-Chú Triêm. Nhìn thấy Hoàng Triêm, Vu Thu Hạ thân mật gọi. Đối với Hoàng Triêm, người Hongkong hầu hết đều rất tôn trọng vị lão nhân này. Hơn nữa, cả nhà họ Quách và nhà họ Vu đều có mối quan hệ rất sớm với Hoàng Triêm
-Thu Hạ, cháu cũng tới rồi đấy à. Hoàng Triêm cố nở nụ cười đáp. Nhưng mà Vu Thu Hạ vừa nhìn đã biết trong lòng ông lại đang buồn. Cô nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt dò hỏi.
Phương Minh Viễn chỉ biết lắc lắc đầu, chuyện này thật cũng không dễ mà khuyên giải. Nếu mà dễ thì điện ảnh Hongkong trong kiếp trước đã chẳng rơi vào khó khăn nhều năm như thế, đến lúc hắn chết đi cũng chưa thấy sự khởi sắc rõ rệt.
Vu Thu Hạ ngồi xuống cạnh Hoàng Triêm, ân cần hỏi:
-Chú Triêm, chú làm sao vậy? Hoàng Triêm cười đáp:
-Không sao. À, Tình Nhi đâu rồi? Quả vui vẻ của ta sao không thấy đến ? Vu Thu Hạ cười nói:
-Tình Nhi ở nhà, cháu không đưa tới ạ. Con bé này lớn rồi lại càng bướng bỉnh, hôm nay cháu đến là có chuyện quan trọng muốn bàn, sợ nó lại làm vướng chuyện. Hoàng Triêm giọng đầy xúc động:
-Ai, chớp mắt một cái, ta đã già thật rồi, tiểu thư bướng bỉnh hay gây sự nhà họ Vu ngày nào mà giờ cũng bắt đầu nói con gái bướng bỉnh rồi! Vu Thu Hạ hơi đỏ mặt đáp;
-Chú Triêm, sao chú cứ thích lôi cái xấu của người khác ra vậy, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi! -Bao nhiêu năm? Ha ha, con bé kéo râu ta hình như mới ngay ngày hôm qua. Hoàng Triêm cười phá lên. Phương Minh Viễn nhìn Vu Thu Hạ với chút kinh ngạc, thì ra hồi nhỏ cô ấy cũng bướng bỉnh và tinh nghịch như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phương Minh Viễn, hai gò má trên mặt Vu Thu Hạ đỏ ửng lên, quở trách nói.
-Chú Triêm! Hoàng Triêm cười lớn đáp:
-Được rồi, được rồi, không nói nữa! Ở điểm này Tình Nhi đúng thật là giống cháu. Vu Thu Hạ cố hỏi :
-Chú Triêm, không nói linh tinh nữa, vừa rồi là làm sao vậy? Phương Minh Viễn nói lại một lượt chuyện ban nãy, Vu Thu Hạ vừa ngạc nhiên trước thành tích doanh thu của bộ “Kẻ hủy diệt 2” mà hắn dự đoán, vừa có chút tổn thương, cô biết, hắn tuyệt đối không khoa trương chuyện này, điện ảnh Hongkong đúng là đã tới lúc phải đổi mới. Mấy ngày gần đây, quản lý công ty điện ảnh Cẩm Đào Vu Thu Hạ cũng không còn mù tịt với việc kinh doanh phim ảnh. Để điều hành tốt công ty hơn nữa, cô ấy đã chăm chỉ toàn tâm tìm hiểu về phim ảnh Hongkong và phim ảnh Hollywood.
Điện ảnh Hollywood tuy rằng quá coi trọng việc thương mại hóa, nhưng chúng ta không thể không công nhận nó có ý nghĩa tượng trưng quan trọng trong văn hóa của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Hollywood sản xuất phim không chỉ thỏa mãn những yêu cầu của thị trường phim ảnh Mỹ, không chỉ để đưa văn hóa Mỹ ra thế giới mà hơn nữa còn để mang lại cho nhà đầu tư Hollywood những khoản lợi nhuận kếch xù. Chính là do có những khoản lãi kếch xù, Hollywood mới có thể thịnh mãi không suy.
Tuy rằng cô ấy chỉ nhìn thấy những điểm không bằng của điện ảnh Hongkong so với điện ảnh Hollywood mà chưa nhận ra được nhưng điểm suy tàn thật sự của điện ảnh Hongkong, nhưng cô ấy tin Phương Minh Viễn, chỉ cẫn hắn nói như vậy thì điện ảnh Hongkong đúng là đang bị khủng hoảng.
Nếu nói rằng điện ảnh Hongkong đúng là bị rơi vào ảm đạm…. Vu Thu Hạ sẽ không tránh khỏi đau lòng, ở Hongkong có thể nói số lượng những người làm trong ngành điện ảnh và các ngành có liên quan lên tới con số hàng chục nghìn, hơn nữa điện ảnh cũng là một mắt xích quan trọng trong việc phát triển kinh tế, nếu những điều Phương Minh Viễn nói là sự thật, thì trong tương lại sẽ có nhiều người phải đối mặt với nguy cơ mất việc. Điều này tuyệt đối không phải là một việc tốt đối với Hongkong nơi hiện giờ đang bị lo sợ bởi “sự lặp lại của năm 97”.
Vu Thu Hạ hỏi:
-Minh Viễn, cậu nói xem, làm thế nào để tránh được chuyện này xảy ra? -Sao? Phương Minh Viễn chỉ tay vào mũi, ngạc nhiên đáp:
-Bà chị tôi ơi, chị không phải đã quá xem trọng em sao? Lẽ nào tôi là người có thể thay đổi khủng hoảng của điện ảnh Hongkong sao?Em thật không có cái bản lĩnh lớn ấy. -Chuyện này, đừng nói là một người ít tuổi như em, đến thống đốc Hongkong ngồi đây, chị bảo ông ấy tìm cách, ông ấy cũng bó gối khoanh tay thôi. -Nhưng cậu đã nhìn ra khủng hoảng, cậu nhất định phải nghĩ ra cách gì để giải quyết. Tôi không tin là cậu chưa từng nghĩ qua. Vu Thu Hạ kiên trì nói.
Hoàng Triêm mắt cũng sáng ra, lập tức ngồi thẳng lên nhìn vào Phương Minh Viễn .
Phương Minh Viễn cười gượng lắc lắc đầu, sự phát triển của điện ảnh Hongkong sở dĩ rơi vào cảnh khó khăn là do rất nhiều nguyên nhân, cũng là nhiều cái sai gộp lại với nhau, muốn điện ảnh Hongkong vượt qua cơn khủng hoảng này, chẳng nhẽ lại dễ vậy sao!
-Chị Thu Hạ, chú Triêm, mọi người đánh giá tôi cao quá rồi, trong giới điện ảnh Hongkong có vô số người tài, chỉ cần ngửi thấy mùi khủng hoảng, họ sẽ hiểu điện ảnh Hongkong hơn tôi và càng hiểu rõ phương hướng phát triển của điện ảnh Hongkong, tôi chỉ là một người ngoại đạo thôi. Hoàng Triêm hừ một tiếng lạnh lùng:
-Ngoại đạo? Người ngoại đạo như cậu mà bộ phim nào cũng kiếm được bộn tiền như thế à? Ngoại đạo thì sao nhìn xa được như thế? Phương Minh Viễn câm miệng không nói được câu nào, hắn không thể nói với Hoàng Triêm và Vu Thu Hạ hai người bọn họ rằng mình chẳng qua chỉ là tên bắt cá hai tay, tất cả là do lịch sử kiếp trước nói cho mình. Bản thân nhiều nhất cũng chỉ thêm thắt vào trên nền của con người kiếp trước mà thôi.
Lão Triêm mặt đầy vẻ tức giận nói:
-Người đàn ông thì phải biết đảm đương, biết chịu trách nhiệm, cháu hiện nay đã xây dựng công ty Cẩm Đào ở Hongkong, do vậy sự phát triển của điện ảnh Hongkong có liên quan tới cuộc sống của cháu, vinh quang cùng vinh quang, mà thiệt thì cùng thiệt, sao lại có thể nói ra những câu như thế chứ. Vu Thu Hạ vội vàng khuyên giải:
-Chú Triêm, chú Triêm, chú đừng giận nữa, Minh Viễn đã bao tuổi đâu, những chuyện lớn như vậy, trong lòng có lo nghĩ cũng là bình thường. Hoàng Triêm đờ ra một lúc, lập tức vẻ giận dữ tiêu tan, mặt chua xót nói:
-Xem ra ta đã già thật, Thu Hạ nói đúng, ta đã quá khắt khe với nó rồi. Đây là chuyện lớn nhữnggian nan, nguy hiểm và trở ngại của nó dĩ nhiên là có thể tưởng tượng ra được, bản thân vừa rồi lại phải nhờ một đứa nhóc còn chưa trưởng thành tìm đường thoát làm lòng ông cảm thấy thật không thoải mái.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của lão, Phương Minh Viễn cũng không đành lòng:
-Chú Triêm, chú đừng giận. Chú Triêm, không phải là cháu không nghĩ cách giải quyết chuyện điện ảnh của Hongkong, chỉ là cháu không biêt phải bắt đầu từ đâu. Cháu mới chỉ là hiểu được bề nổi của điện ảnh Hongkong. Hơn nữa, điện ảnh Hongkong phát tiển tới ngày hôm nay, những mặt lợi ích trong nó thật rồi rắm. Điện ảnh Hongkong muốn đổi mới thì bắt buộc phải chạm tới lợi ích của vài người, làm thế nào để thuyết phục họ, thậm chí là đi thuyết phục ai, cháu vẫn đang mù mịt. Hơn nữa, chú Triêm, đối vớicháu mà nói, điện ảnh chỉ là nghề phụ, cháu thực sự không có nhiều thời gian như thế, để xem xét ngọn ngành tình hình thực tế của điện ảnh Hongkong, lại có thứ phải tiến hành cải cách. Hoàng Triêm trầm mặc không nói, điện ảnh Hongkong rốt cuộc là thế nào, những người có trọng trách sợ rằng còn không hiểu rõ bằng hắn. Điện ảnh Hongkong có thể nói sớm đã gộp lợi ích của nhiều người trong đó, trong đó điều làm người ta đau đầu nhất chính là có dính dáng tới xã hội đen. Công ty Cẩm Hồ bởi thành lập chưa lâu, vẫn chưa tự mình quay phim được, thêm vào đó lại có sự điều khiển của nhà họ Quách, sau này còn hợp tác với công ty Jade Bird nên những người đó dù muốn nhúng tay cũng phải có chút dè dặt. Tuy nhiên các công ty điện ảnh khác vẫn còn những ngôi sao điện ảnh, công ty nào có thể hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của xã hội đen đây?
Đếm lại những thế lực khác trong giới điện ảnh Hongkong, quả thật giống như những gì Phương Minh Viễn nói, dù là hắn có tìm ra giải pháp,muốn mọi người chính thức công nhận, thực sự bắt tay vào thực hiện lại không hề dễ, có thể nói thế nào cũng vấp phải trở ngại. Những nguy hiểm trong đó, dù cho là hắn, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy toát mồ hôi.
Huống hồ, Phương Minh Viễn nói cũng rất đúng, điện ảnh, đối với nhà họ Phương mà nói, chỉ là ngành tay trái, lão cũng biết Phương Minh Viễn ở Hongkong hay Nhật bản đều có công ty, hắn làm sao có thể vì điện ảnh Hongkong mà giành nhiều thời gian như vậy để xem xét từng chút một tình hình thực tại của điện ảnh Hongkong, rồi lại cắm đầu vào đổi mới. Dù cho hắn có lòng đi nữa, e rằng người trong họ tộc của hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Huống chi hắn vẫn còn đang đi học.
Hoàng Triêm càng nghĩ càng thấy vừa rồi bản thân tức giận thực là vô lý.
-Minh Viễn à, cháu nói đúng, những chuyện đó thật quá khó với cháu, cũng hao phí tinh thần chú Triêm đây ban nãy mắng sai cháu. Hoàng Triêm đứng dậy, trịnh trọng cúi người trước Phương Minh Viễn một cái nói:
-Chú Triêm xin nhận lỗi cháu. Phương Minh Viễn vội vàng tránh, Vu Thu Hạ cũng đứng một bên khuyên giải, lúc này mới xem như trấn an được lão.
-Chú Triêm, thật ra chú đánh giá cháu cao quá rồi, nói thật, cháu đưa raý kiến còn được, nhưng muốn cháu tự đi lo việc thì nhất định sẽ hỏng việc. Chú nghĩ xem, Hongkong này nếu mà không có chị Thu Hạ lo liệu giúp, một mình cháu sợ rằng chơi không nổi. Mà siêu thị Carefour hiện giờ là nhờ chị Thu Hạ giới thiệu với chú Tôn Chiếu Luân, ở Nhậtthì dựa vào cô Ma Sinh và ngàiMiyamoto,nếu không chừng, nói khó nghe, cái lông này của cháu….Ha ha, ai có thể nghe cháu đây. Phương Minh Viễn có chút ngượng ngùng đáp, nhất thời thuận miệng mà nói buột ra trước mặt Vu Thu Hạ.
-Phì! Vu Thu Hạ đỏ mặt, trong lòng thầm mắng, cô là người từng trải nên hiểu câu nói một nửa của Phương Minh Viễn có ý gì.
-Ha ha ha Hoàng Triêm chịu không nổi cười lớn.
-Được rồi, ở cái tuổi của cháu, chú vẫn còn là đứa chưa hiểu gì đấy, cháu nói lại xem bản thân có tài cán gì thì nhóm đại lão mới không bị hổ thẹn mà chết! Hoàng Triêm là ai chứ, tức khắc đã hiểu những lời Phương Minh Viễn nói là có hàmkhác. “Đưa rakiến còn được”, có thể đưa raý kiến là được rồi! Trong lòng Hoàng Triêm đã an tâm được ấy phần.
Vu Thu Hạ khẽ giọng đáp:
-Đúng vậy, khiêm tốn cũng phải có chừng mực, nếu không sẽ phản lạinghĩa. Giống như em nói, thì bằng tuổi em, chị đừng nói đến kiếm tiến, có thể tiết kiệm được chút nào là bác Vu của em đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Bầu không khí nặng nề trong phong đã được cuốn sạch đi.