏ người ta có bản lĩnh không sợ dính chuyện. - Mọi người xưng hô ra sao?
Sắc mặt Chu Đức Long cũng sầm xuống. Y tự nhận rằng trong vụ vừa rồi mình đã đủ nể tình Trần Trung, nếu thức thời thì nên mượn cớ xuống nước. Tại huyện Vũ Diệp, Chu Đức Long cũng là nhân vật không nhỏ dù không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà kết thù kết oán với người khác nhưng cũng không thể một lúc lùi bốn bậc được. - Tôi Họ Trần tên Trung không đáng để tổng giám đốc Chu nhớ tới.
Trần Trung cười ha hả nói. Đi theo Phương Minh Viễn bao nhiêu năm có đại nhân vật nào nào mà anh ta chưa từng gặp qua, một nhân vật ở một cái huyện bé tí teo thì sao có thể làm anh ta biến đổi sắc mặt được. - Trần Trung?
Chu Đức Long bình thường không từng nghe thấy cái tên này, trong lòng có phần căm tức, nhưng hiện tại y là người có việc cần nhờ nền đành nặn ra khuôn mặt tươi cười. Phải biết rằng chỗ này cách thị trần Vũ Diệp còn 2 giờ lộ trình nữa, thấy trời sắp tối rồi, xe trên đường càng ngày càng ít, nếu đi bộ về chắc phải đi mười mấy dặm nữa mới có thôn trấn. Tuy nói tỉnh Liêu Ninh ngày nay đã có điện thoại di động những một huyện nghèo như Vũ Diệp sẽ không được phủ sóng. - Ông Trần, các ông đây là muốn trở về thị trấn phải không, có thể cho đi nhờ chút chăng? Đến thì trấn Chu mỗ tất có hậu tạ.
Chu Đức Long nói.
- Xe của các anh bị làm sao?
Trần Trung nhìn qua chiếc xe Grand Cherokee ở đằng xa nói:
- Chiếc xe tàn tạ này của chúng tôi làm sao sánh được với xe của tổng giám đốc Chu ngồi lần rất không thoải mái.
Mặc dù trên xe Vu Đắc Sinh vấn còn chỗ nhưng nếu Phương Minh Viễn vẫn một mực không có ý bày tỏ gì thì rõ ràng là không muốn cho đám người Chu Đức Long lên xe. Trong lòng Chu Đức Long hiểu rõ đối với đám người Trần Trung ghét sự kiêu căng có ngồi trên chiếc xe đẳng cấp hơn vài phần quả thật cũng là thể hiện cho thân phận của con người, nhưng thứ này không thể vơ đũa cả nắm được. Santana chắc chắn không bằng Mercedes Benz nhưng thương nhân đi xe Mercedes nếu gặp cán bộ ngồi xe Santane ai mạnh ai yếu cũng chưa thể nói chắc được. - Cũng không hiểu tại sao tự nhiên nó không chạy được nữa.
Chu Đức Long nói:
- Hay là phiền các vị xem giúp cho?
Trần Trung quay đầu liếc Vu Đắc Sinh một cái. Vu Đắc Sinh hiểu ý liền đi qua đó. Không bao lâu sau liền quay lại, xem bộ dạng dường như đang cố nén cười.
- Có chuyện gì thế?
Trần Trung hỏi.
- Hết xăng, tất nhiên là không chạy được nữa.
Ý cười trong giọng của Vu Đắc Sinh ai cũng đều nghe ra.
- Hết xăng?
Chu Đức Long trừng mắt nhìn Nhị lăng tử. Nhị lăng tử lập tức chạy đi. Chưa đầy 2 phút sau lại chạy về mặt đầy vẻ chán nản.
- Đắc Sinh cho tổng giám đốc Chu mượn chút xăng đi.
Trên xe Vu Đắc Sinh vẫn còn để 2 can xăng chính là lo đi dã ngoại không tìm được trạm đổ xăng.
Dù Trần Trung không có thiện cảm vời Chu Đức Long nhưng vì chuyện này mà kết oán với lãnh đạo huyện Vũ Diệp thì cũng không đáng. Một can cũng chả đáng là bao. Vu Đắc Sinh nhấc một can xăng từ trên xe xuống, Nhị lăng tử vội vội vàng vàng nhận lấy. Trần Trung cười cười nói với Chu Đức Long: - Can xăng này tuy không nhiều nhưng áng chừng cũng đủ cho tổng giám đốc Chu tìm được đến chỗ đổ xăng. Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi còn có việc nên xin đi trước một bước.
Chu Đức Long tất nhiên là cảm ơn và hỏi nơi dừng chân của nhóm Trần Trung, nói muốn bày tiệc tỏ lòng biết ơn.
- Dùng bữa gì gì đó coi như là một can xăng rồi.
Trần Trung vẫy tay nói. Nhìn bóng xe đi xa dần, người con gái đứng sau Chu Đức Long từ đầu tới giờ không nói tiếng nào, lúc này mới khinh thường nói:
- Cuồng thật là điên, Đức Long, những người xa lạ này cũng quá là…
Vừa rồi ánh mắt của Chu Đức Long thi thoảng lại liếc về phía Lâm Dung cô đều nhìn thấy hết. Nhưng cô cũng hiểu rằng mình chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ chơi của cậu Chu, hoàn toàn không có tư cách nói gì. - Câm miệng.
Chu Đức Long sa sầm mặt nói. Người phụ nữ này y có trong tay mới có một tuần, vốn cũng thấy có chút xinh đẹp nhưng đem so với Lâm Dung hôm nay thì đúng là dong chi tục phấn (ý chỉ các cô gái bôi son trát phấn tầm thường). - Cậu Chu.
Nhị lăng tử sợ hãi rụt rè lại gần. Người lái chiếc Grand Cherokee vẫn luôn là gã, hôm nay gã lại quên mất đổ đầy xăng lúc ra khỏi thành phố mới dẫn tới chuyện lúc về chiếc xe chết máy giữa đường. - Bang.
Chu Đức Long xoay tay hung hăng tát lên mặt gã một cái bạt tai. Đánh mạnh đến nỗi gã liền đặt mông xuống đất. Trên nửa mặt in rõ năm vết ngón tay, đến răng cũng hơi lung lay. - La nhị lăng, nếu mà còn có lần sau, hừ hừ.
Chu Đức Long lắc lắc bàn tay hơi ran rát lạnh lùng nói.
- Cậu Chu, sẽ không có lần sau đâu ạ, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu.
Nhị lăng tử vội vàng quỳ xuống đất, vẻ mặt cầu xin nói.
Lúc Chu Đức Long về đến thị trấn trời đã tối đen như mực, chiếc xe dừng trước sơn lầu của y. Chu Đức Long xuống xe xong phất tay bảo người phụ nữ đi vào trước rồi mới bảo bọn Nhị lăng tử điều tra xem những người trên hai chiếc xe kia ở đâu. - Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.
Nhị lăng tử khúm na khúm núm nói, trong lòng hữn phấn muốn kêu lên. Đi theo Chu Đức Long lâu như thế tất hiểu ra Chu Đức Long hiển nhiên đã phải lòng cô bé xinh đẹp trong đoàn người lúc nãy. Trong huyện Vũ Diệp này ai chả biết cậu Chu háo sắc, thay nữ nhân như thay áo. Tốt nhất là mấy người kia không thức thời, hai bên đánh một trận mới hay. Gã lại có cơ hội báo thù cái tát của Trần Trung rồi. Chu Đức Long vừa ngồi xuống sô pha, người phụ nữ kia liền bưng một mâm hoa quả ra đặt trước mặt y, bên ngoài một cái mông mập mạp liền hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Chu Đức Long - Phó Minh Nguyệt, tôi bảo cậu sẽ không thể giảm béo được, sô pha nào cũng chịu không nối thể trọng này của cậu đâu.
Chu Đức Long nhíu nhíu mày nói.
Phó Minh Nguyệt xoa xoa mồ hôi trên trán, giơ tay lấy một chùm nho bỏ từng quả từng quả vào miệng, cũng chả thèm bỏ vỏ, cứ như thế mà nuốt trực tiếp. Người con gái biết điều mà đi lên lầu. Ánh mắt Phó Minh Nguyệt như ruồi thấy thịt cứ nhìn chăm chăm cho mãi đến khi lưng cô ta biến mất sau cầu thang mới thu lại. Cười ha hả hai tiếng, mặt dâm ô nói: - Cậu Chu, kỹ thuật trên giường của cô ta thế nào?
- Cậu muốn à? Muốn thì đêm nay mang đi đi.
Chu Đức Long nói nhẹ tênh.
- A?
Phó Minh Nguyệt ngạc nhiên, người con gái này mới đến tay Chu Đức Long một tuần, nhanh thế mà đã chơi chán rồi sao? Y còn tưởng mình thế nào cũng phải đợi qua dăm bữa nửa thàng nữa. - Thật chứ? Cậu cũng đừng hối hận đấy.
Phó Minh Nguyệt lại hỏi đến cùng.
- Một người con gái có gì mà phải hối hận?
Chu Đức Long khinh thường nói.
- Nói đi, có chuyện gì? Hiện tại cậu chạy đến chắc không phải là để tìm tôi đòi cơm chứ?
Trong lòng Chu Đức Minh thấy chướng mắt với cái tên Phó Minh Nguyệt mập như heo cứ tự nhận mình là anh tuấn phóng khoáng phong lưu này. Nhưng cha Phó Minh Nguyệt lại là Giám đốc sở cảnh sát huyện Vũ Diệp, nể cái mũ quan trên đầu ông, y lại phải bịt mũi làm ngơ. Không có sự phối hợp của cảnh sát y làm việc trong huyện Vũ Diệp này sẽ bị bó tay buộc chân. - Được, quân tử nhất ngôn hi mã nan truy.
Phó Minh Nguyệt mặt mày hớn hở nói:
- Tôi đến là để nói cho cậu biết cái người của siêu thị Carrefour gì đó,việc lần trước chúng ta bán gạo cho họ bị tra ra rồi.
- Hả?
Chu Đức Long giật mình kinh hãi vội nói:
- Chuyện lúc nào?
- Chính là chiều này hai kẻ ngu ngốc kia dẫn theo 2 người đến tìm tôi, bị thủ hạ của tôi ngăn cản. Nói gạo chúng ta bán cho họ không hợp cách, bắt chúng ta phải bồi thường.
Phó Minh Nguyệt nói mà chẳng hề để ý, mắt vẫn không ngừng phiêu du lên trên lầu hiển nhiên có chút khẩn cấp. Chu Đức Long gõ gõ bàn, hơi bất mãn nói:
- Phó Minh Nguyệt, đã hứa là sẽ cho cậu rồi, lát nữa cậu có thể mang đi. Trước tiên hãy nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe đã.