Đoàn người của Phương Minh Viễn tất nhiên không biết rằng đang có một âm mưu như vậy đợi Vũ Điền Quang Ly. Bọn họ vẫn đang ở một thị trấn nhỏ ven hồ thưởng thức món cá ngon tuyệt vời ở đây. Quả nhiên đúng như những gì Asohon Kagetsu nói, thịt cá thơm ngon, ăn vào làm người ta cảm thấy rất mặn mà rất thơm miệng.
Sau bữa cơm trưa, khi bọn họ còn chưa ra khỏi quán thì một đám mây đen bay qua, trời chợt đổ mưa, tuy không to lắm nhưng làm bốn bề các ngọn núi quanh hồ đều ngập tràn sương mù làm cho cả khu hồ Ashi mơ mơ ảo ảo, chỉ một lúc trước thôi vẫn còn có thể nhìn thấy được bờ bên kia của hồ, nhưng lúc này liền đã biến thành mênh mông như không có bờ vậy. Một cảnh đẹp như vậy, so với cảnh lúc này cho con người ta một cảm giác khác hoàn toàn. Con tàu từ đối diện chạy ra xuất hiện từ trong màn sương.
Phương Minh Viễn bất giác cười nói:
-James, ông xem chiếc thuyền kia, có phải có cảm giác giống như gặp phải thuyền hải tặc trên biển không. Mọi người đều bật cười.
Mưa tuy không phải là to lắm nhưng đoàn người lại không mang theo ô, Phương Minh Viễn gọi bà chủ quán đến dựng lên mấy chiếc ô lớn ở trước cửa để mọi người cùng ngồi vừa uống nước vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp của hồ Ashi.
-Nếu muốn dùng kỹ thuật máy tính để làm ra một cảnh có hiệu ứng như thế này thì quả thật là khó. Cameron đột nhiên bùng lên cảm xúc nói.
-Chẳng còn bao lâu nữa, nhiều nhất là 10 năm, kỹ thuật máy tính có thể tạo ra được một hình ảnh như vậy. Phương Minh Viễn cười nói:
-Chỉ có điều giá thành sẽ rất cao. Đến lúc đó, chỉ sợ giá thành chế tác sản phẩm sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều. Cameron nhún vai nói:
-Câu này là do người Hoa Hạ các cậu nói, cái gì cũng có cái giá của nó. Có điều nếu như đúng là trình độ kỹ thuật có thể đạt được hiệu ứng tốt như thật như thế này thì dù có phải chi ra nhiều tiền nữa tôi cũng muốn mọi người đến xem đều được hoan hỉ. Cá nhân tôi vẫn luôn cho rằng “chiến tranh giữa các vì sao” năm đó có thể có doanh thu phòng vé cao như vậy một nguyên nhân quan trọng chính là nhờ vào các kỹ xão làm người ta có cảm giác mới mẻ. Đối với suy luận này của Cameron Phương Minh Viễn hoàn toàn đồng ý, trong những tác phẩm lớn của những năm chín mươi như Forrest Gump, Danh Sách Của Schindlers, Đánh cắp giấc mơ…có thể nói là chiến thắng nhờ vào tình tiết truyện, đến thời phim Thảm họa kinh hoàng, 2012, Robot đại chiến gần như có thể nói là hoàn toàn dùng kỹ xảo để thu hút người xem. Đến cả phim Avarta của Cameron sau này cũng không tránh khỏi. Tuy rằng xem xong phim ngoài những cảnh quay hoành tráng kia khiến cho người ta khó quên thì cái nội dung nó bao hàm hoàn toàn nhợt nhạt, thế mà người ta cũng kiếm được tiền hơn nữa là rất nhiều tiền.
So với những bộ phim này Phương Minh Viễn cảm thấy hai phần đầu của Kẻ hủy diệt và hai phần của Công viên kỷ Jura có sự kết hợp tốt hơn giữa kỹ thuật và nội dung, làm người ta xem xong sẽ phải suy nghĩ về sự cân bằng của kỹ thuật và nhận loại, phải suy nghĩ về việc lạm dụng kỹ thuật cao sẽ mang lại một hậu quả đáng sợ, đó mới là một bộ phim hoàn mỹ.
Đương nhiên, Phương Minh Viễn cũng hiểu, đây không phải là vì những người làm điện ảnh thiển cận hám lợi, mà là vì kỹ thuật phát triển kỹ xảo trình độ cao trong điện ảnh làm cho bọn họ nhất thời không thể để ý đến hai cái đó. Mà sở thích thích xem những bộ phim có những kỹ xảo hoành tráng của khán giả cũng là nguyên nhân gián tiếp tạo nên kết quả này. Chỉ cần có cảnh quay hùng tráng làm rung động lòng người thì doanh thu phòng vé không thể thấp được, cái này hoàn cảnh xã hội đã quyết định rồi, nên các công ty điện ảnh, các đạo diễn đều lần lượt xem nhẹ cái tư tưởng nội dung của phim. Điện ảnh Hong Kong năm đó cũng đã đi trên con đường như vậy, mà đợi đến sau này sau khi sự phát triển của kỹ xảo gặp phải nút thắt, sau khi khán giả đã xem đến phát chán những bộ phim có những cảnh quay hoành tráng mà nội dung nhợt nhạt liền quay sang chỉ trích công ty điện ảnh và đạo diễn, thì lúc đó họ sẽ ép những công ty điện ảnh và đạo diễn này phải bỏ cái cách làm dựa vào kỹ xão để làm náo loạn thế giới này đi.
-Phương, xem ra mưa cũng không thể nhanh tạnh được, chi bằng nói về ý tưởng của cậu về bộ phim Cướp Biển Vùng Caribe đi? Cameron cười ha hả nói.
Phương Minh Viễn không thể nhịn nổi cười, đúng là cái gì cũng thích, vị đạo diễn này đúng là không thể bỏ qua được bất kỳ một kịch bản nào dù chỉ là có khả năng.
-Đúng vậy, đúng vậy, cậu Phương, nói một chút đi mà. Vũ Điền Quang Ly cũng phụ họa theo. Nếu như mình không thể có được một vai diễn trong đó thì nghe trước câu chuyện sau này cũng sẽ là một đề tài nói chuyện không tồi.
Phưong Minh Viễn khẽ cười nói:
-Thôi được, thôi được, đây chỉ mới là đại cương, mọi người đừng chê là tình tiết thô ráp. Umh…ở thời Trung Cổ ở các nước Âu Mỹ, ở cùng biển Ca ri bê, do sự phát triển của thời đại đại hàng hải, mỗi năm số lượng thuyền qua lại giữa châu Âu và châu Mỹ vô cùng nhiều, thế là một trong những nghề lâu đời nhất trên thế thới, đó chính là nghề cướp biển cũng rất hưng thịnh. Mà lúc đó trên vùng biển Ca ri bê, có một toán cướp biển như thế này…bọn họ đã cướp được một thùng vàng Aztec bị nguyền rủa và đã vướng phải một lời nguyền khủng khiếp, họ biến thành những bộ xương khô, không thể chết, cũng không thể nào thưởng thức được những cao lương mỹ vị trên thế gian, lúc nào cũng phải nếm trải sự giày vò của sự đói khát, hơn nữa bọn họ còn có một đặc điểm đó là sẽ hiện nguyên hình khi có trăng… Những lời nói nhỏ nhẹ của Phương Minh Viễn làm cho không chỉ mấy người Vũ Điền Quang Ly mà cả Cameron cũng đều bị câu chuyện hấp dẫn một cách sâu sắc.
-Đám hải tặc thật sự không thể nào chịu đựng được sự dày vò quá khốc liệt này nên quyết định là sẽ trả lại toàn bộ số vàng Aztec mà mình đã cướp để hóa giả lời nguyền. Nhưng lúc này bọn chúng mới phát hiện ra, có một đồng tiền vàng đã không còn ở trong tay chúng, và để tìm đồng vàng này bọn chúng đã tìm kiếm trên khắp cảng hải cảng của vùng Ca ri bê. Bởi vì chỉ có lấy được đồng vàng này và dùng máu tươi của một người đặc biệt thì mới có thể giải được lời nguyền đang hành hạ chúng, vì thế bọn chúng không ghê tay tắm toàn bộ cùng biển ca ri bê trong máu… Câu chuyện đi sâu vào tình tiết càng làm cho mấy người Vũ Điền Quang Ly cảm thấy lo lắng cho nhân vật chính, loàm thế nào để tiêu diệt nhóm hải tặc hung ác này, thì lại không hề có nửa điểm rõ ràng.
-Cậu Phương, nhóm hải tặc này nếu đã không thể nào chết được giống như cậu nói, đều là dao xuyên tim kiếm thấu xương cũng không thể chết, thế thì nhân vật chính làm sao mà có thể chiến thắng được chứ? Nhân lúc Phương Minh viễn dừng lại uống nước, Vũ Điền Quang Ly không kìm được bèn hỏi. Những tên cướp biển trong câu chuyện của Phương Minh Viễn giống như những con quỷ nhập tràng không bao giờ chết trong truyền thuyết vậy.
-Đúng vậy, nhưng mà nghe cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hề nghe thấy có một vị mục sư hay là linh mục nào cả? Hai bên đúng là một cuộc chiến không cân sức. Asohon Kagetsu nhẹ nhàng nói.
-Ha ha ha Phương Minh Viễn không thể kìm nổi cười, đấy mới là sự hấp dẫn của câu chuyện, đến tận lúc này e rằng ngoài nhà nguyên tác kịch bản và đoàn làm phim ra thì không ai có thể biết được cuối cùng đám hải tặc này sẽ bị tiêu diệt thế nào. Cũng chính vì cái nghi vấn này mà làm cho khán giả vẫn phải tiếp tục đến rạp chiếu phim.
Cameron khẽ cau mày, những chỗ mấu chốt mà Phương Minh Viễn miêu tả ban nãy với kỹ thuật hiện giờ muốn tái hiện lại một cách hoàn mỹ thì rất khó. Đừng nói cái khác chỉ cần nói đến điểm toàn bộ mọi người sẽ biến thành những bộ xương khô dưới ánh trăng cũng đủ làm cho những nhà làm phim phải đau đầu nhức óc. Người biến thành xương khô không phải là việc chưa từng có trong điện ảnh, nhưng những loại như thế người xem vừ nhìn là đã phát hiện ra chỉ là giả hóa trang, muốn đạt đến độ điêu luyện như Phương Minh Viễn nói là rất rất khó. Hơn nữa e rằng không phải cứ có tiền là có thể làm được. Bây giờ Cameron mới hiểu vì sao Phương Minh Viễn nói là phải đợi mấy năm nữa.
Công viên kỷ Jura, Lời nói dối chân thật, Cướp biển vùng Ca ri bê, còn thêm một bộ phim Tốc độ nữa mà Phương Minh Viễn chưa nói chi tiết, Cameron lúc này thật sự cảm thấy mình sao không thể phân thân ra được thôi.
-Phương, tôi ghét cậu. Cameron đột nhiên giơ nắm đấm lớn tiếng nói. Nghe xong mọi người đều cảm thấy giật thót tim, Cameron làm sao vậy chứ, đột nhiên sao lại thốt ra một câu thiếu suy nghĩ như vậy. Đến cả Phương Minh Viễn cũng hơi ngạc nhiên một chút, không biết mình đã đắc tội ông ta ở điểm nào.
-Nhiều kịch bản hay như vậy, cậu nói tôi làm sao mà quay nổi đây. Câu tiếp theo của Cameron lập tức làm mọi người cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
-Phương, tôi đã nói với cậu rồi, Cướp biển vùng Ca ri bê sau này nhất định phải để tôi làm đạo diễn. Cameron nắm lấy tay Phương Minh Viễn trịnh trọng nói. Một kịch bản đầy kịch tính như thế này, Cameron tất nhiên là không thể nhân đức đến độ nhường cho ai được.
-Không thành vấn đề, James, chúng ta là bạn tốt mà, đồ tốt không để cho người ngoài, đúng không? Phương Minh Viễn trong lòng vui như mở hội. Việc cầu người và được người cầu hoàn toàn không giống nhau. Hắn không chỉ có được sự công nhận của Cameron mà còn làm cho ông ta nợ một ân tình, thật là lợi ích to lớn.
Cameron trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông ta tuy biết rõ rằng Phương Minh Viễn đã nói với ông ta về kịch bản này, lại còn nói nhiều như vậy, vậy thì có đến tám phần là sẽ giành cho mình, nhưng không có được câu hứa hẹn của Phương Minh Viễn trong lòng ông ta cũng không thể yên tâm.
-Có điều, James nếu ông muốn đạo diễn bộ phim này thì nhất định phải kiểm soát chặt công ty kỹ xảo, lúc nào kỹ thuật thành thục rồi mới có thể bắt đầu quay được. Phương Minh Viễn cười mà như không cười nói.
-Phương. Cameron lập tức cao giọng nói:
-Đó sẽ là công ty của cậu. -Đúng, là của tôi, và cũng là của ông, của ông nhiều hơn, đại cổ đông là ông, ông không quản thì ai quản chứ? Phương Minh Viễn tỉnh bơ nói:
-Nếu không chúng ta thương lượng lại, tôi làm đại cổ đông, vậy thì tôi sẽ tốn ít sức lực đi tìm người quản thay vậy. Cameron hoàn toàn không thể nói được gì nữa, một người phóng khoáng như Phương Minh Viễn thật sự là rất hiếm gặp. Người ta thì đều cố hết sức nắm lấy cái vị trí cốt cán trong công ty, còn hắn thì cái gì không quản được thì sẽ không quản, chỉ đưa ra yêu cầu còn làm sao để hoàn thành thì giao hết cho ông ta.
-James, nhớ là đã hứa với tôi là sẽ giúp tôi bồi dưỡng nhân tài về máy tính, phải giúp tôi lấy người từ Liên Xô về, phải giúp tôi kiếm thật nhiều tiền từ mấy công ty điện ảnh Hollywood đó. Phương Minh Viễn cười như chú chim vừa mới trộm được mấy hạt kê vậy.