Chương 847: Quyển 3 Chương Mong Đợi

Công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên vẫn đuổi việc vợ của cậu em vợ cục trưởng cục thương nghiệp Phương Lập ra khỏi công ty. Tuy rằng người ta uốn éo một chút lại đến được công ty nông dược thuộc cục nông nghiệp, nhưng những người này trong công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên vẫn cảm thấy trong đó có một chút gì đó không giống nhau. Người này vẫn có thể tìm được một cơ quan khác, không có nghĩa là mình cũng có thể tìm được một công ty tốt như vậy. Hơn nữa, công ty nông dược thuộc cục nông nghiệp làm sao có thể so sánh được với đãi ngộ và phúc lợi của nghành đường sắt? chứ đừng nói gì đến so với công ty vận tải đường sắt bình Xuyên. Vì vậy, những người này trong ga Bình Xuyên trong chốc lát đã trở nên thật thà hơn rất nhiều. Tin tức này rất nhanh đã truyền đi các ga khác của đường sắt Phụng Đồng làm cho mọi người không khỏi bàn tán xôn xao.

Đương nhiên, trong nhà ga cũng có người đồn rằng, Hồ Lệ Lệ vì đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn, cô ta lấy trộm đồ của hành khách, lấy của ai không lấy lại lấy đúng vào bạn của trợ lý Lâm, lại còn xui xẻo để cậu Phương và trợ lý Lâm biết được, tục ngữ có câu “không đánh kẻ chăm không đánh kẻ nhác, chỉ đánh kẻ không có mắt”, Hồ Lệ lệ đúng là đồ không có mắt xui xẻo.

Có điều, điều này cũng không thể thay đổi được một hiện thực đó là tất cả những người ở bộ phận nhận gửi đồ đều bị ga trưởng La Đại Quân thuyên chuyển, vị trí hiện tại so với vị trí trước đây của bọn họ thật là kém không thể kém hơn được nữa, đến cả trưởng bộ phận trước đây là Uông Manh Thục cũng bị chuyển công tác. Đây cũng xem như là một đòn răn đe đối với những cán bộ trung tầng trong ga.

Hơn nữa cùng lúc đó, lãnh đạo cao cấp của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên lại một lần nữa ra quyết định tiến hành chấn chỉnh lại đội ngũ công nhân viên hiện thời, phá vỡ tiền lệ từ trước đến nay nhân viên trong nghành giao thông chỉ thăng chức chứ không bị bãi miễn, đồng thời cũng cắt giảm số nhân viên không cần thiết của công ty. Hơn nữa trong quyết định cũng nêu rõ, tất cả những nhân viên không chấp hành mệnh lệnh này trước cuối tháng tám đều có thể nộp đơn xin từ chức, chỉ cần có cơ quan khác tiếp nhận công ty tuyệt đối không ngăn cản, nếu như có nhân viên không từ chức nhưng cũng không chịu hợp tác làm việc công ty cũng sẽ đuổi việc.

Cái công văn này làm cho rất nhiều người trong công ty cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn nhưng cũng có rất nhiều người nuôi hy vọng…

Có điều tất cả những điều này đối với Phương Minh Viễn mà nói đều là những chuyện hắn không cần phải lao tâm, có Quan Nhân Bình và Milton ở đó quản lý một công ty chỉ có hơn một trăm bốn mươi nhân viên nếu như nói hắn còn phải đụng tay vào thì đối với những đại nhân vật này có nghĩa là không tín nhiệm bọn họ. Cho nên sau khi tham dự xong cuộc họp, Phương Minh Viễn hoàn toàn giao chuyện cải cách công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên cho Quan Nhân Bình phụ trách.

Tô Ái Quân ở lại Bình Xuyên hai ngày, trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần sau đó trở lại Phụng Nguyên. Bây giờ Phụng Nguyên và Bình Xuyên vì có đường cao tốc nối liền nên đi lại vô cùng thuận tiện. Phương Minh Viễn có lúc còn tưởng tượng cứ cái đà phát triển này, thì liệu trong mười năm tới sẽ có người từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên mua nhà ở và đi làm về trong ngày hay không. Cũng giống như Bắc Kinh và Thiên Tân vậy, từ sau khi có hệ thống đường sắt cao tốc nối liền, thì đã xuất hiện có một nhóm người sống ở Thiên Tân và làm việc ở Bắc Kinh.

Tiếp theo, chính là cơ hội mà các phú hào trong huyện Bình Xuyên mong chờ đã lâu, khu dân cư trong thành cổ Bình Xuyên chính thức cho thuê. Tất cả các dinh thự trong khu dân cư trước mắt chưa có người ở đều mở rộng cửa chào đón tất cả những người có lòng muốn sống ở đây vào tham quan, mỗi dinh thự đều có bốn người hướng dẫn viên để giải thích cho du khách từng ưu điểm của từng dinh thự một để khách có thể tham khảo. Lúc này ở trước cửa thành tây người xe tấp nập.

Khu dân cư nơi nào cũng tấp nập người tụm năm tụm ba, mọi người vừa cầm bảng chi tiết cho thuê ở cổng vừa tiện bước vào hai bên đường ở dinh thự, xem kỹ càng những ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc Tần Tây cổ.

-haizzz, nhà họ Phương này cũng thật là, sao lại không bán mà chỉ cho thuê thôi chứ. Có người ảo não nói.

-Cùng với một năm nạp ngần ấy tiền còn không bằng cắn răng mua luôn cho rồi, sau này còn có thể lưu lại cho con cháu. Tôi cảm thấy đây mới đán là thứ truyền cho con cháu. Những cái như nhà lầu như biệt thự với những khu dinh thự như thế này đều là vô nghĩa. -Ông chủ Triệu, những điều ông có thể nghĩ đến chẳng nhẽ Phương gia lại không thể nghĩ đến. Khu dinh thự này chính là một khối vàng vô hình của nhà họ Phương, mọi người cũng có thể nhìn thấy rồi ai cũng không thể lấy đi được số tiền thuê nhà hàng năm, lại là một khoản thu nhập ổn định, sau này nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn chỉ cần có nơi này nhà họ Phương sẽ không lo đến chuyện cơm áo nữa. ông nói có đúng không? Người đi cùng ông ta cười nói.

-Người nhà họ Phương đúng là rất có con mắt nhìn xa, ông nói sao mọi người lại không nghĩ ra, một cổ thành đổ nát nằm sừng sững ở đây mấy trăm năm nhưng đến khi rơi vào tay bọn họ chỉ mới có vài năm ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi, không những trở thành một nơi du lịch mới mà những ngôi nhà cổ này cũng là thứ mà mọi người giành nhau. Nhưng mọi người nghĩ xem, nếu như thuê dinh thự này, không những cách thức trang trí nhà cần phải được công ty quản lý thành cổ thông qua mà đến cả công ty để thuê trang trí cũng cần được bọn họ chỉ định nữa. Hơn nữa hàng năm lại còn phải kiểm tra bất chợt, nếu như vi phạm thì sẽ bị thu hồi lại nhà, bọn họ có phải là quản thái quá rồi không? Một người lấy vẻ không hài lòng nói.

-Thôi được rồi, ông chủ Lỗ, ông cũng biết nhiều, ông đến đây xem xem trước cổng dinh thự ở đây đều được treo những biển hiệu của cơ quan bảo vệ cổ vật của Bình Xuyên và Duy Nam, nói trắng ra đây đều là những cổ vật cần được bảo về cấp huyện và cấp thành phố, nếu như để ông tùy ý trang trí đến lúc loạn ra tây không ra tây ta không ra ta thì thành cái trò trống gì. Hơn nữa đây đều là di tích, nếu lúc đó ông xây thêm phòng chẳng nhẽ cũng để ông tự ý làm chắc. Các ông nghe nói chưa, công tác tu sửa thành cổ này đều là mời đội tu sửa di tích từ trên tỉnh về làm đấy, nghe nói chỉ mình tiền ri dời dân cư trong thành cổ cũng đã tốn của nhà họ Phương đến mấy triệu tệ, lại thêm cả chi phí tu sửa cũng phải tốn đến cả trăm triệu, một công trình tốn tiền tốn sức như thế thì làm sao có thể để cho người khác đến phá hoại được chứ. Có người biết chuyện vẻ mặt khinh thường nói.

-Ông xem cái dinh thự kia, ban nãy hướng dẫn viên nói rồi, đây là nhà của một cử nhân của huyện Bình Xuyên ngày xưa. Cái dinh thự phái cuối kia vào thời quốc dân là dinh thự của nhà buôn lương thực lớn nhất Bình Xuyên lúc bấy giờ, đây đều là những nhà có địa vị. Nếu như ở quá khứ, muốn vào được đều không phải dễ. Chậc chậc, chưa nói đến cái khác, chỉ mỗi cái hoa viên đằng sau dinh thự, đừng chê nó không lớn, đến cả nơi ở của các vị lãnh đạo trong huyện cũng không thể kiếm đâu ra cái vườn hoa có toàn kiểu kiến trúc phương nam tinh xảo ấy đâu. Những câu chuyện như vậy không biết đã xảy ra ở trong khu dân cư của thành cổ bao nhiêu lần, mọi người ngoài tham quan ra còn rất hứng thúm rất mong đợi đến ngày nhà họ Phương chính thức mở cửa cho thuê những dinh thự này.