Thực ra tàu điện ngầm ở Bắc Kinh cũng có chức năng như vậy. Phương Minh Viễn còn nhớ, ở sau năm 2000 có người nói ở một vùng nào đó có một tuyến đường sắt đã nhiều năm không sử dụng, tất cả các phương tiện phục vụ ở ga chờ đều không mở cửa, lúc đó người ấy còn chụp lại một bức ảnh.
Thực ra đó là những tuyến đường sắt có những công năng đặc thù, nếu không với tình hình giao thông chật chội như ở Bắc Kinh nếu như có một tuyến tàu điện ngầm bỏ không mà không sử dụng thì mới đúng là những quan chức trong chính quyền đều bị chập mạch.
Tất nhiên vào những năm 93 Phương Minh Viễn cũng chưa ngốc đến mức lỗ mãng nói ra những chuyện này. Cần phải biết đây không phải là kiếp trước, do khai thông inte tạo nên sự bùng phát mạnh mẽ của công nghệ thông tin, chỉ cần một cái click chuột thì tất cả những tin tức kỳ lạ ở khắp nơi trên thế giới đều có thể hiểu tường tận. Những chuyện vốn là chuyện cơ mật nhất trong những chuyện cơ mật của chính phủ dần dần đều bị khui ra hết. Nếu như bây giờ hắn mà ở trước mặt mấy người Vladimir nói lộ ra cái gì gọi là công trình quốc phòng ngầm dưới lòng đất, làm không tốt sẽ tự chuốc lấy rắc rối.
-Thật là, để anh nói làm người ta phát hoảng, vẫn là anh Phương đúng, chuyện này chẳng có gì phải lo lắng cả. Dianna vỗ nhẹ bộ ngực trông có vẻ đã đầy đặn hơn của các cô thiếu nữ Hoa Hạ nói. Asohon Kagetsu và Lâm Dung không hẹn mà gặp cùng liếc cô ta một cái sau đó lập tức thu ánh mắt lại.
Lyudmia thì trong lòng có chút chán nản nhưng cũng mang theo một chút niềm vui. Chán nản là vì mình phải hạ thấp mình gọi một cậu nhóc kém tuổi là anh. Nhưng vui mừng là vì sự vô tư của người em gái đã vô tình kéo gần khoảng cách của hai bên. Nếu như có thể quan hệ tốt với người thiếu niên Hoa Hạ này đối với cô mà nói khẳng định là chuyện tốt.
Không khí trong bàn ăn lại rộn ràng trở lại, tuy rằng không có rượu nhưng không khí cũng tươi vui hẳn lên.
-Hôm nay chúng ta phải uống một trận cho đã, không say không về. Vào lúc người phục vụ mang đồ ăn lên từ bên ngoài phòng ăn truyền đến âm thanh của một người thanh niên trẻ. Vẻ mặt của Lyudmila lập tức thay đổi, cô nhận ra đấy chính là giọng của Efim Mikhail Maxim.
“Sao y lại đến đây chứ?” trong lòng Lyudmila không khỏi đặt ra một câu hỏi, là theo mình đến đây hay chỉ là tình cờ? tâm hồn của Lyudmila bây giờ đã không còn trên bàn ăn nữa rồi.
Vladimir vẫn tiếp tục nói những chuyện bí mật về tàu điện ngầm ở Nga, Phương Minh Viễn từ những lời nói của anh ta dần dần cũng biết được hiện giờ tàu điện ngầm ở Moscow do nền kinh tế Nga không khởi sắc nên Moscow tất nhiên cũng phải chịu hệ lụy tương tự làm cho tàu điện ngầm ở Moscow đã từ lâu lắm chưa có tuyến mới nào được xây dựng. Cứ như vậy những công ty có thể xây dựng được các tuyến đường ngầm, mỗi năm ngoài việc tu bổ chút ít đường sắt ra thì những dự án về lĩnh vực này không nhiều nên công nhân viên chức chỉ việc ngồi chơi xơi nước và một số lượng lớn máy móc thiết bị không cần dùng đến. Đây quả là một tin không tồi.
Lâm Dung đứng lên kéo Asohon Kagetsu, bĩu môi ra dấu về hướng ngoài phòng, Asohon Kagetsu hiểu ý đứng lên nói:
-Xin lỗi tôi ra ngoài một lát. Lyudmila cũng đứng dậy theo, cười mỉm nói:
-Mọi người cùng đi đi. Ba cô gái ra khỏi phòng, hướng về phía toilet ở cuối phòng.
Asohon Kagetsu rất nhanh liền đi ra ngoài rửa tay, tiếp theo đó là Lâm Dung, Lyudmila thì cuối cùng vẫn chưa thấy ra, vì cùng đi vào nên Asohon Kagetsu và Lâm Dung đều đứng trước bồn rửa tay đợi cô để cùng đi vào.
-Đún là rượu ngon, hôm nay uống vui thật. Lúc này phòng ăn bên cạnh một thanh niên Nga lảo đảo bước ra, vừa đi vừa lẩm bẩm. Nhìn thấy Asohon Kagetsu và Lâm Dung đang đứng trước toilet mắt liền sáng lên, quay đầu về phòng ăn lớn tiếng gọi vài câu.
Asohon Kagetsu lập tức quay đầu lại mắng:
-Anh nói cái gì thế? Lâm Dung không hiểu kéo kéo tay Asohon Kagetsu hỏi:
-Anh ta vừa nói gì vậy? -Hắn nói chúng ta là фазан, từ đó tiếng hán là câu chửi người. Asohon Kagetsu vẻ mặt đầy giận dữ nói. Thực ra Asohon Kagetsu không tiện nói rõ ra với Lâm Dung, фазан trong tiếng Nga có nghĩa là “Trong rừng chạy tới chạy lui kiếm ăn không ngờ lại gặp mấy con chim tùng kê ngốc nghếch”, câu này là dùng để chỉ những người thương nhân làm ăn ở biên giới Nga Hoa vào những năm cuối thập kỷ tám mươi đầu thập kỷ chín mươi, nhưng sau đó do sự cải biên của giới truyền thông nên trở thành cách gọi phổ biến đối với những người Hoa Hạ. Asohon Kagetsu cũng đã ở Nga vài năm cũng đã từng nghe đến cách nói này.
Những câu ban nãy người thanh niên kia nói dịch ra có nghĩa là “mau ra đây xem này có hai con chim tùng kê ngu ngốc chạy tới chạy lui trong rừng kiếm ăn nhưng cũng rất xinh đẹp” thế thì làm sao mà Asohon Kagetsu không bực mình cho được.
Từ phòng ăn kia chạy ra năm thanh niên, xem ra tuổi tác cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi, người nào cũng uống say đến nỗi mặt mũi đỏ lừng người thì nồng nặc toàn mùi rượu.
Lúc này cánh cửa đằng sau Asohon Kagetsu và Lâm Dung mở ra, Lyudmila vừa giơ tay lên mở cửa bước được nửa người ra khi nhìn thấy có năm sáu người thanh niên Nga thì liền bước vào trong trước sự ngỡ ngàng của Lâm Dung và Asohon Kagetsu.
Chỉ có điều dù là như vậy nhưng một trong số những người thanh niên kia cũng đã nhìn thấy cô ta không nhịn nổi cười nói:
-Lyudmila, không cần phải trốn nữa, lại đây uống với chúng tôi vài ly đi. Nói rồi không ngờ y muốn đẩy Asohon Kagetsu và Lâm Dung ra để bước vào toilet nữ.
-Anh làm gì vậy. Ba người to cao vạm vỡ ngay lập tức đứng trước Lâm Dung và Asohon Kagetsu chắn đường người thanh niên kia. Lâm Dung nhận ra bọn họ, chính là những người vệ sĩ của Asohon Kagetsu. Bọn họ vốn đứng ở hành lang bên kia nhưng lúc nào cũng theo dõi tình hình ở hành lang bên này, nhìn thấy sáu người thanh niên Nga này hình như có xung đột với mấy người Asohon Kagetsu nên lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt hai người.
-Làm gì? Cút đi nếu không ông đánh cho què chân bây giờ. Người thanh niên Nga tức giận rít lên:
-Mày biết tao là ai không? -Cậu Efim, xảy ra chuyện gì vậy? Câu nói của y còn chưa kịp dứt thì từ trên cầu thang nhảy xuống hai người Nga to cao vạm vỡ, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ như là nhân viên của quán. Vừa mới ra là đã đứng ngay bên cạnh người thanh niên kia giọng điệu tha thiết.
-Andre, anh tới thật đúng lúc, đuổi mấy người này đi cho tôi, Lyudmila cô trốn trong đó cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tôi nhìn thấy cô rồi, hahaha…. Efim cười to nói.