Chương 828: Quyển 3 Chương Nhượng Bộ Không Được

Kết quảphiên tòa phúc thẩm vụ án Bằng Vũ khiến dư luận phải xôn xao.

Có rất nhiều người tự hỏi vì sao Hứa Chính Hùng lại lấy oán trả ơn. Khi nào thì các chuẩn mực đạo đức lại xuống thấp như thế.Lẽ ra, là 1 viên chức nhà nướcsắp sửa về hưu phải đi đầu gương mẫu đằng này lại rớt trong hố bùn. Thanh danh không còn, cũng là đầu đề cho mọi người bàn tán.

Càng ngày cũng càng có nhiều người suy xét, vì sao ở phiên tòa sơ thẩm lại phánBằng Vũ bồi thường 53 ngàn tệ vớ vẩn đến như vậy?Phải chăng phía sau có cái gì khuất tất? Phía sau tấm màn kia rốt cuộc có cái gì? Dẫu sao thì Hứa Chính Hùng cũng chỉ là 1 nhân viên chức vụ cũng không có cao mấy? thế nào tòa án lại làm việc không có kỷ cương tý nào cả?

Tuy nói thời buổi này cũng chẳng ai hơi đâu mà suy xét, tìm hiểu cho kỹ càng. Thế nhưng trong cả trăm triệu dân thì dù sao đinữa cũng có người truy tìm sự việc cho đến cùng.

-Cậu Phương, siêu thị Carrefour danh tiếng lúc này hầu như tăng nhanh a. Dương Quân Nghĩa mỉm cười nói.

Ngay sau khi tòa án Phung Nguyên ra phán quyết thì Lý Thành thay mặt cho Bằng Vũ hướng tòa án dân sự trình đơn khởi tố, yêu cầu Hứa Chính Hùng bồi thường những tổn thất mà Hứa Chính Hùng đã gây ra trong 2 tháng vừa qua. Nào là phí tổn kinh tế hay bồi thường tinh thần gì đó v.v

Cùng ngày, Tôn Chiếu Luân đại điện siêu thị Carrefour hướng về phía truyền thông tuyên cáo

Siêu thị Carrefour chính thức mở rộng bộ phận pháp luật, và mong muốn sẽ có nhiều luật sư đảm nhiệm cố vấn pháp lý, hướng đến tầng lớp công nhân bình thường tư vấn pháp luật miễn phí . Và công ty cũng sẽ quan tâmcụ thể từng tình huống của công nhân trong công ty khi nhận tư vấn pháp luật. Đồng thời, cũng vì tránh cho những trường hợp như vậy phát sinh. Siêu thị Carrefour và 18 chi nhánh đều trích ra một phần lợi nhuận gây quỹ trợ giúp những người làm việc tốt – Nôm na như kiểu người làm việc tốt sẽ được báo đáp. Càng ngày càng có nhiều nhiều người chung tay góp sức.

-Chúng ta không thể khiến cho người làm chuyện tốt thì lệ rơi, còn làm kẻ ác lại cười cười. Tôn Chiếu Luân kết luận 1 câu cuối cùng, và đã được truyền thông thành phố Phụng Nguyên nhiều lần trích dẫn.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ hệ thống siêu thị Carrefour đều sôi sục, nhất là tầng lớpcông nhân cực kỳ hưng phấn. Mà ai cũng hiểu được, ý nghĩa ngày sau nếu là chính mình gặp sự việc không công bình công ty sẵn sàng trợ giúp 1 cách mạnh mẽ .

nếu như một người đi đối chọi với một cơ quan nhà nước thì tất nhiên là sẽ hoàn toàn chịu yếu thế, dù có bị phán xử không công bằng thì cũng không đủ sức chống lại. Nhưng nếu là một công ty thì lại khác hoàn toàn rồi, những công ty lớncó thể đem chuyện đó kiện lên đến Trung ương, nếu như vậy thì những người làm trái pháp luật kia cũng phải kiềm chế vài phần.

Giải thưởng tới ba trăm ngàn tệ, chỉ cầu có tỏ tường 1 một sự việc. Một khoản kinh phí lớn như thế khiến mọi người líu lưỡi không thôi. Không khỏi than thở siêu thị Carrefour giàu có, thâm tâm cũng có vài phần kiêng kỵ

-Chú Dương à! Đây cũng chỉ là bất khả kháng thôi mà! Phương Minh Viễn cười nói một cách khó khăn.

-Chú cũng hiểu vì vụ án này do phán quyết bất công mà có ảnh hưởng không nhỏ đến việc làm ăn của siêu thị. Tổn thất hữu hình thì có thể tính toán nhưng những tổn thất vô hình liệu có tính nổi không?Cháu làm phép tính nhỏ chú xem nhé! Theo thống kê của phòng tài vụ. Khi mà phán quyết sơ thẩm của tòa đã công bố thì mức độ tăng trưởng và sức mua giảm hẳn lại. Cá biệt có nơi còn trượt dốc, theo phòng tài chính dự toán thì công ty đợt này thu vào thiếu chừng 100 triệu tệ. Dương Quân Nghĩa hút một ngụm lương khí.

Gần trăm triệu tệ. Số lượng thật lớn như thế, thật ra đã nằm ngoàidự kiến của ông ta.

Khó trách siêu thị Carrefour lúc này đây lại ra tay quyết đoán vàtuyệt độ cnhư thế.

Đổi cương vị này với ai đi chăng nữa, cũng khó có thể dễ dàng tha thứ cho những tổn thất mà nhà mình gánh phải như vậy.

-Sao lại nhiều như vậy? Dương Quân Nghĩa không khỏi hỏi.

-Hiện giờ, ngành bán lẻ cũng xem như nhà nhà lên tiếng. Tuy nói rằng, siêu thị Careefour vẫn đang ở vị trí dẫn đầu nhưng e là ưu thế đón đầu sắp không còn nữa. Cạnh tranh mà. Các chuỗi siêu thị cũng đã xuất hiện và không ngừng lớn mạnh. Tất nhiên, không ngừng tranh giành thị phần trong thị trường bán lẻ.

Có cơ hội tốt sờ sờ ngay trước mắt mà không biết tận dụng thì thật có lỗi với chính mình.Như vụ án của Vũ Bằng, một cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua được. Tỉnh Tần Tây còn đỡ chứ các phương tiện truyền thông của mấy tỉnh khác thì sào xáo, ngấm ngầm hại người, nghi ngờ tố chất của những người quản lý trong siêu thị, chuyện này cũng đả kích không nhỏ đối với lòng tin của người tiêu dùng.

Phương Minh Viễn giải thích.

Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cũng không đi sâu vào chi tiết lắm. Chỉ tóm tắt 1chút và chuyển sang đề tài khác.

-Chú Dương, về nguyên nhân phán quyết sơ thẩm kỳ lạ như vậy, bên các chú đã điều tra xong chứ ạ? Cùng Dương Quân Nghĩa vòng vo cả buổi hắn mới xoáy vào trọng tâm. Vụ án Bằng Vũ làm không khí phản cảm của người dân trong nước lên đỉnh điểm. Đối với phán quyết sơ thẩm của tòa án thành phố Phụng Nguyên rất nhiều người cũng khó mà tưởng tượng ra được, họ đều cho rằng những người trong tòa án này rõ ràng là không cắn đứt hoàn toàn cái tấm lòng vì nghĩa quên thân của người dân trong cả nước. Đặc biệt là sau khi chân tướng rõ ràng sau khi được phúc thẩm, người dân trong cả nước lại càng cảm thấy bất mãn với kết quả sơ thẩm. Có rất nhiều phương tiện truyền thông đang đặt ra nghi vấn liệu có hay không những khuất tất trong vụ án Bằng Vũ

Đối mặt với giới truyền thông cả tỉnh, cả nước đang truy vấn. Hiện giờ, hệ thống tư pháp Tần Tây đang nói theo dân gian là chóng cả đầu , quáng cả mắt. Vụ án Bằng Vũ có thể nói không ngoa là nỗi u uấtcho cả tỉnh bị dèm pha.

Hệ thống tòa án Phụng Nguyên đang bị thanh tra. Truy ra đúng là quan tòa thừa nhận có thu của Hứa gia tiền trà nước chỉ có 5000 tệ. Nên cũng bấm bụng mà phán Hứa gia thắng kiện. Mà thông qua việc điều tra nhà họ Hứa, lại phát hiện thêm ra rằng con trai của Hứa Chính Hùng là Hứa Nam làm việc trong hệ thống kiểm sát của Phụng Nguyên, trong việc phán quyết sai vụ Bằng Vũ anh ta cũng đóng vai trò quan trọng. Bây giờ đã bị cách chức, đợi kỷ luật.

Dẫu biết rằng bước đầu điều tra đã có kết quả. Nhưng trong nội bộ Thành phố Phụng Nguyên cũng có ý kiến cho rằng chỉ thông báo nội bộ trong nghành. Tránh tổn thương khi công bố ra ngoài. Nếu công bố ra ngoài thì mặt mũi của Thành ủy và Ủy Ban Nhân Dân Phụng Nguyên để vào đâu cho hết .

Có nói ra sao thì hệ thống tư pháp cũng trưc thuộc Thành ủy và UBND. Làm kinh động như thế thì cả nướcc dèm pha, lãnh đạo cũng bị nhục nhã.

Các ý kiến của ủy viên thường vụ thành ủy cũng không thống nhất với nhau. Và bất kỳ ai cũng hiểu được rằng, cho đến thời điểm hiện tại, Bằng Vũ cũng không còn là diễn viên chính nữa rồi. Muốn cho mọi chuyện êm xuống, xuôi chèo mát mái thì phài có sự đồng ý của lãnh đạo cao cấp củasiêu thị Carrenfour. Nếu không Ban tuyên giáo chỉ quản được truyền thông Phụng Nguyên chớ có quản được cả nước hay sao?

Cái này tùy thuộc vào siêu thị Carrenfour ý tứ người ta như thế nào?

Không truy cứu nữa thì coi như chân tướng sự việc cho 2 chữmặc nhiên - chìm xuồng -

Mà Dương Quân Nghĩa này đây cũng được thành phố Phụng Nguyên mời làm thuyêt khách.

-Về việc này, chúng ta đã điều tra rất rõ ràng... Dương Quân nghĩa uyển chuyển biểu đạt ý tứ của Thành ủy, hy vọng Carrefour thông cảm cho nỗi khó xử của thành phố và giúp giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực trong lúc này.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát

Nói thật, thành phố Phụng Nguyên thái độ xử sự thế này hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Phàm là nhân viên Đảng uỷ, cơ quan chính phủ xảy ra chuyện, quan viên một đám bọn họ cũng không có nghĩ đến ý tứ công chúng như thế nào,màtrăm phương nghìn kếnghĩ biện pháp che đậy.

Đường đường cơ quan Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cấp tỉnh,vì che đậy một cán bộ cấp Cục phó có hành vi xấu, không ngờ có thể ra lệnh cho cơ quan cảnh sát giám định các hình ảnh đều là thông qua kỹ thuật PS mà thành là đúng.

Chỉ tiếc rằng những người này thủ pháp che giấu còn quá ư thấp kém.

Sau khi tin tức nàybị lộ ra, phòng giám định lại công khai phủ nhận cái kết quả ban đầu

Âu cũnglà kết cụckhiến lòng dân đã mất.

Quan lại bao che cho nhau, tớinông nỗi như vậy rồi. Thật khiến không khỏilàm người ta không than thở

TuyPhương Minh Viễn có ý điều tra đến cùng, nhưngxét cho cùng thì gia đình mìnhdù sao cũngở tỉnh Tần Tây này. Một mẫu ruộng còn có ba phần đất, Phương gia cũng còn phải phát triển, nhất định phải cùng với địa phương làm tốt quan hệ.

Nếu như theo đuổicông chính, liêm minh đến cùng thì kết quả tất nhiên là Phương gia rất có khả năng bị toàn bộ giai tầng công vụ căm thù.

Nắm giữquyền lực là bọn họ, lại không có giám sát đầy đủ, có thể nói, có rất nhiều phương pháp làm khó cho Phương gia.

-Cậu Phương, thành phố vô cùng coi trọng việc này, các nhân viên có liên quan tới vụ án, đều tạm thời bị cách chức, lãnh đạo đangthương thảo hình thức xử lý đối với bọn họ, loai bại hoại như vậy, tất nhiên là sẽ không tha. Dương Quân Nghĩa nói.

-Chỉ là xử phạt thôi sao? Phương Minh Viễn trong lòng cười lạnh nói.Lấy Hứa gia hành vi, dựa theo Phương Minh Viễn nhận xét, ít nhất đầu tiên là không làm tròn trách nhiệm, sau đó nhận hối lộ, thứ nữa làhiểu luật mà phạm luật, mức độ nghiêm trọng cực liệt.

Khi xử phạt, cũng không tránh khỏi quá rộng rãi với bọn họ.

Xử phạt kiểu này nói nặng cũng là nặng, trong hồ sơ có 1 phết này, đối với ngày sau lên chức là có thêm không nhỏ ảnh hưởng. Nhưng nếu như nói nhẹ thì cũng đúng. Đây chẳng qua chỉ là giơ cao đánh khẽ mà thôi. Hơn nữa nếu có thủ đoạn, thì những chi chú trong hồ sơ đó sau này cũng có thủ đoạn làm cho nó biến mất.

Ngoại trừ ảnh hưởng vài năm thăng quan, về bản chất cũng không có gì căn động.

Ai bảo người ta hay ở chỗ là cán bộ cơ quan nhà nước cao cao tại thượng.

-Chú Dương! Không phải là cháu không để mặt mũi cho các lãnh đạo. Đổigóc độngẫm lại xem. Nếu nói có người giống bọn họ như vậy, tạo thành tổn thất kinh tế, trọng đại như vậy,chỉ có 1điều xử phạt là xong việc. Như vậy ngày sau cháu sợPhương gia nhà cháu còn bị dài dài. Thành phố Phụng Nguyên có bao nhiêu nhân viêncông tác trong cơ quan nhà nước? Không có mấy vạn cũng có mấy ngàn, chỉ cần hàng năm có 1phần ngàn trong số đó quấy rối, cháu nghĩ Phương gia cũng chỉ có thể rời khỏi tỉnh Tần Tây, tìm địa phương khác mà phát triển thôi chú Dương à! Chú là người hiểu chuyện chú thấy có đúng không? Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.

-Cái này... Đối diện với chất vấn của Phương Minh Viễn, Dương Quân Nghĩa cũng á khẩu, không trả lời được