Lyudmila đã học qua một ít tiếng Trung, cô cho rằng hiện trạng của gia tộc đúng là đúng với câu nói kia trong tiếng Trung — đi ngược dòng nước, không tiến tất sẽ lùi.
Mặc dù cha cô bây giờ là phó thị trưởng Mát-xcơ-va, mẹ cũng là lãnh đạo cao cấp ngành đường sắt nước Nga, nhưng tất cả những thứ này, cũng không thể đủ để bảo đảm gia tộc bọn họ có thể sống an ổn ở Mát-xcơ-va được. Nhất là chính cô, Lyudmila, đã loáng thoáng nghe được một ít tin đồn rằng cháu trai của một vị trung tướng không quân nước Nga, sinh viên đại học hàng không vũ trụ Nga, đã nhìn trúng mình, có ý định làm thông gia cùng gia tộc nhà mình. Cha mẹ đối với việc này mặc dù cũng không tỏ thái độ, nhưng Lyudmila biết rõ, bọn họ trong thâm tâm là đồng ý.
Ở trong xã hội nước Nga hỗn loạn bây giờ, có thể tạo quan hệ với quân đội, đó đương nhiên là một trợ lực lớn không thể bỏ qua. Ít nhất có thể làm cho những người có ý xấu đối với mình, trước khi có ý đồ, phải cẩn thận cân nhắc hậu quả.
Nhưng đối với việc hôn sự này, Lyudmila lại cực kỳ bất mãn, bởi vì nghe nói tên kia phẩm hạnh không tốt, trong ba năm học ở đại học hàng không vũ trụ, đã thay tới bảy người bạn gái..., chuyện này không đề cập nữa. Vì gia tộc, vì người nhà, chịu đau khổ chút cũng không tính là cái gì, nhưng cô không thể khoan nhượng việc lấy tình yêu của mình đi làm công cụ duy trì sự ổn định.
Theo Lyudmila thấy, tài hoa, tướng mạo cùng năng lực của anh trai, so với những người bạn cùng trang lứa tuyệt đối là số một số hai, tính cách, phẩm đức cùng dung mạo của Asohon Kagetsu cũng tuyệt đối xứng đôi với anh mình, nếu như có thể đem hai người tác hợp lại với nhau, thì cực kỳ thích hợp rồi. Hơn nữa như vậy, có trọng lượng của chị dâu Asohon Kagetsu này, thông gia của nhà mình thì có cũng được mà không có cũng không sao. Như vậy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?
Cho nên, Lyudmila lại càng tích cực thúc đẩy quan hệ giữa anh trai cùng Asohon Kagetsu, chỉ là cô làm tương đối kín đáo, bất kể là Charch hay là Asohon Kagetsu, đều không cảm thấy được.
Hai ngày nay anh traimặc dù cũng không nói gì thêm, nhưng Lyudmila vẫn nhìn ra, cảm xúc của anh trai không tốt, lại liên tưởng đến buổi chiều hôm đó anh hình như đề cập đến việcmuốn đến nhà Asohon Kagetsu, Lyudmila kết luận anh trai có lẽ là ở chuyện này bị cái gì đó ngăn trở, chỉ là Charch không nói, cô cũng không hỏi nhiều. Hôm nay có thể gặp gỡ Asohon Kagetsu ở đây, theo cô thấy, đây là thượng đế ban thưởng cho cơ hội a.
Nhưng cô lại thật không ngờ, một câu vô tâm của mình, lại có thể dẫn đến phản ứng lớn như vậy của Asohon Kagetsu, những lời độc ác từ trước đến nay chưa từng nói đều nói ra. Hơi giật mình, lòng hiếu kỳ của Lyudmila đối với Phương Minh Viễn càng mạnh hơn. - Phương, ha ha, xem ra sức hấp dẫn của cậu không nhỏ a, em gái của Charch, Lyudmila xinh đẹp, đối với cậu cảm thấy hứng thú, cũng đã thấy cậu vài lần hả?
Vladimir cười đùa nháy mắt với Phương Minh Viễn nói:
- Thật xinh đẹp a, tôi dám khẳng định, cô ấy trong trường học nhất định là hoa khôi. Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy năm nay mới mười tám, đúng là rất thích hợp với cậu.
Ánh mắt của Phương Minh Viễn nhìn sang, vừa lúc ánh mắt của Lyudmila cũng nhìn sang, ánh mắt hai người ở giữa không trung gặp nhau. Việc đối mặt ngoài ý muốn này làm cho Lyudmila ngơ ngác một chút, vô ý làm cho Phương Minh Viễn nở nụ cười. - Nhìn đi, tôi không nói sai đâu.
Vladimir nắm lấy vai Phương Minh Viễn, vẻ mặt kích động thấp giọng nói.
- Thế nào? Xinh chứ. Gái nước Nga chúng tôi đúng là không chỉ có mỹ lệ thoát tục, hơn nữa chịu thương chịu khó, cưới về rồi, vào bếp, ra đường, là người bạn đời tốt nhất của bạn. Nhìn đối chân thon dài của cô ấy, tôi dám nói, cô ấy nhất định có tập luyện thể thao hoặc là múa ba lê.
Người Nga đối với giáo dục trẻ em đúng là rất coi trọng, giáo dục bé gái lại càng bắt đầu từ lúc nhỏ. Những cô bé ngay từ khi còn rất nhỏ đã được cha mẹ hướng dẫn, lựa chọn loại hình nghệ thuật mà mình yêu mến, hoặc luyện thể thao, hoặc múa ba lê, hoặc chơi nhạc cụ, hoặc học hội họa. Những đứa trẻ này phần lớn cũng sẽ không trở thành ngôi sao, nhưng tuyệt đại đa số sẽ trở thành những khán giả tiêu chuẩn trong nhà hát, hoặc cổ động viên "chuyên nghiệp” trên sân. Đây chính là lý do vì sao trong thời điểm nước Nga khó khăn nhất, ăn không đủ no nhưng người Nga vẫn thịnh hành xem múa ba lê, nghe nhạc. Ở bọn họ xem ra, dáng vẻ cùng khí chất cao nhã của thiếu nữ là do được văn hóa nghệ thuật hun đúc và bồi dưỡng. - Hơn nữa ở đây, thiếu nữa qua 14 tuổi là có thể kết hôn, mà tôi nghe nói, Hoa Hạ các cậu thìthiếu nữ phải tới 20 tuổi mới có thể kết hôn, chậc chậc, các cậu đúng là bỏ lỡ một quãng thời gian xinh đẹp nhất của thiếu nữ a. Suy nghĩ một chút, nhìn xem một cô vợ xinh đẹp, vì cậu mà tỏa ra hào quang đẹp nhất trong đời của cô ấy, đó là chuyện có cảm giác thành tựu biết bao. . .
Vladimir ở bên tai Phương Minh Viễn lải nhải nói.
- Sau đó thì sao, sau đó thì nhìn cô ấy biến thành bộ dáng như thế kia?
Phương Minh Viễn hạ thấp giọng, chỉ chỉ cách đó không xa, Vladimir theo hướng hắn chỉ nhìn sang, không khỏi mắc nghẹn.
Ở trước một cửa hàng cách đó không xa, một phụ nữ trung niên Nga, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, đang chăm chú ngắm ma nơ canh trong tủ kính, cẩn thận nhìn lại, vóc dáng của cô mặc dù mập mạp nhưng lại vẫn đang mang theo vài phần phong nhã. Trên mặt một lớp phấn trang điểm nhẹ, lông mày kẻ nhạt, đôi môi to son đậm, cánh tay xách một chiếc túi nhỏ ưu nhã, vừa có nét ung dung của người lớn tuổi, lại vừa có nét đẹp ưu nhã. Tuy nhiên vẻ đẹp thành thục kiểu này, đối với người trung niên mà nói, càng được yêu thích. - Tôi cũng không tin, thiếu nữ Hoa Hạ các cậu đến khi trung niên lại không mập ra.
Vladimir nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là nỗi đau của tất cả đàn ông nước Nga — người vợ xinh đẹp của mình, sau khi kết hôn sinh con, thân hình mảnh mai vốn có thể gọi là dáng người ma quỷ này, sẽ nhanh chóng mập ra, đến lúc chính mình rốt cuộc chịu không được Quan Âm ngồi trên đài sen (khó hiểu quá >. - Hơn nữa, cũng không phải tất cả phụ nữ nước Nga đều như vậy, đây chẳng qua là cậu không thấy. Mấy vị nữ vương bệ hạ của chúng tôi, cho dù là đã đến tuổi ngoài năm mươi, vẫn phong tư vô hạn.
Vladimir lại oán hận nói.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Phương Minh Viễn không nhịn được cười, Vladimir này, xem ra lại rất thú vị.
- Vladimir, đại lý máy tínhở nước Nga của các anh bây giờ tiêu thụ thế nào?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi.
- Coi như cũng được, thị trường máy tính nước Ngađang phát triển hưng thịnh, nhưng trong đó cạnh tranh vẫn rất khốc liệt. Bởi vì theo quy định của hải quan nước tôi, nhập khẩu linh kiện máy tính và nhập khẩu cả bộ máy, mức thuế hoàn toàn giống nhau, cho nên rất nhiều hãng nước ngoài đều không muốn thành lập nhà máy lắp ráp ở trong nước tôi. Điều này đối với những đại lý chúng tôi mà nói, lại là tin tức tốt. Hơn nữa người tiêu dùng nước tôi mua sắm máy tính càng coi trọng so sánh tính năng và giá cả, bởi vậy một công ty thịnh vượng hay không, càng chủ yếu là xem giá cả sản phẩm của họ mà không phải là hình ảnh công ty. Rất nhiều hãng máy tính vẫn đang chỉ bị coi như một nơi mua sắm máy tính, mà không phải một nhà sản xuất có thương hiệu sản phẩm.
Vladimir đáp.
Phương Minh Viễn giật mình, hắn giờ mới biết, ở nước Nga nhập khẩu linh kiện và nhập khẩu nguyên chiếc máy tính lại chịu mức thuế như nhau. Chẳng qua tình hình như Vladimir nói, lại cũng giống như tình hình ở Hoa Hạ. Nói cho cùng, có lẽ vì máy tính lúc này đối với tuyệt đại đa số người Hoa Hạ và người Nga mà nói, vẫn thuộc loại hàng xa xỉ phẩm. - Tôi ở Hoa Hạ cũng có một công ty lắp ráp máy tính, trước mắt ở Hoa Hạ coi như có chút danh tiếng, không biết các anh có hứng thú làm đại lý hay không?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
- Giá cả ấy à, tôi thấy nếu so với nước nước phương Tây kia lắp ráp trọn bộ vẫn rẻ hơn. Hơn nữa, tôi chấp nhận các anh có thể dùng tài nguyên thiên nhiên của quý quốc để giao dịch.
Ánh mắt Vladimir lập tức sáng lên, nước Nga cũng như Liên Xô trước đây, dự trữ ngoại hối gần đây căng thẳng, mà với các nước phương Tây mua máy tính trọn bộ cũng thế, linh kiện cũng thế, ngoại hối trong tay không đủ, là vấn đề chết người. Mà Phương Minh Viễn bằng lòng có thể dùng hàng đổi hàng, cái này không nghi ngờ gì đúng là giúp bọn hắn một đại ân, hơn nữa càng quan trọng hơn là, Vladimir tin nhập khẩu máy tính từ Hoa Hạ, so với nhập khẩu máy tính từ các nước phương Tây là rẻ hơn. Bởi vì chi phí nhân công của hai bên quả thực là một trời một vực - Phương, cậu nói thật chứ?
Vladimir thu hồi nụ cười, trịnh trọng hỏi.
Phương Minh Viễn từ chỗ Lâm Dung lấy giấy bút, viết mấy chữ, kín đáo đưa cho Vladimir, cười nói:
- Anh có thể tìm nhân viên đại sứ quán quý quốc, nhờ bọn họ trợ giúp điều tra một chút thực lực của công ty này. Đương nhiên, cổ phần và sức ảnh hưởng của tôi trong đó khôngphải quá cân đối, anh chỉ cần tin tưởng tôi có năng lực thúc đẩy đối với xuất khẩu của nước Nga là được.
Mặc dù bây giờ thị trường nước Nga chưa đủ lớn, hải quan Nga đối với đồ máy tính thu thuế cao, nhưng Phương Minh Viễn biết rõ, trong tương lai, nhờ giá dầu thô, khí thiên nhiên quốc tế không ngừng tăng lên, GDP nước Nga năm 2000 sẽ vượt qua GDP của Liên Xô lúc giải thể, GDP bình quân đầu người của Nga cũng vượt qua mười nghìn đôla, nơi đây cũng vì thế tất sẽ đã trở thành một thị trường quy mô tương đối lớn, dù sao nước Nga có hơn trăm triệu dân. Thà đến lúc đó, cùng các nước khác tranh đoạt thị trường máy tính, không bằng bắt đầu ngay từ bây giờ. Dù sao thành công dĩ nhiên là rất tốt, còn thất bại, cũng không sao, thuần túy là một lần thử nghiệm thị trường hải ngoại mà thôi, căn bản không làm lung lay được nền móng công ty.
Vladimir như nhặt được vật báu, đem tờ giấy nhìn đi nhìn lại, sau đó nhét vào trong ví của mình. Nếu như Phương Minh Viễn nói không phải là giả, như vậy đây chính là thu hoạch lớn nhất hôm nay của hắn. - Phương, tôi nghe nói chính phủ quý quốc đối với ngoại hối cũng rất coi trọng, các cậu làm như vậy, chính phủ quý quốc có thể dễ dàng cho phép hay sao?
Vladimir tò mò hỏi.