Chương 865: Quyển 4 Chương Dương Mưu

Mikhail Khodorkovsky và Khâu Đạt Tạp Nhĩ cũng không về nhà, mà là tới văn phòng của Mikhail Khodorkovsky ở ngân hàngnhân dân Menatep. Vừa vào cửa, Mikhail Khodorkovsky đã đem mấy trang danh sách Phương Minh Viễn giao cho y đưa lại cho thư ký Annie, để cô an bài nhân sự lập tức tiến hành điều tra hiện trạng xí nghiệp.

Dọc theo đường trở về này, đã cẩn thận xem qua danh sách một lần hai người ngồi ở trong phòng làm việc của Mikhail Khodorkovsky, hiện tại có thể nói là sông cuộn biển gầm, đủ loại ý niệm liên tục hiện ra trong đầu giống như đèn kéo quân đến rồi lại đi. - Mihai, cậu nói xem bên trong có âm mưu gì?

Khâu đạt Tạp Nhĩ không kìm nổi nói. Người dân Hoa Hạ có câu danh ngôn rằng, vô sự xum xoe, không gian thì cũng là cướp. Ở Nga, cũng có một câu danh ngôn mang ý nghĩa tương tự. Phương Minh Viễn lúc này đề xuất hợp tác, điều kiện quả thật là rất hậu đãi , Khâu Đạt Tạp Nhĩ suy tính suốt dọc đường đi, vẫn không nhận thấy có vấn đề gì ẩn chứa bên trong. - Antoine, sao anh bảo có âm mưu gì bên trong?

Mikhail Khodorkovsky hỏi ngược lại.

- Tôi quả thật không nhìn ra âm mưu gì ở đây, nhưng anh không nhận thấy điều kiện đưa ra lần này, rất có lợi cho chúng ta hay sao? Hăn đứng ra gánh vác hầu hết các khoảng mục có nguy cơ thua lỗ rồi, mà chúng ta chỉ cần tìm được một công ty xăng dầu có sản lượng năm mươi triệu tấn trở lên trong một năm để thu mua, sau đó thuyết phục chính phủ đồng ý xây dựng cải tạo tuyến ống dẫn dầu là được. Muốn nói khó, thì khó là ở chỗ công ty chúng ta có thể thu mua được một công ty xăng dầu có sản lượnglớn như vậy hay không Khâu Đạt Tạp Nhĩ lắc đầu nói.

Ở Nga, xuất khẩu dầu thô đổi lấy ngoại tệ đã có từ thời Liên Xô, xây dựng cải tạo mộtống dẫn dầu, chỉ cần được cấp phép bởi các bộ nghành có liên quan, kỳ thật cũng không phải cái gì chuyện khó khăn lắm. Mà công ty có sản lượngmột năm đạt mứcnăm mươi triệu tấn dầu thô, mới là điều khó đạt đến được, hầu hết các công ty khai thác được sản lượng lớn như vậy, đều là doanh nghiệp nhà nước. - Đây cũng không phải việc khó, chúng ta hoàn toàn có thể thu mua được một công ty xăng dầu có năng suất lớn, sau đó lại mua thêm một công ty quốc doanh khác. Hơn nữa, đâu phải không thể thu mua doanh nghiệp nhà nước.

Mikhail Khodorkovsky nhẹ giọng nói. Tâm trạng của Khâu Đạt Tạp Nhĩ hiện giờ có thể lý giải được, quả thật, điều kiện hậu đãi như vậy, thật sự là làm người ta hưng phấn hơn rất nhiều, cũng khó cầm lòng được cảm giác thèm muốn, đối phương rốt cuộc đang mưu tính cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì, khiến cho Phương Minh Viễn cam tâm tình nguyện trả một cái giá lớn như vậy? - Vấn đề hiện đang ở trong này, chính là muốn đoán được ý đồ của hắn, tôi cũng đã đưa ra vài giả thuyết có điều đều không thiết thực.

Khâu Đạt Tạp Nhĩ ảo não nói.

- Có lẽ... Hắn ta muốn chuyển lượng dầu thô ở Nga đến Hoa Hạ.

Mikhail Khodorkovsky nhẹ giọng nói.

- Năm mươi triệu tấn trong một năm, hai mươi năm một tỷ tấn, đây không phải là nước, nó là dầu thô, cho dù toàn bộ đều được tính dựa theo giá dầu thô niêm yết trên thị trường quốc tế, tổng kim ngạch chỉ sợ cũng chỉ đạt không quá mấy trăm triệu đô la, số lượng lớn dầu như vậy, Hoa Hạ đâu phải không có mỏ dầu, làm sao dùng cho hết?

Mikhail Khodorkovsky vẻ mặt khó có thể tin nói,

- Nếu là người Nhật Bản, tôi còn có thể lý giải được.

- Antonie, nếu đem việc này ra bàn thương nghị, anh có nghĩ bọn họ sẽ từ chối không?

Khâu Đạt Tạp Nhĩ thở dài một hơi, Khâu Đạt Tạp Nhĩ là một đối tác tốt, cũng là một người quản lý nhân viên tốt, nhưng đôi khi, lại thiếu khả năng tự quyết. Trong cuộc sống, đôi khi, phải biết đánh cuộc. Năm đó nếu không phải bản thân y dám mạo hiểm thành lập hợp tác xã, thì hôm nay làm sao có được một ngân hàng quốc doanh tầm cở như thế này.

Khâu Đạt Tạp Nhĩ trầm ngâm một lúc lâu, rồi thở dài một hơi, cả người xụi lơ ở trên ghế. Ông ta hiểu được ý tứ của Mikhail Khodorkovsky, điều kiện này nếu bản thân y không đồng ý, thì Phương Minh Viễn vẫn có thể tìm các công ty trong nước khác, mà những người đó sẽ cự tuyệt điều kiện hậu đãi như vậy sao? Tất nhiên bọn họ sẽ đáp ứng mà không có chút do dự nào, chẳng khác gì những kẻ tham lam bình thường kia, cứ thấy miếng mồi béo bở là toan há mồm ra đớp lấy. Một cuộc hợp tác đem lại lợi nhuận béo bở đến vậy, chỉ e chúng còn tranh giành nhau. Chỉ nhìn về mức lợi nhuận mà nói thì trong mắt của họ, ông ta và Mikhail Khodorkovsky sẽ trở thành trò cười trong mắt bọn họ, bởi vì cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống trước mặt bọn họ, thế mà lại lo lắng cho nên để vuột mất nó.

Khâu Đạt Tạp Nhĩ đột nhiên nghĩ đến, nếu nói không phải suy xét đến phạm vi kinh doanh mẫn cảm giống công ty xăng dầu, lại là một lượng giao dịch lớn tới năm mươi triệu tấn trong một năm, Phương Minh Viễn chỉ sợ là không cần tìm đến hợp tác mỗi mình ông ta và Mikhail Khodorkovsky, hắn có thể nhờ Asohon Kagetsu ra mặt để tìm kiếm. Lúc trước Asohon Kagetsu thu mua rất nhiềunhà xưởng xí nghiệp mỏ, giá trị cũng tương đối khổng lồ, nhưng bởi vì chúng còn có nhiều hạng mục kinh doanh nhỏ ở bên trong, Trong mỗi lãnh vực lại chiếm được thị phần không đáng là bao, cho nên chính phủ Nga cũng không kiêng kị, nhưng nếu nói Asohon Kagetsu có được một công ty dầu cho sản lượng năm mươi triệu tấn một năm, chỉ sợ chính phủ Nga không chấp nhận. - Dựa theo cách nói của người dân Hoa Hạ, thì cái này được gọi là dương mưu, chính là mưu kế quang minh chính đại, khiến cho người mắc mưu không thể thốt ra được lời từ chối.

Mikhail Khodorkovsky lắc lắc đầu lại nói tiếp:

- Làm gì có chuyện nói lời chối từ, ngay cả chuyện cò kẻ mặc cả với hắn còn chẳng có được mấy người, anh hiểu chưa?Kể từ khi hắn đưa ra cái điều kiện đó, lòng ta chỉ có 'Đồng ý' hoặc 'Không đồng ý' .

Lời nói của y bảo thật thì có thật , kỳ thật đối với ngành dầu mỏ Nga, Mikhail Khodorkovsky sớm đã có ý tham gia, chỉ có điều ngân hàng tư nhân Menatep sau khi đã thu mua nhiều nhà máy, gần nhất là nắm trong tay không nhiều hoạt động tài chính, thứ hai cũng là cần thời để tiêu hoá các doanh nghiệp đã thu mua, cho nên mới tạm thời không có ra tay. Hiện giờ Phương Minh Viễn cho y cơ hội như vậy, y làm sao có thể không động tâm?

Khâu Đạt Tạp Nhĩ cười khổ khoát tay áo nói:

- Cậu mạnh mẽ hơn tôi nhiều, lúc ấy trong đầu tôi ngay cả ý niệm từ chối cũg không có. Chỉ hận không thể đặt bút ky hợp đồng với hắn ngay tức khắc.

- Cho nên, chúng ta căn bản không cần phải nghĩ việc từ chối lần hợp tác này, Phương Minh Viễn không đơn giản, dám dùng tiền làm mồi câu khiến chúng ta không còn đường lựa chọn.

Mikhail Khodorkovsky căn bản không lo lắng Phương Minh Viễn có thể xuất ra khoản tiền hay không, Nicholas Laski và asohon Kagetsu có thể ngồi ở chỗ kia, cũng đã hoàn toàn chứng minh được tài lực của hắn. Nếu nói ngay cả Nicholas Laski và Asohon Kagetsu cũng bị lừa, thì y Mikhail Khodorkovsky có bị sa vào vũng lầy này cũng đâu có gì là lạ. Hơn nữa, Phương Minh Viễn đã giao cho y danh sách xem qua, cũng đại khái đánh giá được giá cả sơ bộ cả rồi, tổng giá trị phải hơnbốn trăm triệu đô la Mỹ. Một giao dịch hơn bốn trăm triệu đôla mỹ, hơn nữa tiền của kẻ lừa đảo vẫn còn ở trong ngân hàng quốc doanh Menatep, ai tin nổi chứ? - Cậu nói xem rốt cuộc hắn có phải là đại biểu chính phủ phía Hoa Hạ?

Tuy rằng, lúc ấy Phương Minh Viễn đã từng phủ nhận, nhưngKhâu Đạt Tạp Nhĩ vẫn khó mà tin được.

- Nếu hắn là đại biểu chính phủ phía Hoa Hạ, vậy thì thế nào? Moscow cấm xuất khẩu dầu thô sang Hoa Hạ sao?

Mikhail Khodorkovsky phản bác lại Khâu Đạt Tạp Nhĩ, nếu nói Phương Minh Viễn thật là đại biểu chính phủ phía Hoa Hạ, việc này càng dễ làm, được phía chính phủ ủng hộ càng có lực hơn so với hợp tác với các công ty đơn thuần. Tuy rằng nói người Hoa bình quân tiền lương không cao, nhưng là nếu là tổng sản phẩm quốc dân của họ thì lại cũng là được xem là lớn.

Khâu Đạt Tạp Nhĩ cười ha hả hai tiếng, đúng vậy, Moscow cũng không ban lệnh cấm xuất khẩu dầu thô sang Hoa Hạ, hiện giờ tài chính chính phủ đang vào giai đoạn khẩn trương, nếu có thể đủ sản lượng dầu thô mà Hoa Hạ cần, thì việc bán mấy triệu tấn dầu thô ra bên ngoài, chỉ sợ Tổng Thống Yeltsin còn phải cấp cho huân chương .

Mikhail Khodorkovsky hai tay nâng cằm, ánh mắt có chút mù mịt không manh mối, chiêu thức ấy của Phương Minh Viễn nhìn như lỗ mãng, trên thực tế lại đưa Mikhail Khodorkovsky đến góc chết, y hiện tại chỉ có hai lựa chọn là "Đáp ứng" và "Không đáp ứng", muốn tìm trong các điều kiện kia một nội dung có lợi cho Phương Minh Viễn, xem chừng là không có vấn đề; nhưng muốn thêm vào một nội dung có lợi mới cho y, bản thân Mikhail Khodorkovsky cũng khó mà mở lời, bởi vì y cảm thấy, chỉ cần chính y mở miệng đề xuất, Phương Minh Viễn sẽ quay đầu bước đi, tìm những người hợp tác khác. Một chiếc bánh béo bở từ trên trời đưa xuống trước mặt, chỉ là bản thân y vô duyên với nó.

Ngày hôm sau Phương Minh Viễn đi tới quảng trường Đỏ Moscow, không phải hắn chưa tới qua nơi này, mà là vì đến tham quan trung tâm thương mại GUM ở Moscow.

Trung tâm thương mại GUM, là trung tâm thương mại lớn nhất Moscow, là một trong những thiên đường mua sắm ở Moscow này. Hành lang ba tầng thức với diện tích vào khảng 25000 mét vuông, cửa hàng nhiều đến nổi đếm không xuể . Cũng là một trong những khu mua bán lớn nhất của Nga, nơi này tập trung rất nhiều các thương nhân đến từ Russia. Tại tầng thứ ba của khu mua sắm là nóc nhà hình mái vòm thuỷ tinh 400m. Nóc nhà được làmbằng thiếc và thủy tinh tinh tế, cùng với nhà ga được xây dựng vào thế kỷ 19. Nó cũng là một trong những cửa hàng bách hoá lớn nhất Âu Châu, một trong mười cửa hàng bách hoá nổi danh thế giới, nằm ở vị trí đối diện quảng trường Đỏ Lenin. Nó khai trương vào thời còn Nga Hoàng, từ lúc Sa Hoàng Aleksander đệ tam thế tự mình khai trương yết bài, đến nay đã ước chừng trăm năm.

Tuy nói rằng nó là cửa hàng, nhưng lại chẳng khác nào cung điện, mà là một cung điện được xây dựng theo phong cách Âu Châu cổ điển màu vàng nhạt và được phối hợp hài hòa với giáo đường ở bên cạnh tạo thành một phong cảnh sáng lệ của quảng trường Đỏ. Trung tâm thương mại GUM chia làm ba tầng, với hơn một ngàn gian hàng độc quyền tạo thành, vừa có đồ sứ đặc biệt của Nga, hàng mỹ nghệ, quần áo…, lại tập trung đủ loại thương phẩm nhập khẩu rực rỡ sắc màu. Nhiều năm qua, GUM vẫn phát triển mạnh mẽ và đầy đủ, luôn đứng ở thế bất bại, cho dù đã trải qua sự tiêu điều của nền kinh tế, vẫn đứng vững không hề lung lay. - Phương, nhìn xem, cái kia là đài phun nước phải không? rất nhiều người trong Moscow xem nó như là địa điểm để hẹn nhau, chỉ cần nói gặp nhau ở cạnh đài phun nước, thì chẳng ai có thể đi lạc được cả.

Asohon Kagetsu kéo tay Phương Minh Viễn, chỉ ra xa xa nói. Phương Minh Viễn có thể cảm giác được khuỷu tay của mình đang được đặt ở ngay bộ ngực đầy đặn của cô. Đương nhiên, bọn họ hai là kẻ thông minh sắc sảo, cứ như vậy hưởng thụ giây phút này. Cũng may lần này có Lâm Dung cùng Phương Minh Viễn đến Moscow, quang cảnh nơi đây hoàn toàn khác với Hoa Hạ khiến cho cô cảm thấy hoa cả mắt, tạm thời không còn nhớ đến chức trách thư ký của mình nữa. - Ở nơi này có cửa hàng của người dân Hoa Hạ mình không?

Phương Minh Viễn nhẹ giọng hỏi, hắn chú ý tới, khi đã đi hết một vòng lớn trong trung tâm thương mại GUM, nhìn thấy những cửa hàng ở trong đó, đại đa số là các thương hiệu lớn đến từ Châu Âu, rất ít các giang hàng đến từ Châu Á, mà dù có cũng là thương hiệu đến từ Nhật Bản và Hàn Quốc. Mà thương hiệu đến từ Hoa Hạ thì hầu như không có lấy đến 1 gian. - Phương, nói như vậy sẽ khiến người ta không vui, nhưng sự thật chính là như thế, thương phẩm Hoa Hạ ở Moscow, chẳng qua chỉ được xét vào hàng trung cấp, chỉ cần đến những chỗ bán hàng cấp thấp là mua được, trung tâm thương mại GUM thì rất khó tìm thấy.

Asohon Kagetsu chần chừ một chút nói. Câu trả lời này không nằm ngoài dự liệu Phương Minh Viễn, nhưng nghe vẫn khiến cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.

- Phương, tôi nghe nói Tổng giám đốc Tôn cố ý đem siêu thị Carrefour xây dựng trên Moscow?

Asohon Kagetsu hỏi.

- Ừ, đúng vậy.

Phương Minh Viễn gật gật đầu. Sau khi biết được hắn muốn tới Moscow, Tôn Chiếu Luân quả thật có đề xuất rằng nếu hắn cảm thấy rảnh rỗi, thì khảo sát qua các gian hàng trong khu thương Moscow, xem có khả năng đem hệ thống siêu thị Carrefour tham gia vào thị trường nước ngoài đăc biệt mở chi nhanh Moscow, Nga.

Hiện giờ siêu thị Carrefour đã là một trong những hệ thống siêu thị có quy mô lớn nhất nước, có mặt ở hầu hết các thành phố lớn trong cả nước, và đang hướng sự phát triển ra các thành phố cấp 2,3. Tôn Chiếu Luân vẫn chưa thấy thoả mãn, trước mắt nó chỉ làm một hệ thống siêu thị trên thị trường trong nước, phải làm thế nào để mở rộng thị trường ra nước ngoài, đó mới là hướng phát triển của công ty trong tương lai.

Tạm thời Tôn Chiếu Luân chưa dám xem xét đến thị trường Mĩ và Châu Âu, dù sao nơi đó đã có tập đoàn Wal-Mart và Crrefur đang dẫn dầu thị trường tiêu thụ, muốn đặt chân vào nơi này, đối với một tập đoàn mới có thâm niên thành lập 10 năm như Carrefour mà nói, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên vòng quanh thị trường các quốc gia vùng lân cận, mới là lựa chọn thích hợp nhất của Tôn Chiếu Luân.

Tôn Chiếu Luân cũng xem xét qua Đông Nam Á, cũng tính đến Nhật Bản và Nga, về phần Hàn Quốc, anh ta thật ra cũng nghĩ tới, nhưng Phương Minh Viễn lại hoàn toàn không có hứng thú. Mọi người bàn tới bàn lui, cuối cùng cũng đạt ý kiến chung, cũng phải bỏ qua Nhật Bản, hoặc là chỉ có thể hoặc là xuống phía nam hoặc lên phía bắc.

Phía dưới miền nam tiến vào các quốc gia Đông Nam Á, Phương Minh Viễn thật ra không có ý kiến gì, nhưng suy xét đến việc không tới vài năm nữa khủng hoảng tài chính ở khu vực Đông Nam Á có nguy cơ bạo phát, cộng thêm việc náo động ở Indonesia, nếu như vội vã chuyển xuống vùng phía nam, cũng không phải là thời cơ tốt.

Trên phía bắc có Nga thật ra khiến Phương Minh Viễn có chút động tâm. Tuy rằng nói, qua vài năm khủng hoảng tài chính Đông Nam Á có nguy cơ cũng sẽ ảnh hưởng đến Nga, nhưng dù sao không có rối mù như các quốc gia Đông Nam Á gặp phải khủng hoảng. Hơn nữa là một quốc gia trải dài qua lục địa Á Âu, Nga đối với các quốc gia trung á và Đông Âu vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ. Còn đối với thời kỳ kinh tế chuyển hình hiện giờ ở Nga mà nói, thương phẩm Hoa Hạ sẽ có thêm thị trường rất lớn. Nếu nói chi nhánh siêu thị Carrefour có thể đứng vững ở thị trường Nga, sau đó từng bước tiến vào các quốc gia trung á và Đông Âu, cuối cùng tiến vào quốc gia Tây Âu, đây có thể xem là phương pháp khả thi nhất.

Hơn nữa, Phương Minh Viễn đối với chuyện kiếp trước sản phẩm của Hoa Hạ vốn chiếm lĩnh định mức thị trường Nga tương đối lớn nhưng bởi vì các sản phẩm giả mạo tung ra ào ạt, làm mất uy tính của sản phẩm chính hãng vẫn canh cánh trong lòng. Phải biết rằng sau năm hai ngàn, bởi vì giá cả dầu thô thế giới tăng vọt, lúc đó mức sống của người dân Nga cũng được nâng cao trên diện rộng,tiêu phí trong mua sắm cũng bị coi thường, mà người trong nước chỉ biết cái lợi trước mắt, lại tiêu hủy một thị trường vốn đã được chiếm lĩnh từ trước.

Cho nên lúc này đây tiến đến Moscow, hắn phải xem xét qua việc kinh doanh ở Moscow trước.