Chủ tịch huyện Lý quay trở lại huyện ngay trong đêm, nhưng toàn bộ chính quyền thị trấn Hải Trang đang đứng trước cơn giông bão, đủ các loại tin đồn thất thiệt bay đầy trời. Quán ăn nhà họ Phương lại khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa, nhưng tất cả dân địa phương ở thị trấn Hải Trang đến ăn cơm đều là muốn tìm hiểu thêm chút tin tức từ nơi này.
Nghe Lưu Dũng nói, Triệu Quế Vinh về nhà vui sướng, tuy rằng không có nói rõ vì sao, nhưng Phương Minh Viễn có thể tưởng tượng được, khẳng định là Lý Đông Tinh biểu dương cô trong hội nghị, hơn nữa có lẽ còn có thể điểu chỉnh quyền hạn quản lý của cô. Với lại nếu như Thành Công hoàn toàn bị hạ bệ thì Triệu Quế Vinh tự nhiên tiến tới một bước. Tuy nhiên Thành Công chưa bị hạ bệ, có chủ tịch huyện Lý che chở, Triệu Quế Vinh mới lên làm phó chủ tịch thị trấn, sẽ có tiếng nói lớn hơn ở thôn trấn. Sao cô lại không lộ rõ vui mừng trên mặt chứ?
Nhưng cũng có những tác dụng phụ ra khỏi dự liệu của Phương Minh Viễn một chút. Phương Thắng, cha của Phương Minh Viễn, ở nhà máy cũng được đề bạt làm cán bộ Phó phòng, hơn nữa lại làm cấp dưới của Lôi Tín, phụ trách công việc hàng ngày ở phòng máy. Kết quả này khiến nhà họ Phương từ trên xuống dưới đều kinh ngạc, không thể không vui mừng khôn xiết. Người trong nhà đều là dân đen, mà bây giờ có người được làm quan, tuy chỉ là ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nhưng Phương Thắng cũng thấy vậy là đủ lắm rồi.
Tuy nhiên Phương Minh Viễn biết đây chính là dụng ý của nhà máy, đề bạt Phương Thắng chính là để lấy lòng Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh, ngày đó Phó xưởng trưởng Lỗ đi cùng suốt cả chuyến đi, đều thấy tận mắt những chuyện đã xảy ra, tuy rằng không rõ vì sao Lý Đông Tinh coi trọng Phương Minh Viễn, nhưng lão cáo già cũng hiểu được, chỉ cần đề bạt một chức Phó phòng nho nhỏ cũng đủ để khiến quan hệ giữa nhà máy và trên huyện duy trì hòa hảo, vậy thì quả là đáng giá. Cho dù là mắt nhìn lầm, cũng không có gì lớn, một nhà máy lớn như vậy, đừng nói là Phó phòng, kể cả cán bộ cấp Cục cũng đã hơn mười người rồi, không là gì hết.
Lại thêm điều thứ hai, phỏng chừng cũng là Lôi Tín yêu cầu Phương Thắng làm ở phòng máy, về sau phòng máy có chuyện gì, chắc chắn là Phương Minh Viễn không thể khoanh tay đứng nhìn phải không? Mặc kệ Phương Minh Viễn làm sao học được về máy vi tính, chỉ cần bảo dưỡng cho tốt ba bộ máy tính này, về sau trên Bộ có hỏi đến, cũng là có công lao trong đó.
Phương Minh Viễn đúng là dở khóc dở cười, thực ra Lôi Tín cũng không cần phải làm như vậy, phòng máy này về sau hắn cũng sẽ thường xuyên tới. Tuy rằng hắn đã quen dùng những máy vi tính của đời sau, máy 386 làm hắn có cảm giác đồ cổ. Nhưng sau này tiến triển vượt bậc, tương lai hết thảy những người học máy tính, ai chẳng phải bắt đầu bằng lập trình. Quan trọng hơn là, có máy vi tính, hắn có thể đưa một số ý tưởng vào thực thi, mà không bị xói mòn dần ở trong đầu. Thứ này hiện giờ không chỉ có giá trên trời, mà có tiền cũng không mua được, không tới đây, hắn còn có thể đi đâu?
Kết quả này tuy ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn, nhưng hiệu quả cũng không tồi. Phương Thắng cha hắn cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh làm thân phận công nhân bình thường, chính thức trở thành cán bộ nhà máy.
Đến ngày thứ ba sau sự việc của Phó trưởng trấn Thành Công, từ Phụng Nguyên có tin báo là Miyamoto đã quay lại, còn mang theo trợ lý cho Phương Minh Viễn. Tô Ái Quân ở Phụng Nguyên cũng tìm cho hắn mấy trợ lý người địa phương khá giỏi, cần hắn tự mình đi xem xét. Vì thế Phương Minh Viễn lại cùng Phương Bân đi tới Phụng Nguyên. - Cậu Phương, gặp được cậu thật tốt quá rồi!
Miyamoto vừa nhìn thấy mặt hắn là ôm lấy, dọa Phương Minh Viễn giật mình.
Hoá ra, Miyamoto mang theo hợp đồng trở lại Nhật Bản, biết được việc ‘Tuần san thiếu niên’ thất bại trong việc ký kết với Phương Minh Viễn, dẫn đến thành công của ‘Thiếu niên nguyệt san’, toàn bộ người trong nhà xuất bản đều có tinh thần chiến đấu cao, Miyamoto thì được người ở nhà xuất bản khen ngợi mãi, chẳng những chức vị được nâng cao, tiền lương cũng tăng không ít. Hơn nữa, nhà xuất bản còn đề xuất rõ ràng, từ nay về sau tác giả Phương Minh Viễn do Miyamoto phụ trách liên hệ.
Đã có hợp đồng, Phương Minh Viễn đã sớm chuẩn bị vẹn toàn, chỉ chờ ‘gió đông’ là ‘Thiếu niên nguyệt san’ đẩy ‘U du bạch thư’ đi, tiến hành tuyên truyền một cách mạnh mẽ, tác giả là người đến từ Trung Quốc ở phía đông, tự nhiên sẽ làm thành một điểm sáng, kết quả là đã đạt được thành công. Đến giữa tháng, lượng tiêu thụ của ‘Thiếu niên nguyệt san’ đã bằng với lượng tiêu thụ của một tháng, hơn nữa tin tức từ khắp nơi ở Nhật Bản cho thấy, độc giả đánh giá rất cao ‘U du bạch thư’, thậm chí còn không ít người chỉ vì muốn xem ‘U du Bạch Thư’ mà mua ‘Thiếu niên nguyệt san’.
Kết quả như vậy đương nhiên là khiến từ trên xuống dưới nhà xuất bản hứng phấn vô cùng. Đồng thời, tăng số lượng bản in tờ tạp chí, mở rộng lượng tiêu thụ, mặt khác còn lệnh cho Moyamoto khẩn trương đưa các trợ lý mà Phương Minh Viễn cần lập tức đến Trung Quốc, để đảm bảo Phương Minh Viễn nộp bản vẽ được ổn định. Hơn nữa tốt nhất là khiến cho Miyamoto và Phương Minh Viễn phát triển quan hệ cá nhân tốt đẹp, để cam kết là bộ tác phẩm tiếp theo của Phương Minh Viễn cũng thuộc về nhà mình. - Cậu Phương, đây là một cuốn tạp chí ‘Thiếu niên nguyệt san’, mời cậu xem!
Trong lúc vô ý, Miyamoto đã dùng ngôn ngữ tôn kính đối với Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn tiện tay lật mấy tờ tạp chí xem sơ qua một chút tác phẩm ‘U du bạch thư’ của mình, đại khái chiếm gần ba mươi phần trăm số trang của tạp chí. Hắn tính toán một chút, số bản thảo lần trước Miyamoto mang đi chỉ còn đủ đề đăng một kỳ nữa, khó trách vì sao anh ta trở lại nhanh như vậy. - Ông Miyamoto, lần trước quên nhờ ông một việc.
Phương Minh Viễn tiện tay đưa tờ tạp chí cho Phương Bân nói.
- Cậu Phương, mời nói đi.
Miyamoto vội vàng nói.
- Mong ông có thể giúp tôi mỗi kỳ mua mấy cuốn tạp chí, gửi về đây, chi phí cứ khấu trừ vào tiền nhuận bút. Như vậy tôi có thể càng có thêm hiểu biết về tình hình hiện tại của giới truyện tranh quý quốc. Tôi nghĩ như vậy rất có tác dụng với việc chọn lựa đề tài cho tác phẩm về sau của tôi.
Bề ngoài thì Phương Minh Viễn nói như vậy, nhưng thực ra là hắn muốn xem những truyện tranh nào đã xuất bản, truyện tranh nào còn chưa xuất bản, để không xảy ra sự cố ‘đâm xe’, mà hủy hoại đi thương hiệu của mình, dẫn đến phiền toái không cần thiết. - Trời!
Miyamoto vỗ trán nói một cách thất vọng.
- Cậu Phương nói đúng, đây là chúng tôi chưa chu toàn, không nghĩ ra chuyện cậu ở Trung Quốc sẽ không nắm được tình hình mới nhất của giới truyện tranh ở nước tôi. Chuyện chi phí, cậu Phương không phải lo, đây là do tạp chí chúng tôi suy xét không chu toàn, dẫn đến phiền toái cho cậu, làm sao lại còn bắt cậu Phương trả tiền.
Nói tới đây, Miyamoto đứng dậy, hướng về phía Phương Minh Viễn nói một cách cung kính:
- Chuyện này là do chúng tôi làm sai, khiến cho cậu Phương gặp phiền toái, xin cậu Phương tha thứ! Chúng tôi cam đoan sẽ gửi tạp chí mỗi kỳ cho cậu Phương.
Sau một lát chần chừ, Phương Minh Viễn cũng bổ sung, nói:
- Ông Miyamoto, nhưng không được gửi các thể loại truyện tranh người lớn, loại này có nội dung không phù hợp với luật pháp của chúng tôi.