Hè thu năm 1997, ở Chương Châu Trung Quốc, công ty khai thác mỏ lớn nhất địa phương đã im lặng sang tên cho người chủ mới, hai tháng sau, mười ba công ty khai thác mỏ ở Chương Châu, cũng bị Hoa Tân thu mua bằng sạch như gió thu cuốn hết lá vàng, nhất thống hệ thống khai thác mỏ trong lãnh thổ Chương Châu!
Cùng lúc đó, chính quyền Thành ủy Chương Châu, bao gồm 90% trở lên cán bộ các cấp đều phải chịu sự kỷ luật của Đảng, nhẹ thì xử phạt, nặng thì bị bắt giam! Trong lúc nhất thời, Thành ủy Chương Châu từ lãnh đạo tới thành viên, chỉ còn sót lại vài ba người! Bởi vì những người này là cán bộ mới được điều động sang gần một năm rưỡi nay.
Theo lẽ thường mà nói, tình huống như vậy căn bản không nên phát sinh, bình thường mặc dù là bộ máy lãnh đạo địa phương xảy ra hủ hóa tập thể, cũng chỉ bắt một vài người tội nghiêm trọng nhất, còn lại thì lần lượt bị điều đi xử lý, còn những người tội không nghiêm trọng lắm, thì cho các loại xử phạt, nhưng cũng không nhất thiết phải cách chức, cũng vì để duy trì sự ổn định và vận hành bình thường của bộ máy chính quyền địa phương!
Nhưng lúc này đây, vụ án ở Chương Châu, Trung Ương và Tỉnh ủy lại đem tất cả những nhân viên có liên quan tới vụ án, gần như là một lưới bắt sạch! Chuỵên này không khỏi khiến rất nhiều người phải kinh ngạc chú ý!
Điều kỳ diệu trong đó, cũng chỉ có một số ít bộ phận lãnh đạo cấp cao mới hiểu được, vì sao Trung ương lúc này đây lại phá vỡ lệ thường!
Thứ nhất, lúc này đây chứng cứ thật sự là vô cùng xác thực, cũng quá phong phú! Anh em Lục Văn Hoa, Lục Văn Chương, cùng với toàn bộ thủ hạ đã sa lưới, hơn nữa nhóm đặc công ở ký túc xá khu khai thác mỏ Hoa Tân đã lục soát ra mười tám khẩu súng và ba khẩu súng lục, hàng ngàn viên đạn các loại, còn có mười hai người bị tình nghi phạm tội, bị tỉnh nội truy nã trên cả nước, có thể nói trên cả nước, đây đúng là một vụ đại án!
Bởi vì Phương Minh Viễn đã thấy được một lỗ hổng từ phía Lục Văn Hoa, những người còn lại thẩm vấn sẽ trở nên dễ dàng hơn! Từ trên xuống dưới, gần như là quét sạch một dây chuyền. Theo khẩu cung của bọn họ, bọn quan viên Chương Châu này, từ nhân vật số một, cho tới nhân viên bên dưới, các tài liệu về việc bọn họ tham ô nhận hối lộ xếp chồng lên như núi! Nếu những cán bộ như vậy, mà còn giữ lại, thì thể diện của Trung ương đúng là vứt vào thùng rác!
Thứ hai, còn là bởi vì ý kiến của Trung ương, tình hình khai thác ở Chương Châu cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa số lượng tài nguyên này còn bị các doanh nghiệp công ty đem đi buôn lậu sang các nước khác, chẳng những tấn công thị trường giá cả nội địa, mà còn khiến cho kế hoạch khống chế tài nguyên của quốc gia thất bại. Hơn nữa cùng với sự phát triển của công nghệ kỹ thuật, khoáng sản trong một số lĩnh vực công nghiệp ngày càng tỏ rõ giá trị của mình, nó có các tính chất như quang, điện, từ, tính siêu dẫn, tính xúc tác ứng dụng cho các lĩnh vực khoa học kỹ thuật mũi nhọn, trung ương cũng ý thức được rằng đây là tài nguyên chiến lược không thể tái sinh. Cho nên trung ương cũng hy vọng có thể đem số lượng đất bị khai thác này khống chế một chút!
Nhưng tới nay, Trung ương cũng không thể không suy xét trực tiếp những ảnh hưởng của nước ngoài đối với việc khống chế khai thác đất lần này, dù sao thì trên thị trường quốc tế, giá cả đất đai đã thấp nhiều năm nay, cung vẫn luôn lớn hơn cầu, trung ương nếu trực tiếp tham dự, rất có khả năng sẽ khiến cho người mua kháng nghị. Mà Phương Minh Viễn lúc này ra tay, cũng là một công đôi việc.
Lục gia và Phương Minh Viễn có mâu thuẫn, cũng không phải chuyện gì cơ mật, trong lúc Lục Thiên Hữu ở tù, không ngờ lại chạy tới Hongkong, điều này không nghi ngờ gì chính là muốn khiêu khích Phương Minh Viễn, dựa vào địa vị của Phương gia hiện giờ ở quốc nội, nếu là người khác thì chưa chắc đã có thể xuống tay với nhà họ Lưu! Huống chi, Lục gia này vốn dĩ không sạch sẽ!
Cho nên sau khi anh em Lục Văn Hoa tự tay ký tên lên giấy chuyển nhượng, Phương gia làm chủ công ty khai thác mỏ Hoa Tân, chẳng ai có thể nói gì! Mà sau đó, Phương gia chỉnh đống lại công ty Hoa Tân, cũng chính là chuyện phải làm!
Về phần mấy hợp đồng mà anh em Lục gia ký kết với các công ty nước ngoài, Phương gia cũng có thể chọn lúc thích hợp, đình chỉ việc tiếp tục chấp hành, về phần những tài nguyên bị buôn lậu này, tự nhiên cũng liền kẹp cứng lại!
Thứ ba, cũng là chuyện quan trọng hơn một chút, Phương Minh Viễn hứa hẹn, tương lai công ty khai thác mỏ Hoa Tân, tiền lời hàng năm, sẽ có hai mươi phần trăm nộp lên trên cấp trung ương, làm kinh phí để địa phương Chương Châu xử lý môi trường! Bù lại sự ô nhiễm môi trường nhiều năm qua do khai thác quá mức. Mà Phương Minh Viễn những năm gần đây, với khả năng kiếm tiền "thiên phú", không nghi ngờ gì khiến rất nhiều người đều sung mãn chờ mong đối với việc này!
Cho nên, vài nguyên nhân này hợp lại, liền tạo thành thuận lợi cho Phương gia làm chủ công ty khai thác Hoa Tân, và thành công nhất thống hệ thống khai thác ở Chương Châu. Mà toàn bộ sản lượng khai thác ở Chương Châu, có khi phải chiếm đến một phần ba sản lượng trên toàn bộ Trung Quốc! Đến đây, ở Trung Quốc, Phương gia đã có được tiếng nói riêng của mình trong ngành khai thác tài nguyên!
Đương nhiên, đó đều là những việc về sau, sau khi đem anh em Lục gia bắt giữ lại, Phương Minh Viễn chỉ dừng lại ở Chương Châu có vài ngày, liền lập tức trở về Hongkong, chuẩn bị nghênh đón đợt song thứ hai của cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á!
-Cứ như vậy mà buông tha cho mấy người phụ nữ nhà họ Lục sao? Chuyên cơ thẳng cánh bay lên bầu trời xanh, Lâm Dung nhẹ giọng hỏi Phương Minh Viễn. Lúc này đây Lục Văn Hoa, Lục Văn Chương sở dĩ có thể dễ dàng chịu khuất phục như vậy, còn đem những tên tham quan ô lại có liên quan đến chúng khai ra toàn bộ, đúng là bởi vì, mấy người con gái Lục gia, còn có cả mẹ và chồng của họ, đều đã bị Phương Minh Viễn khống chế được.
Tuy rằng pháp luật hiện tại của Trung Quốc là không buộc tội người nhà, ai phạm tội thì bỏ tù, mấy người nữ nhân này của Lục gia, ngày thường ngoại trừ việc có chút vênh váo tự đắc, ỷ thế hiếp người, thì cũng không có làm điều gì tội ác, nếu tuyên phạt, thì cũng chỉ ba đến năm năm, so với Lục Thiên Hữu, thì vẫn còn được gọi là người tốt. Cho nên khi Lục gia xảy ra chuyện, họ cũng không bị cái gì liên lụy. Nhiều nhất cũng chỉ là mất việc —— đã không có Lục gia, ở Chương Châu thậm chí là ở tỉnh, có ai là không biết đến họ? Mà Lục Văn Hoa phòng ngừa chu đáo đã chuyển cho họ một chút tài sản, cũng bảo đảm cho các cô cả đời này nếu nếu không phải là cuộc sống của một người giàu có, thì cũng không phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền!
Nhưng, đây là với điều kiện chính phủ không kiên quyết, một khi chính phủ quyết, thì tài sản này trong tay họ, đều có thể bị tịch thu!
Hơn nữa Lục Văn Hoa và Lục Văn Chương trong lòng rất rõ, bọn họ ở Chương Châu oai phong một cõi đã nhiều năm, cố nhiên là rất uy phong, nhưng cũng đã kết không ít kẻ thù, Phương Minh Viễn thậm chí còn không cần tự mình động thủ, chỉ cần đem địa chỉ của mấy người nhà họ Lục truyền ra ngoài, không đến dăm bữa nửa tháng, những người này toàn bộ cũng sẽ sống không bằng chết! Thậm chí còn bị đẩy đến cảnh khốn cùng.
Đã không có Lục Thiên Hữu, Lục Văn Chương cố nhiên là cảm thấy cuộc sống chẳng còn gì thú vị, nhưng Lục Văn Hoa vẫn còn phải chăm sóc cho những người thân ấy!
-Làm người nói phải giữ lời, nếu Lục Văn Hoa bọn họ đã có ý phối hợp như vậy, chúng ta đương nhiên cũng phải nói là làm! Phương Minh Viễn nhìn tờ báo trong tay thản nhiên nói. Nếu mấy người này vẫn không biết kiềm chế, thì ngày sau sẽ tính sổ một thể. Còn nếu cảm kích biết điều, thì chuyện này còn chưa tính.
Diệt cỏ mà để lại gốc, Phương Minh Viễn thật ra cũng muốn, nhưng hắn cũng không thể không e dè cái nhìn của những người trong quốc nội đối với Phương gia, nếu dùng thủ đoạn khắc nghiệt, sẽ kích động cảm giác thương hại kiểu thỏ chết cáo thương của mọi người, chuyện này đối với sự phát triển của Phương gia ngày sau ở quốc nội sẽ cực kỳ bất lợi. Đây là do tình hình trong nước quyết định, Phương Minh Viễn cũng là không có cách nào khác!
Hơn nữa quan trọng hơn là, chỉ cần còn vài người nhà họ Lục không vào tù, Lục Văn Hoa cũng không dám tỏ thái độ gì phá phách, ngày sau khi được tái thẩm sẽ không cắn ngược lại một cái. Chỉ cần vụ án này một ngày chưa có kết luận chính thức, mấy người nhà họ Lục tất nhiên sẽ không thể tránh khỏi tầm mắt của Phương gia! Tuy nhiên, dự tính này, Phương Minh Viễn không định nói cho Lâm Dung!
Lâm dung thở khẽ, sau khi biết mấy người nữ nhân Lục gia phạm tội mà không hề hấn gì, cô cũng không hy vọng Phương Minh Viễn lại thúc đẩy cảnh sát ra tay với họ. Cô cảm thấy, nói vậy, sẽ vô tình mang tiếng ác lại cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn vừa xem báo, vừa phân tích thế cục sắp tới của Đông Nam Á. Từ tháng chính tới nay, cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á quy mô vẫn đang tiếp tục mở rộng. Ngày mùng tám tháng chín, thị trường cổ phiếu Philippines tiếp tục ngã giá, chỉ số cổ phiếu xuống tới mức thấp nhất trong gần bốn năm qua. Mà còn chịu ảnh hưởng kinh tế từ các nước như Indonesia và Thái Lan, mộ trong bốn con rồng châu Á là Singapore cũng bị tấn công mãnh liệt. Tuy nhiên, Singapore nước nhỏ dân ít, ngân khố quốc gia dự trữ ngoại hối lại khá sung túc, chế độ tài chính hoàn thiện, cho nên những kẻ đầu cơ tài chính ở Singapore cũng không có được số tiền lời như kỳ vọng.
Phương Minh Viễn biết, nếu cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á lần này không có gì thay đổi, thì kế tiếp, những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế, sẽ chuyển sang dòm ngó các nước Đông Á: Hongkong, Đài Loan, Nhật Bản và Hàn Quốc!
Hongkong là nơi hắn cần bảo vệ, có trung ương chính phủ ủng hộ, còn có Quách gia, Trịnh gia, Phương gia cùng liên kết, hơn nữa trước cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á bùng nổ, thị trường chứng khoán Hongkong cũng đã âm thầm bị chèn ép, tuy rằng vẫn đang đi lên, nhưng điểm cực đại so với kiếp trước mà nói, quả là kém hơn nhiều. Cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á bùng, thị trường chứng khoán Hongkong cũng đã bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng cũng không phải rất lớn.
Chỉ có điều khi những kẻ kẻ đầu cơ tài chính từ quốc tế đến Hongkong, thì mới biết được thực sự là như thế nào!
Kiếp trước, chính phủ Hongkong được Trung ương hỗ trợ cho dự trữ ngoại hối, thông qua một loạt cuộc huyết đấu với những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế, cuối cùng khiến những con quỷ hút máu có lòng tham không đáy này vô công mà trở về, song phương có thể nói là lưỡng bại câu thương. Hongkong cũng bởi vậy mà đại thương nguyên khí, kinh tế phát triển lâm vào vũng bùn. Không biết trong kiếp này, Hongkong có thể thay đổi vận mệnh của nó hay không?