Lý Vũ rất đen đủi, ở trong thời gian hữu hạn lại gặp phải một người nước ngoài thông hiểu Hoa Hạ có tiền có thân phận “Bạn bè”, đối với người không dám làm lớn chuyện như ông ta mà nói, có thể nói là một bàn tay vỗ không lên tiếng. Hơn nữa những thủ pháp của cảnh sát lại vô dụng với Vũ Điền Quang Ly, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, lại càng không dám uy hiếp. Cho nên Lý Vũ đối mặt với Vũ Điền Quang Ly hoàn toàn rơi xuống hạ phong.
Nhưng Lý Vũ cảm thấy mình coi như gặp may, đối phương ít nhất không nói ra yêu cầu gì làm ông ta cảm thấy khó xử, càng không nói tới yêu cầu nhục nước mất chủ quyền. Đương nhiên đây là bởi vì Tô Ái Quân ngồi bên cạnh, Vũ Điền Quang Ly “nể mặt” Tô Ái Quân không có ý làm khó ông ta. Chỉ để ông ta viết một bản cam đoan, viết ra từ đầu đến cuối những điểm mấu chốt việc xử lý đối với đám người Mạnh Xuân Sinh, sau đó thanh minh, hai bên đạt thành nhất trí ý kiến, nếu như kết quả xử lý cuối cùng không đạt được tiêu chuẩn này, hoặc là trong lúc ngồi tù sau này có động tay động chân gì, Vũ Điền Quang Ly có quyền trực tiếp đưa ra kháng nghị với Bộ ngoại giao Hoa Hạ.
Hơn nữa, Vũ Điền Quang Ly yêu cầu Lý Vũ đáp ứng nợ cô một ân tình, ngày sau chỉ cần cô đưa ra yêu cầu hợp lý hợp pháp, Lý Vũ nhất định phải hoàn thành một việc cho cô. Cho dù là muốn Lý Vũ làm diễn viên đóng một tên ăn mày hoặc quần chúng trong điện ảnh, Lý Vũ cũng phải phục tùng vô điều kiện. Lý Vũ thật đúng là ở dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, đau khổ ký vào.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tờ giấy cam đoan kia, cười lạnh hai tiếng nói:
- Đây mới gọi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Lý Vũ lần này sảng khoái chứ?
Tờ giấy cam đoan này, Phương Minh Viễn thực ra đã sớm muốn có, dù sao đây là chứng cứ rõ ràng, ngày sau Lý Vũ nếu dám làm thủ đoạn bịp bợm gì, chỉ cần mang nó đưa ra, nhà họ Lý cho dù không thương gân động cốt cũng phải nguyên khí đại thương. Nhưng Tô Ái Quân và hắn lại không thể, bởi vì như vậy sẽ làm cho các lãnh đạo cấp cao bất mãn, cũng không tốt đối với danh dự của nhà họ Tô. Nhưng Vũ Điền Quang Ly lại không có điều gì phải e dè, cô là người bị hại, lại là người Nhật Bản, loại chuyện này cho dù nói toạc ra, cấp trên cho dù có bất mãn lớn với Vũ Điền Quang Ly cũng không có gì phản chế cô.
Tô Ái Quân vỗ vỗ bả vai Phương Minh Viễn nói:
- Lý Vũ rất nghẹn khuất, cũng rất bất đắc dĩ, ý tưởng nhất thời này của cháu thật quá độc.
Anh ta biết, Phương Minh Viễn vốn cũng không định dùng Vũ Điền Quang Ly làm khó Lý Vũ, hiển nhiên là quyết định nhất thời.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Không có biện pháp, người không có ý hại hổ, hổ lại có lòng hại người, Lý Vũ này, không lưu cháu sợ ngày sau sẽ động ý xấu với chúng ta, thứ này phải giữ kỹ. - Ài, khi ta vào, xem tiểu tử ngươi mừng rỡ giống như đóa hoa, có phải có chuyện tốt gì không?
Giải quyết xong một tâm sự, Tô Ái Quân lúc này tâm tình rất tốt.
- Dạ, chạy một chuyến Trung Đông, thay mình kiếm một chút tiền tiêu vặt hàng năm, tính ra hẳn là phải đủ kinh phí cải cách đường sắt Phụng Đồng.
Phương Minh Viễn cũng không gạt Tô Ái Quân, đại khái nói chuyện đã xảy ra ở Trung Đông với hắn.
- Đây cũng gọi là tiền tiêu vặt? Tiểu tử ngươi còn dám nói. Khoản tiền lớn như vậy, hoàng tử Abdullah kia lại bỏ được?
Tô Ái Quân không khỏi thốt lên, hàng năm thu vào bảy tám mươi triệu đô la Mỹ, đổi thành nhân dân tệ chính là gần sáu trăm triệu nhân dân tệ, lợi nhuận một năm của một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn cũng không cao được như vậy. Tuy nhiên, trong lòng Tô Ái Quân cũng vui mừng không ngừng, có khoản kinh phí như vậy thêm vào, cải cách đường sắt Phụng Đồng mặc dù ban đầu thua lỗ cũng hoàn toàn chịu đựng được. Phương Minh Viễn thật đúng là rất may mắn, đi Trung Đông một chuyến không ngờ cầm về chỗ tốt lớn như vậy.
Phương Minh Viễn cười cười giải thích cho Tô Ái Quân một lần. Tô Ái Quân lúc này mới hiểu được, Trung Đông kia bởi vì trữ lượng dầu mỏ rất lớn, mà nước ngọt lại quá ít, cho nên sự coi trọng của bọn họ đối với nước ngọt cao hơn dầu rất nhiều, nhất là nước suối ở nơi này lại càng quý giá, là thứ yêu thích nhất của những quan quý nhân. Vì thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, bọn họ thậm chí còn dùng máy bay vận chuyển nước từ các con suối nổi tiếng trên thế giới về. Cho nên, loại chuyện một tấn nước ngọt đổi một tấn dầu này, đối với hoàng tử Abdullah mà nói cũng đâu có thiệt. Nước suối này ông ta hoàn toàn có thể đóng gói bán ra ngoài, tiền kiếm được so với bán dầu mỏ càng nhiều hơn. Hơn nữa quan trọng hơn là, vào thời kỳ mẫn cảm này, ở một nơi có ý nghĩa lịch sử như trang viên Sayr, đột nhiên phát hiện con suối có lượng nước lớn như vậy, đối với vương thất Kuwait mà nói, không thể nghi ngờ có thêm ý nghĩa chính trị quan trọng.
Tô Ái Quân dù sao cũng xuất thân gia đình cán bộ, đối với việc này tất nhiên là hiểu được rất rõ ràng. Cho nên vừa nghĩ cũng đã hiểu được, trên việc này hoàng tử Abdullah cũng tuyệt đối không chịu thiệt, có thể nói hai bên cùng thắng lợi, cùng vui mừng lớn. - Đúng rồi, nói đến đây chú mới nhớ đến, mấy ngày hôm trước, ông Tô của cháu khi gọi điện thoại cho chú có nhắc tới một câu, nhà máy lọc dầu kia của cháu phỏng chừng sắp được phê duyệt rồi, cháu hiện tại có thể suy xét chỗ đặt nhà máy.
Tô Ái Quân đột nhiên nhớ tới, bọn họ bị Mạnh Xuân Sinh quấy nhiễu suýt chút nữa quên mất việc này.
- Thật sao?
Phương Minh Viễn cao hứng nhảy cẫng lên, vừa mới nhận được tin tức tốt Robert sắp tới, mình đang đau đầu nhà máy lọc dầu bao giờ thì có thể được phê duyệt, đây không phải là muốn ngủ có người đưa gối đầu đến sao. - Thật, nhưng dầu thô của nhà máy lọc dầu, trong nước sẽ không cung ứng, thương phẩm sản xuất ra cũng không được tiêu thụ ở thị trường trong nước.
Tô Ái Quân trịnh trọng nói:
- Minh Viễn, cháu thực sự muốn làm?
Nhà máy lọc dầu đầu tư rất lớn, có chút sơ sót liền có khả năng rất lớn xuất hiện thua lỗ.
- Cháu biết, không phải là cháu nhập khẩu dầu thô từ nước ngoái, sau đó lại đem những sản phẩm này tiêu thụ ra nước ngoài sao.
Phương Minh Viễn không hề để ý nói.
Qua mấy năm nữa, Hoa Hạ sẽ từ nước xuất khẩu dầu thô biến thành nước nhập khẩu, đến lúc đó, cho dù là dầu mỏ hay nguyên liệu hóa thạch thì cũng phải mua ở thị trường nước ngoài . Hơn nữa trong nước rất nhanh sẽ gặp chuyện thiếu dầu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người cầu ông nội cáo bà nội khuyên mình lưu sản phẩm ở lại Hoa Hạ.
Hơn nữa địa điểm xây dựng nhà máy hắn cũng đã sớm nghĩ tốt rồi, đặt ở thành phố Uy Giang đi, nơi đó vừa hay có bến cảng của Tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị dựng lên, chỉ cần chia ra một bộ phận làm bến cảng chuyên dụng thì tốt rồi. Hơn nữa, nơi đó cách Nhật Bản và Hàn Quốc khá gần, sản phẩm lúc ban đầu hoàn toàn đều có thể thuận tiện đưa tới thị trường của hai nước này. Hơn nữa ngày sau cũng thuận tiện vận chuyển dầu mỏ của Nga. Khâu Thụ Quốc sau khi trải qua sự kiện dẹp loạn vụ quản lý đô thị kia, địa vị ở thành phố Uy Giang được nâng cao rõ ràng, vừa hay có thể quan tâm một phần.
Hơn nữa từ Uy Giang đến Phụng Nguyên, bất kể là đường hàng không, hay là đường sắt cũng đều xem như thuận tiện, hơn nữa, Phương Minh Viễn càng coi trọng chính là, nơi đó sẽ thuận lợi ngày sau tiến vào khu vực Hoa Bắc. Thương giới Hoa Hạ có câu, người được Thượng Hải được Hoa Đông, người được Bắc Kinh được thiên hạ, ngày sau khi Hoa Hạ thiếu dầu, cũng chính là cơ hội sản phẩm thạch hóa của nhà họ Phương tiến vào địa khu Hoa Bắc.
Tô Ái Quân nhìn bộ dáng không cho là đúng của hắn không khỏi lắc lắc đầu. Theo anh ta, một bước này của Phương Minh Viễn hiển nhiên là một bước nguy hiểm, mấy lão đại của ngành thạch hóa làm sao có khả năng dễ dàng để Phương Minh Viễn phát triển lớn mạnh ở trên địa bàn của mình? Hơn nữa, Phương Minh Viễn lấy một thỉnh cầu của các lãnh đạo trung ương chỉ đổi lấy có thể thành lập nhà máy lọc dầu ở trong nước, nhưng không cách nào phát triển ở ngành lọc dầu, theo anh ta cũng là thiệt rồi.
Nhưng Phương Minh Viễn từ khi gây dựng sự nghiệp tới nay chưa từng phán đoán sai chuyện lớn gì, làm anh ta cũng không có gì để nói thêm. Dù sao thua lỗ chút này, đối với Phương Minh Viễn mà nói cũng không coi là gì, hơn nữa hắn còn trẻ, ngã một lần, đôi khi, học phí tất yếu vẫn phải giao. Tô Ái Quân tự an ủi mình.
Phương Minh Viễn phất phất tờ giấy cam đoan trong tay, hỏi Tô Ái Quân:
- Chú Tô, chuyện nơi này coi như có thể xong một phần, cháu chuẩn bị ngày mai, à, phải nói là hôm nay, quay về Bắc Kinh chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ. Chú và chị Liên chỉ sợ còn phải ở lại đây một thời gian. À, đúng rồi, cháu suýt chút nữa quên, hoàng tử Abdullah và vương tử Marc quyên tặng năm triệu đô la Mỹ, đã gửi tới tài khoản tiết kiệm của chúng ta. Chú đem quyên làm sao cho thích hợp, sau đó nói rõ cho hai vị Vương tử điện hạ, còn nữa đối ngoại không cần công bố tên của hai vị Vương tử. - ?...
Tô Ái Quân thực sự hết chỗ nói, năm triệu đô la Mỹ nghe Phương Minh Viễn nói sao lại giống như quyên năm trăm nhân dân tệ, không thèm để ý chút nào.
- Ta nói, tiểu tử ngươi ở trong trung học còn học cái gì, dù sao suốt ngày cháu cũng không ở trường học, không bằng tham gia thi vào đại học, vào khoa thiếu niên của trường đại học luôn đi. Lấy năng lực của cháu, và thể diện của ông Tô của cháu, cửa chính của đại học Kinh Hoa đều đã mở rộng với cháu.
Tô Ái Quân giật dây nói, anh ta liên tục chịu đả kích, cũng muốn làm cho những người khác nhấm nháp một chút tư vị như vậy.
khoa thiếu niên của Đại học?
Đó là địa phương quái vật tụ hội, không thích hợp người bình thường như cháu, hơn nữa, hiện giờ cuộc sống cũng không tồi. Chú Tô, chú cứ yên tâm, lên trung học thời gian cháu ở trong trường học sẽ nhiều hơn một chút.
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói. Nói đùa gì chứ, mình chỉ là biết trước hơn mười năm, thật sự muốn luận trí lực cũng không thể so sánh với đám quái vật như vậy, thật sự phải đi, chỉ sợ là tìm đả kích tâm lý. Hắn cũng không có tật xấu tự tìm ngược đãi, tất nhiên phải kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không thể gần gũi).
Tô Ái Quân cho Phương Minh Viễn một cái nhìn khinh thường, hắn rõ ràng chính là một tên đại quái vật, những đứa nhỏ trong Đại học thiến niên ban mặc dù thông minh, nhưng người nào có thể giống như hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập một phần gia nghiệp lớn như thế? Hắn không ngờ còn không biết xấu hổ, nói người ta là quái vật, đây mới là vừa ăn cướp vừa la làng.
Thời gian trôi qua như nước, rất nhanh đã vào tháng bảy, các học sinh đang bận rộn ứng phó kỳ thi, các công nhân đang cảm thán khoảng thời gian khó chịu nhất trong năm đã tới, toàn bộ những người mê điện ảnh trên thế giới lại háo hức chờ mong, chờ mong công chiếu “Kẻ hủy diệt 2” một bộ phim điện ảnh đầu tiên trên lịch sử điện ảnh thế giới đầu tư trên một trăm triệu đô la Mỹ.