Phương Bân lúc này mới nhận điếu thuốc của Tôn mập. Tôn mập lại mồi lửa cho Phương Bân.
- Trưởng ban Tôn này, anh đùa vừa thôi chứ. Tôi là người thô tục, không ăn nói lòng vòng, có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra, đừng làm tôi u mê đoán tới đoán lui được không?
Phương Bân hít sâu một hơi, nhìn Tôn mập mồ hôi dầu đầy mặt, trong lòng sảng khoái biết bao. Hóa ra Tôn mập mi cũng có luc phải cầu cạnh người khác.
- Ông chủ Phương, việc này, việc này… Ngày trước tôi không hiểu biết, làm quý tiệm phải chịu không ít tổn thất. Hôm nay tôi đến đây để nhận lỗi. Ông chủ Phương người lớn rộng lượng, xin chớ so đo với kẻ hèn mọn như tôi, được không?
Tôn mập cười nói. Gã vừa nhận được tin của Thành Công thì đã chạy lại đây như ngựa không dừng vó, hy vọng có thể chạy đến trước đám người Lý Đông Tinh, trấn an nhà họ Phương trước. - Trưởng ban Tôn, xem anh nói kìa, anh nắm giữ việc sống hay chết của tiệm chúng tôi, anh mà là kẻ hèn mọn, không có quyền không có thế thì chúng tôi có ra gì? Một đám người như con ong cái kiến chăng?
Phương Bân tức giận nói.
- Ông chủ Phương, ý tôi không phải như vậy, anh ngàn vạn lần chớ hiểu lầm.
Tôn mập hoảng sợ, liên tiếp thanh minh. Tuy rằng gã không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng phó trưởng trấn Thành vô cùng lo lắng, bảo chính mình đến trấn an nhà họ Phương, vậy thì nhất định phải xảy ra chuyện lớn, nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ, khiên phó trưởng trấn Thành không hài lòng, thì cái mũ quan không được xếp hạng này xem như cũng bay đi. Đừng thấy gã chỉ là một quan chức nhỏ trong ban kiểm dịch vệ sinh của thị trấn, còn không được xem là cán bộ nhân viên công vụ cấp phòng, nhưng trong thị trấn Hải Trang, trong một năm, cũng kiếm được không ít món béo bở.
Tôn mập vẻ mặt đau khổ, khẩn nài nói:
- Ông chủ Phương, chúng ta qua lại với nhau cũng không phải một hai ngày, Tôn Vũ tôi chưa làm khó anh bao giờ phải không?
- Không làm khó tôi sao?
Phương Bân nhướng mày hỏi.
- Không phải là chuyện xảy ra mấy ngày trước chứ? Lúc đó đầu óc tôi không biết đi đâu, nhất thời hồ đồ, làm ông chủ Phương đây chịu không ít tổn thất. Ông chủ Phương cứ báo số tiền đi, tôi bồi thường hết, bồi thường hết cũng không được sao?
Tôn mập năn nỉ. Phó trưởng trấn Thành đã ra một mệnh lện sống còn, nhất định phải trấn an nhà họ Phương, đừng để nhà họ Phương nhỡ miệng trước mặt vị chủ tịch huyện mới tới. Nếu nhà họ Phương nói điều gì không nên nói, phó trưởng trấn Thành đầu tiên sẽ không tha cho Tôn mập. Tuy trong lòng Tôn mập đang lớn tiếng mắng phó trưởng trấn Thành, nhưng làm việc thì không dám trì hoãn chút nào. “Bồi thường? Anh cho rằng danh dự của quán ăn nhà họ Phương chúng tôi có thể bồi thường được sao?” Phương Bân suýt nữa đã thốt thành lời. Nhưng trải qua mấy năm mưa gió, anh ta cũng hiểu được, sự việc chưa được rõ ràng thì không nhất thiết phải nói ra lời sống chết đến không còn chỗ cứu vãn.
Phương Bân nói thầm mà cũng không bày tỏ thái độ. Thời gian mới trôi qua có một chốc mà Tôn mập lòng nóng như lửa đốt.
- Chú Út, chuẩn bị ra sao rồi? Mấy người chủ tịch huyện Lý sắp đến rồi đó.
Phương Minh Viễn từ ngoài cửa gọi vào.
- Chú nên quan sát nhà bếp chặt chẽ, không được có sơ suất đâu.
Phương Bân nghe tiếng đứng dậy cười nói:
- Trưởng ban Tôn, hôn nay đột nhiên có tiệc của đại biểu trong thị trấn đón chủ tịch huyện Lý, tôi phải vào bếp nhìn qua, không cho chuyện gì xảy ra khiến tôi mất mặt ở thị trấn Hải Trang. Anh cứ ngồi đây, tôi phải đi xem đã.
Dứt lời, không để ý đến Tôn mập đang níu kéo van vỉ, Phương Bân đi thẳng đến nhà bếp.
- Ô kìa!
Tôn mập liên tục dậm chân, nhưng gã không dám đuổi theo đến nhà bếp, làm thế không phải càng khiến Phương Bân tức giận hơn sao?
Phương Minh Viễn vén màn đi đến. Vừa rồi hắn ngoài cửa thấy được hết, đối với tên Tôn mập chuyên giúp vua Trụ làm điều bạo ngược này, Phương Minh Viễn cho rằng phải phản ứng như vậy, tự mình gọi vài nhân viên phục vụ, lên lầu hai sắp xếp phòng riêng.
Tôn mập như kiến bò trong chảo nóng, ở trong quán ăn đi vòng vòng, chần chừ không quyết, lúc muốn đi vào bếp nhưng lại không dám, ngoài cửa đã vang tiếng bước chân, tiếp theo đó vài người nhân viên làm việc trong ủy ban thị trấn và Triệu Kiến Quốc vội vã chạy vào. Triệu Kiến Quốc vừa vào đến đã gọi: - Phương Bân, Phương Bân, mấy người chủ tịch huyện lập tức tới đấy, nhanh chóng ra ngoài đón tiếp đi.
Phương Bân, Triệu Kiến Quốc và mấy nhân viên làm việc trong chính phủ thị trấn vừa mới ra đến cửa xong thì đoàn người của chủ tịch huyện Lý cũng đã tới.
Triệu Kiến Quốc dẫn mọi người vào quán ăn, phòng riêng ở lầu hai tất nhiên là dành cho lãnh đạo cùng với chủ tịch huyện Lý, nhân viên trong trấn đi theo thì ở dưới lầu dùng cơm. Tôn mập đứng trong một góc quán, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đợi đến lúc mọi người vừa ngồi xuống, nhóm nhân viên phục vụ mặc áo in hoa hình bướm bắt đầu mang đồ ăn lên.
Lý Đông Tinh quan sát chung quanh, cười nói:
- Khó trách quá ăn ở quý thị trấn này lại có danh tiếng trên huyện, trước hết không cần nói đến mùi vị món ăn thế nào, chỉ cần xem cách bố trí trong phòng riêng, còn có nghiệp vụ trình độ của nhân viên phục vụ thế này, sẽ khó làm người ta nghĩ rằng đây chỉ là một quán ăn trong thị trấn, mấy quán ăn nổi tiếng trên huyện Bình Xuyên cũng chỉ thế này mà thôi.
Mọi người tất nhiên cũng phụ họa theo một phen.
Phó xưởng trưởng Lỗ cười một tràng nói:
- Không chỉ bọn họ phục vụ chu đáo mà thức ăn của họ hương vị rất thơm ngon, nếu không như thế sao lại có thể hấp dẫn mấy nguời trên huyện đến đây dùng cơm.
Chủ tịch huyện Lý nhìn đồ ăn trên bàn cười nói:
- Buổi chiều tôi còn có công vụ, mọi người cứ lượng sức mình mà dùng, tôi chỉ uống một ly thôi, đại diện cho huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện cám ơn mọi người đã vất vả, chăm chỉ làm việc suốt một năm.
Mọi người lại được thêm một phen phụ họa, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Theo động tác của chủ tịch huyện, mọi người cũng sôi nổi hẳn lên, nhưng chủ tịch mới còn ngồi đấy, tất nhiên cũng sẽ không đùa giỡn như thường ngày, không nói gì đến chuyện phạt rượu, không nói đến chuyện chê cười gì cả, mọi người đều hơi mất tự nhiên.
Lúc chủ tịch huyện Lý buông đũa, một lần nữa nâng chén trà lên, thức ăn trên bàn còn dư hơn phân nửa, nhưng hai cái đầu cá ăn với bánh này còn chưa hẳn là dư. Đấy là do mấy người lãnh đạo ủy ban nhân dân trấn cố ý kiềm chế ham muốn ăn uống của mình.
Phương Bân dẫn Phương Minh Viễn vẻ mặt hớn hở đi đến, chào hỏi từng người ngồi ở đấy rồi mới hỏi:
- Quán nhỏ đơn sơ, phục vụ không chu đáo, không thể bằng mấy quán ăn lớn trên huyện, vì thế có điều gì khiến các vị lãnh đạo không hài lòng, xin quý vị lãnh đạo rộng lòng bỏ qua.
Lý Đông Tinh đặt chén trà xuống, cười nói:
- Ông chủ Phương, bánh canh đầu cá của quý quán quả nhiên là danh bất hư truyền, quả thật có chỗ độc đáo, ăn vào chẳng những có được dư vị mà còn khiến người ta mở rộng được khẩu vị. Không biết anh có ý định mở quán ăn trên huyện không? Nếu như vậy thì sau này tôi muốn ăn cũng không cần chạy mấy mươi dặm đến thị trấn Hải Trang mới có thể ăn được.
Nếu là người nhà của Phương Minh Viễn, bản thân lại có tài như thế, mình cũng không ngại thuận nước mà đầy thuyền lên một tí.
- Bác Lý, e rằng phả khiến bác thất vọng rồi.
Phương Bân còn chưa nói gì, Phương Minh Viễn đã giành nói trước.
- Ủa, sao thế?
Trong lòng Lý Đông Tinh không khỏi cảm thấy lạ lùng, chuyện mua bán này ai mà không muốn khuếch trương cho rộng lớn, chẳng lẽ bọn họ muốn cả đởi chỉ làm ở thị trấn Hải Trang này sao? Ông ta nói chuyện, không chú ý đến sắc mặt của phó trưởng trấn Thành đang ngồi một bên đã thay đổi. - Bởi vì nhà chúng cháu quyết định qua khỏi hôm nay sẽ đóng cửa quán ăn cho nên cháu đã nhờ các đầu bếp làm bánh canh đầu cá cho các vị lãnh đạo nhiều hơn một tí, định là trước khi quán ăn nhà họ Phương đóng cửa có chút thành ý với các vị lãnh đạo. ..