Chương 888: Quyển 4 Chương Nếu Có Thể Có Một Đám Hỏi Thì Tốt

Hoa Hạ trước Tết năm 94, cả thế giới đều biết đến việc công ty Intel của Mỹ chuyên sản xuất CPU máy tính công bố phát hiện có lỗi trong phần mềm xử lý của máy tính Bôn Đằng.

Cho nên công ty Intel quyết định thu hồi toàn bộ phần mềm xử lý của Bôn Đằng.

“Chúng tôi phát hiện dùng một số chia cho 824633702411 đáp án cho ra đều là sai. Tuy rằng sự sai sót này trong 9 tỉ lần mới có một lần sai nên có thể bỏ qua không tính. Nhưng đổng sự trưởng của công ty chúng tôi cho rằng như thế là vi phạm lại lời hứa đem lại sản phẩm tốt nhất cho người tiêu dùng nên đã quyết đinh thu hồi toàn bộ số máy này. Đối với người tiêu dùng, công ty chúng tôi thành thật xin lỗi về những rắc rối do việc này gây ra và công ty chúng tôi sẽ phụ trách giải quyết tốt đẹp vấn đề này.” Người phát ngôn của công ty Intel phát biểu trên truyền hình.

Vừa xem TV Phương Minh Viễn vừa nghịch hai bộ xử lý của Bôn Đằng mà hắn cố tình giữ lại. Có thể qua vài năm nữa thì nó lại trở thành một vật kỉ niệm có ý nghĩa.

Điện thoại bên cạnh vang lên, Phương Minh Viễn tiện tay tiếp điện thoại.

- Phương Minh Viễn mau xem TV đi, công ty Intel đã thật sự thu hồi bộ xử lý rồi.

Tô Ái Quân trong điện thoại vui mừng nói.

- Chú Tô, cháu xem rồi. Hiệp nghị của chúng ta với công ty Intel cũng phải lập tức có hiệu lực thôi.

Khóe miệng Phương Minh Viễn lộ ra nét cười.

- Công ty Intel này thật bỉ ổi, dám đem những phát hiện của cháu thành của họ.

Tô Ái Quân lập tức căm hận nói.

- Chú Tô, chúng ta không phải là đã rơi được vào chỗ tốt rồi sao? Chút hư danh này cho bọn họ cũng không sao.

Phương Minh Viễn cười nói.

- Không phải chú dạy bọn cháu là làm người không được quá tham lam sao.

- Tên tiểu tử này, hôm nay còn dám gậy ông đập lưng ông hả?

Tô Ái Quân cười mắng, nghe ra có thể thấy được tâm trạng của Tô Ái Quân rất vui vẻ.

- Năm nay tin rằng thành tích của công ty sẽ tăng rõ rệt, đến lúc đó, chú Tô à, mọi người cũng sẽ có một năm mới vui vẻ.

- Không cần đến lúc đó mà ngay bây giờ mọi người cũng vui mừng như hoa nở rồi. So với giá nhập của JBM chỉ sợ trên thế giới không có được mấy công ty được hưởng chế độ ưu đãi như vậy. Chỉ cần hạng mục này, mỗi năm đã có thể tiết kiệm được mấy ngàn vạn đô la Mỹ rồi.

Tô Ái Quân cười nói.

- Cháu tin rằng sau này sẽ càng tiết kiệm được hơn nữa. Nhưng điều này cần chúng ta tiếp tục mở rộng thị trường trong nước, càng bán được nhiều thì càng kiếm được nhiều.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Phương Minh Viễn.

Tô Ái Quân và hắn nói chuyện vài câu rồi mới buông điện thoại, chỉ có điều sự hưng phấn trong lòng làm cho hắn ngồi không yên trên sô pha.

- Anh làm sao thế? Ngày mai lại thăng chức à?

Vợ anh ta từ trong phòng nhìn bộ dạng của anh ta mà không nhịn được cười.

- Thăng quan thì không nhưng phát tài thì có.

Tô Ái Quân cười ha ha.

- Phát tài? Kiếm được bao nhiêu tiền mà khiến anh vui như hoa như thế này? Với bộ dạng này mà ra ngoài người khác chắc không tin anh làm cục trưởng.

Vợ cười mắng.

- Đừng quên anh làm cha nhé, trước mặt con cái phải đĩnh đạc chứ.

- Điềm đạm cái rắm, đổi lại là ai cũng như thế này thôi.

Tô Ái Quân thốt lên.

- Anh trúng xổ số? Hưng phấn như thế à?

Người vợ cảm thấy kì quái nói.

Kết hôn lâu như vậy nhưng Tô Ái Quân rất ít khi thốt ra những lời thô như vậy, những lần như vậy có thể đếm được.

Tô Ái Quân hưng phấn kéo tay vợ ngồi xuống sô pha.

- Không phải trúng xổ số. Anh nói với em, em biết công ty máy tính của Phương Minh Viễn mà do mấy công ty chúng ta liên kết thành không?

- Sao? Nhận được hợp đồng với nhà nước à?

Người vợ không hiểu nói.

Công ty máy tính này cô đương nhiên biết, mấy gia tộc ở thủ đô có quan hệ thân cận với nhà họ Tô cùng với họ Tô đầu tư thành lập, nghe nói lợi nhuận năm ngoái tương đối tốt, vượt qua 400-500 triệu.

Nghe nó, hoa hồng của mỗi công ty cũng mấy ngàn vạn. Cổ phẩn của nhà họ Tô tuy không nhiều nhưng cũng được hơn 1000 vạn.

- Ai, em không để anh nói hết được à?

Tô Ái Quân vỗ vào chân nói.

- A, a, a, anh nói đi.

Người vợ cười nói.

- Anh nói cho em biết, chỉ sợ năm nay thị trường của công ty không chỉ mở rộng mà lợi nhuận còn tăng gấp đôi mấy trăm triệu.

Tô Ái Quân vui mừng nói.

- Sao có thể? Giá máy tính tăng? Nó vốn đã là đồ đắt đỏ rồi, mỗi một chiếc máy cũng phải mấy vạn rồi, tăng giá nữa thì chẳng ai mua đâu.

Vợ ngạc nhiên nói.

- Không phải là tăng giá mà là giá nhập CPU của công ty Intel giảm, chỉ hạng mục này thôi mỗi năm đã kiếm được ít nhất mấy ngàn vạn đô la Mỹ rồi.

Tô Ái Quân cười lớn đem sự tình nói cho vợ biết.

- Vậy chẳng phải hoa hồng của công ty sang năm sẽ tăng sao?

Người vợ cũng sáng mắt vì món hoa hồng kia. Năm trăm vạn trong chỗ một ngàn vạn kia có thể danh chính thuộc về Tô Ái Quân rồi, sẽ không sợ người khác nói gì.

Con người Tô Ái Quân thanh bạch lại thích giúp đỡ những học sinh nghèo cho nên mỗi năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Chính thức kiếm tiền cũng chỉ là sau khi tham gia cổ phần vào nhà hàng nhà họ Phương. Chỉ là sau này anh ta tham gia vào quan trường, để tránh cho mọi người nói này nọ nên đã rút cổ phần.

Tuy nhiên cũng đã rất nhiều tiền rồi, phải hơn trăm vạn. Lúc đó cô vui mừng không biết trời đất gì nữa. Không ngờ rằng mới chỉ có mấy năm mà nhà mình đã gia nhập vào hàng ngũ tỷ phú rồi. - Ừ, sẽ càng nhiều.

Tô Ái Quân gật mạnh đầu. Mặc dù anh ta không ham tiền nhưng cũng không từ chối những thu nhập chính đáng, có một gia đình có tiền thì cuộc sống càng tốt cũng sẽ càng có thêm năng lực để giúp đỡ mọi người. - Minh Viễn đúng là phúc tinh.

Người vợ ngồi bên cạnh cảm thán nói.

- Nếu không phải hắn còn nhỏ thì đợi con gái của anh trai anh gả cho hắn, mọi người sẽ càng tốt hơn.

Nếu không phải cô sinh được cậu con trai và tuổi tác cũng khác biệt thì cô hận không thể biến Phương Minh Viễn thành còn rể của mình rồi.

- Hơn nữa tên tiểu tử Minh Viễn đã là bảo bối của lão gia, chỉ sợ bị ngã bị hỏng. Nếu mà trở thành cháu rể thì ông cụ chắc chỉ có ở nhà thôi.

Tô Ái Quân cười lớn nói.

- Ai nói đùa với anh, em nói thật đấy.

Vợ anh ta đẩy một cái oán trách nói.

- Năm ngoái đi thủ đô, chị dâu đã từng nói câu này, không biết chị ấy nói thật hay nói đùa nữa.

- Không phải đâu.

Tô Ái Quân không kìm được ngồi thẳng lên nói.

- Sao anh không biết chuyện này?

- Ôi dào, hai đứa chúng nó còn nhỏ, ai lại nghĩ là thật mà đem ra thảo luận với đàn ông các anh chứ.

Người vợ nói.

- Nếu như có thể thành sự thật thì càng tốt chứ sao, lão gia nhất định không có ý kiến.

Tô Ái Quân rơi vào trầm mặc.

Trong đêm, nhà họ Lô, nhà họ Mai và nhà họ Sài cũng vui mừng như vậy.

- Tên nhóc cuối cùng cũng khiến cho công ty Intel thu hồi máy xử lý của Bôn Đằng.

Sài Yên nằm trên sô pha, trong lòng nổi lên trận cuồng phong.

Người luôn quan tâm đến sự phát triển của công ty ở thủ đô như cô đương nhiên hiểu lợi ích từ tin tức này hơn người ở Phụng Nguyên xa xôi như Tô Ái Quân.

Phương Minh Viễn không kèn không trống thế mà tìm ra được nhược điểm trong bộ xử lý mới nhất của công ty Intel, không chỉ thành công kí được kiệp ước với công ty Intel mà còn nhập được CPU với giá gốc từ công ty Intel trong mười năm.

Điều này có nghĩa rằng máy tính của công ty sản xuất ra đều phải bán giá thấp cho công ty ở Hoa Hạ.

Điều này không chỉ thể hiện rằng lợi nhuận của công ty sẽ tăng rõ rệt hơn nữa còn có nghĩa sang năm công ty có thể tiếp tục mở rộng sản xuất chiếm lĩnh thị trường Hoa Hạ và những công ty cổ đông sẽ thu được lợi nhuận đáng kinh ngạc Chỉ sợ mấy năm trước, tất cả người nhà họ Sài không nghĩ đến một công ty máy tính chỉ đầu tư có 700 vạn, không có yêu cầu ưu đãi nào hay cũng như đi cổng sau nào lại có thể phát triển trở thành một đại doanh nghiệp không thể coi thường được.

Bây giờ cổ phần của nhà họ Sài đã là hơn 200 triệu. Đương nhiên chỉ riêng điều này không thể khiến Sài Yên kinh ngạc như vậy được.

Mà chính là điều cô nghĩ đến công ty Intel thực sự đã thu hồi đống bộ xử lý có vấn đề, như thế cũng có nghĩa là hợp đồng với nhà máy Tinh Viên đã khởi động.

Đợi đến lúc chính phủ Mỹ buông tay để xuất khẩu những kỹ thuật của Tinh Viên đến Hoa Hạ, Tinh Viễn có ý nghĩa rất lớn đối với Hoa Hạ.

Từ năm 91 khi lần đầu tiên Mỹ đầu tư vào Tinh Viên đến nay, Tinh Viễn đã trở thành ngành cơ bản không thể thiếu trên toàn cầu, đón lấy thời kỳ phát triển nhanh chóng.

Nhưng do người Mỹ cấm xuất khẩu kỹ thuật sang Hoa Hạ, từ những nước phát triển Âu Mỹ lại không có được những kỹ thuật này.

Vì chính phủ đã nhiều lần đàm phán với Mỹ mà không có được kết quả gì nên hiện nay Phương Minh Viễn đã đánh một lỗ hổng trên tường thì đã là một thành công cực lớn rồi.

Có sự thuyết phục của công ty Intel với ảnh hưởng lớn ở Mỹ thì kết quả còn có chút lạc quan.

- Ai!

Nghĩ đến đây Sài Yên không cầm được thở dài một tiếng, than cháu gái của mình là Sài Tĩnh Ngọc vì sao lại không cùng Phương Minh Viễn không có gì chứ? Nếu như có thể lôi kéo Phương Minh Viễn vào nhà họ Sài thì đúng là một chuyện tốt.