Tô Ái Quân thoáng hơi run, một lúc lâu sau bất đắc dĩ nói:
- Lưu Lam, điều này người khác không biết, em còn có thể không biết sao? Nếu nói là nợ ân tình thì Tô gia nợ Phương Minh Viễn. Lúc trước nếu hắn không nhắc nhở anh, anh lại nói cho cha, thì bản triển khai quy hoạch căn bản sẽ không nhắc tới việc tăng vận tốc của ngành đường sắt. Mà chính vì báo cáo đó, thì cha mới có địa vị như bây giờ. Mà Tô gia chúng ta giúp hắn tuy nhiên cũng chỉ là một phần nhỏ … - Cũng không thể nói như vậy, hiện tại có lẽ chỉ giúp đỡ một phần nhỏ nhưng đối với nhà Phương Minh Viễn mà nói thì đó là đã giải quyết một rắc rối lớn. Minh Viễn đã có ý như vậy, anh đâu cần phải tách biệt ra như thế? Trong phần sản nghiệp này có phần của anh, sau này anh giúp đỡ cũng không phải là danh chính ngôn thuận sao?
Lưu Lam khuyên giải nói
- Cuộc sông vẫn còn rất dài, sau này có thể trợ giúp Phương gia cũng được, em thấy Minh Viễn không cần để ý đến chỗ cổ phần này, anh đâu cần phải kiên trì vậy. Hay là anh không tin Phương Minh Viễn, sợ hắn sau này gây chuyện sẽ liên lụy đến họ Tô?
Tô Ái Quân thấy hơi khó tin một chút.
- Có thật Minh Viễn nói như vậy không?
Nhìn thấy Tô Ái Quân hơi dao động, trong lòng Lưu Lam thầm khâm phục Phương Minh Viễn, nếu lúc tối cô và hắn không nói chuyện, và nói lại toàn bộ thái độ của hắn thì mình cũng không biết nói cách gì để khuyên chồng được. Lưu Lam tin tưởng con mắt của mình, tuy Phương Minh Viễn tuổi không lớn, tính cách vẫn chưa đến lúc ổn định, nhưng Lưu Lam tin tưởng hắn không phải là hạng người gian xảo. Nếu nhà họ Tô có thể hợp tác cùng hắn, tất nhiên sau này sẽ vô cùng có ích, đối với đứa con sắp chào đời, cũng cảm thấy là một việc tốt đẹp. - Nếu anh không tin có thể đi hỏi Phương Bân xem sao? Lúc đó anh ta cũng có ở đó, cũng không phản đối!
Lưu Lam đặt tay Tô Ái Quân lên bụng mình
- Vì con chúng ta và cũng không phụ lòng tốt của Minh Viễn, anh đồng ý đi.
Ngày mai anh đi tìm Minh Viễn tự mình hỏi xem, nếu đúng là hắn nói như thế, anh sẽ tham gia cổ phần.
Cuối cùng Tô Ái Quân cũng nói. Lưu Lam vui mừng quá giữ lấy mặt Tô Ái Quân và hôn môi một một cái.
Lúc đó, Miyamoto cũng trằn trọc trên giường không ngủ được. Anh đã gửi bản fax về nước, và giờ chỉ có thể chờ kết quả từ trong nước. Nhưng Miyamoto vẫn cảm thấy nặng nề khó ngủ. Không biết tại sao càng tiếp xúc với Phương Minh Viễn, Miyamoto lại càng cảm thấy thiếu niên này không đơn giản, khi anh ta nói lại tin tức cho hắn, không ngờ hắn không hề biến đổi sắc mặt mà vẫn thể hiện là đã biết rõ trong lòng. Dường như tất cả đều nằm trong dự kiến của hắn. Chẳng qua là mượn miệng của mình để xác nhận lại mà thôi. Điều này chứng minh cái gì, chứng minh là hắn tuyệt đối tin vào tác phẩm của hắn.
Thực ra Miyamoto thật sự đánh giá cao Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn có thái độ như vậy, chỉ bởi vì hắn biết trước thời thế, biết ‘U Du Bạch Thư’ chắc chắn lấy được thành tích lớn, lan sang cả hoạt hình, ngành sản xuất trò chơi, chuyển nhượng quyền thương hiệu lại mọc lên như nấm, mặc dù hắn làm cho ngành này ra đời sớm hai năm nhưng Phương Minh Viễn vẫn tin tưởng tinh phẩm vẫn chính là tinh phẩm! Cho nên việc ‘U Du Bạch Thư’ dễ bán hắn không hề lo lắng. Chỉ có điều trong mắt Miyamoto điều này như lời tiên tri của người sớm giác ngộ, trong lòng đã có dự liệu trước mọi người.
Như vậy có sẵn nhân tài ưu tú có tiềm lực truyện tranh, không ngờ còn thiết kế trò chơi rất vừa ý, và một phần trò chơi được trình bày mà anh ta đã đọc, theo con mắt của anh ta, trò chơi này có thể không đạt được mức thịnh hành trên thế giới nhưng cũng phát triển lớn không kém, được Phương Minh Viên gọi là trò chơi Phao Phao Long đơn giản dễ hiểu, dễ bắt đầu, thích hợp với cả già trẻ, hơn nữa còn được biên soạn dễ dàng, có thể nói là có giá trị sáng tạo.
Nhưng mà một ý kiến vô cùng đơn giản vì sao người khác không ngờ đến mà Phương Minh Viễn lại nghĩ tới? Và biến nó thành một trò chơi hấp dẫn và có tính khiêu chiến, điều này giải thích cái gì?
Nghĩ đến đây, Miyamoto từ trên giường nhảy dựng lên, lấy công văn trong bao, lấy giấy viết, anh ta phải viết báo cáo cho nhà xuất bản, yêu cầu bọn họ coi trọng đúng mức Phương Minh Viễn hơn, càng phải lôi kéo được Phương Minh Viễn, đây có thể là cây hái ra tiền vô cùng tiềm năng! Chỉ cần hắn và Nguyệt san Thiếu niên vẫn còn hợp tác, như vậy Nguyệt san Thiếu niên có thể theo kịp thậm chí còn vượt xa Tuần san Thiếu niên đó cũng không phải là một giấc mơ xa vời! Dành cho Phương Minh Viễn sự ưu đãi nhiều hơn, biết đâu hắn sẽ đền đáp kết quả không tưởng tượng được.
Trong lòng Miyamoto rất rõ, hiện nay ở Hoa Hạ ngành truyện tranh, ngành hoạt hình, và ngành sản xuất trò chơi nếu so sánh với Nhật Bản giống như một người tí hon đứng cạnh người khổng lồ, mà điều này chắc chắn không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Ngành truyện tranh trong nước đã từng được khảo sát lần đầu tiên ở thời kỳ đỉnh cao, thời kỳ này sinh ra một thế hệ mới nhiều lại bị người Nhật Bản cho là “Thế hệ đoàn khối”. Thế hệ này đều lớn lên với TV từ bé, có thể nói thuộc loại “Thế hệ Nghe nhìn”, bọn họ và các ‘Thế hệ duyên tự’ đời trước có nhiều điều khác biệt, với các hình vẽ trên sách báo tự nhiên lệch lạc hẳn. Thế hệ này sẽ tăng theo tuổi tác, sẽ đem truyện tranh vào trường đại học, mang vào xã hội. “Thế hệ đoàn khối” và các đàn em của họ, rồi con cái họ sẽ tạo thành một lượng độc giả truyện tranh khổng lồ, do đó văn hóa truyện tranh thì không thể thay đổi địa vị xã hội, cho nên truyện tranh Nhật Bản phát triển cao trong xã hội không bị gián đoạn, tồn tại ở các lứa tuổi, tính cách, văn hóa và các loại nhu cầu, đủ loại kiểu dáng tương ứng mà phát triển lên, truyện tranh ở trong thế giới rộng lớn như vậy mới có thể phát triển đầy đủ được.
Với lại xã hội Nhật Bản dung nạp truyện tranh hơn hẳn quốc gia khác, đó là nguyên nhân chính để truyện tranh Nhật Bản có thể hình thành có cục diện như hôm nay. Ngành truyện tranh Nhật Bản sau những năm 40 của thế kỷ 20 đã phát triển không ngừng tới giờ, các ấn phẩm truyện tranh gần như chiếm tỉ lệ cao là một phần ba lượng sách báo xuất bản, điều này thì các nước khác không thể so sánh được. Hơn nữa Trung – Nhật hai nền văn hóa có mối quan hệ qua lại, nhưng trong truyện tranh của Phương Minh Viễn, có thể người Nhật Bản không cần cố gắng cũng lý giải được, nếu là người Âu Mĩ khẳng định là không thể như vậy.
Hơn nữa vì mở rộng nguồn tiêu thụ sản phẩm hoạt hình và truyện tranh ra thị trường quốc tế, truyền bá mạnh nền văn hóa Nhật Bản, Chính phủ Nhật Bản cùng chính quyền Tokyo thực hiện nhiều chính sách ủng hộ và bồi dưỡng ngành hoạt hình và truyện tranh. Chẳng những chính phủ Nhật Bản cho xuất bản ra nước ngoài những tác phẩm của hai tác giả thành đạt, mà còn coi là một loại văn hóa độc lập để bồi dưỡng, về mặt tài chính và tổ chức và chính sách đều tích cực trợ giúp rất nhiều.
Cho nên Phương Minh Viễn muốn làm truyện tranh, muốn thu được tiền lời nhiều hơn, vậy đối tác tốt nhất trước măt không nghi ngờ gì chính là các tạp chí Nhật Bản.
Mà Nguyệt san thiếu niên sẽ trở thành đối tác duy nhất của hắn về truyện tranh.
Nhưng làm gì mới có thể để Phương Minh Viễn và Nguyệt san thiếu niên gắn kết chặt cùng một chỗ chứ? Tự nhiên trong lòng Miyamoto nghĩ vậy mà trong đầu hiện lên ý nghĩ Tham gia cổ phần.