Trương Học Võ đứng trước bàn làm việc, ông ta đã có một ngày vất vả, xương sống thắt lưng lúc này đã đau nhức, nhất là cổ họng, bởi vì nói chuyện quá nhiều, cảm giác như sắp câm đến nơi rồi….Ông ta tìm hai viên thuốc ngậm, cho vào miệng. Vào lúc này, không thể không nói được, nếu thực sự không thể nói chuyện, bị rời khỏi bộ chỉ huy chống lũ cứu tế, như vậy khoảng thời gian vất vả trước đây, toàn bộ đều bị nước cuốn trôi hết cả rồi.
Thiên tai xảy ra lớn như vậy, bất luận là thế nào, thị trấn Bành Từ xem như đứng vững, dự báo thời tiết báo khu vực sông Hoài trong vài ngày nữa vẫn còn có mưa, nhưng mưa cũng không phải là lớn, cũng không phải mưa dày đặc, có thể đoán trước, vài ngày sau, mấy con sông ở xung quanh thị trấn Bành Từ trong vài ngày tới nước sẽ từ từ rút, có thể nói thời điểm khó khăn đã qua.
Trương Học Võ đi tới cửa văn phòng, vặn mình một cái, vận động một chút bởi vì ngồi cả một ngày nên xương cốt có chút mỏi. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng tính toán công việc.
Nước sẽ không dâng lên nữa, cũng có nghĩa sẽ không có thêm vùng bị thiên tai mới nào nữa, dân bị nạn, công việc chủ yếu của bộ chỉ huy là chống lũ cứu tế, phỏng chừng trong hai ngày sẽ thay đổi phương hướng cứu tế. Lúc này đây nạn lũ lụt, thị trấn Bành Từ là khu vực lũ lụt nghiêm trọng, mười mấy thôn bị ngập, còn có ba trấn, có đến hơn một nghìn người dân bị gặp nạn. Những người này đều được bố trí xắp xếp ở chỗ cao, chính phủ chu cấp lương thực thực phẩm, khoản chi tiêu mỗi ngày thực sự là lớn.
May là kho dự trữ của Ủy ban nhân dân thành phố Bành Từ cũng nhiều, thời gian trước ở tỉnh còn phát động phong trào quyên góp, lúc này siêu thị Carrefour cũng quyên góp một khối lượng lương thực lớn, với số lượng như vậy cũng có thể duy trì trong thời gian dài. Miễn là nước rút sớm, nhóm người dân bị nạn sẽ trở về nhà, áp lực của chính phủ sẽ được giảm xuống. Hơn nữa siêu thị Carrefour còn quyên tặng không ít phòng ở, chính phủ đóng quân ở địa phương thị trấn Bành Từ cũng phải lấy một ít quân dụng và phòng buồng, xem như nhóm người dân bị nạn này đều đã được bố trí sắp xếp ổn thỏa. Hiện giờ chính là phải chờ, và khi nước rút đi, những người dân bị nạn sẽ trở về nhà, công tác chống lũ cứu tế năm nay coi như đã hoàn thành. Cũng có thể ghi thêm những điều tốt đẹp vào lý lịch của mình.
Năm nay có một nhóm lãnh đạo lão thành ở thành phố hoặc là về hưu hoặc là chuyển công tác, Trương Học Võ đang hi vọng bản thân mình có khả năng được thăng chức. - Chào chủ nhiệm Trương.
Ngoài hành lang có người bước vào, khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
- Chào.
Trương Học Võ gật gật đầu, ánh mắt lại chú ý tới, cửa phòng bộ chỉ huy chống lũ cứu tế bộ, có hai chiếc xe việt dã đi đến. Anh ta nhận ra, đúng là người của siêu thị Carrefour đến thị trấn Bành Từ phụ trách. Tổng cộng là có 4 xe, trong đó có 2 xe sau đó bộ chỉ huy cứu tế chống lũ mượn lại để sử dụng, bởi vì xe loại này ngồi thoải mái, hơn nữa ở dưới bùn, ở trong nước cũng có thể chạy bình thường, nhóm lãnh đạo của thị trấn mấy ngày liền đều phải ở trên các đê để kiểm tra công việc, có hai chiếc xe này đỡ phải đi bộ, cũng đỡ được không ít phiền toái.
Nhưng hôm nay dường như hai chiếc xe đều ở trong sân, ngay lập tức Trương Học Võ ý thức được, đây là người của siêu thị Carrefour đến.
Trương Học Võ bước vội bước vàng, bước nhanh xuống cầu thang, sau khi đám người Lâm Liên và Tô Ái Quân xuống xe, Trương Học Võ đã đứng trước cửa nhà để đón tiếp. - Chà, giáo sư Tô, trợ lý Lâm, hôm nay quả là có làn gió thơm đưa hai vị tới đây.
Trương Học Võ niềm nở nói.
- Chủ nhiệm Trương, làn gió thơm để nói sau, trái lại thì tà phong là có đấy.
Lâm Liên nhẹ giọng thở dài nói:
- Hôm nay chúng tôi đến đây, là có việc muốn làm phiền chủ nhiệm Trương.
Trương Học Võ mới nhìn đến, sắc mặt của Tô Ái Quân cũng không được tốt cho lắm, dường như trong bụng đầy bực tức.
- Tiểu La, lấy đồ trong xe ra để cho chủ nhiệm Trương xem qua.
Tô Ái Quân mặt âm trầm nói. Phía sau xe đám người La Gia Phúc đi xuống, lấy xuống vài thùng giấy, còn có mấy người ôm bao.
- Chú Tô, không nên ở đây, sẽ có nhiều người nhìn thấy.
Lâm Liên kéo Tô Ái Quân lại, thấp giọng nói.
Mặc dù Trương Học Võ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu được, rõ ràng là có chuyện gì không tốt đã xảy ra, vội vội vàng vàng đưa đám người Tô Ái Quân đến một phòng họp của tòa nhà. - Tiểu La, đứng canh ở cửa, những người không phận sự đến đây, báo lại cho chúng ta một tiếng.
Khi Tô Ái Quân đi vào cửa vẫn không quên dặn dò nói.
Trong lòng Trương Học Võ có chút bất an không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Không ngờ lại bí mật đến như vậy.
Tất cả mọi người vào phòng, cùng đi với Tô Ái Quân có các nhân viên an ninh, cầm trong tay thùng giấy đặt ở trên bàn trong phòng, sau đó đều lui đi ra ngoài, chỉ có La Gia Phúc ở lại. - Giáo sư Tô, trợ lý Lâm, đây là…
Trương Học Võ vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Chủ nhiệm Trương, cái này là do chúng tôi mua được ở trong vài thôn của thị trấn Bành Từ, ông hãy xem qua đi.
Tô Ái Quân chỉ vào vài cái thùng giấy nói.
Trương Học Võ lúc này mới lại gần xem, càng xem sắc mặt càng trắng bệch, một số kí hiệu của siêu thị Carrefour ở trên thùng giấy, mặt trên còn ghi rõ hàng hóa bên trong là chân giò hun khói, nước khoáng, và mì ăn liền, vài cái bao kia, mở ra còn một đám trại bạt, cũng đều có kí hiệu của siêu thị Carrefour. Trong lòng Trương Học Võ lúc này đều đã hiểu rõ, lúc trước siêu thị Carrefour quyên góp vật tư ông ta cũng đến tiếp nhận, những thứ này cũng không xa lạ gì với ông ta.
Nghĩ rằng theo như lời nói vừa rồi của Tô Ái Quân, là do bọn họ mua được các thôn của thị trấn Bành Từ, điều này có nghĩa rằng có người đem những vật cứu tế đem ra chợ bán điều này có tính chất cực kỳ nghiêm trọng. - Trợ lý Lâm, giáo sư Tô, mấy thứ này là các người mua được ở đâu, có bao nhiêu vậy?
Trương Học Võ vẫn đang ôm một tia hi vọng, nếu như số lượng ít, thì còn nói được, dù sao hiện nay toàn bộ thị trấn Bành Từ do lũ lụt mà trở nên hỗn loạn, vật tư quyên tặng nhiều như vậy, bị thất thoát chút ít, cũng là khó có thể mà kiểm soát được. Dân chúng gặp tai họa, cũng sẽ đem mấy thứ này bán để trao đổi lấy những thứ mà họ cần. - Trấn họ Lô, Nghi Trang, xã Lỗ Ngu…
Tô Ái Quân nói ra 7 đến 8 địa danh, Trương Học Võ vừa nghe đều hiểu rõ, chính xác đều là các vùng thuộc thị trấn Bành Từ.
- Số lượng ư? Rất lớn, chúng tôi nhìn thấy đều là có hàng xe tải chở một số lượng lớn hàng hóa, số lượng chính xác là bao nhiêu, chúng tôi cũng không biết.
Tô Ái Quân không kiềm chế nổi tức giận nói.
Trong lòng Trương Học Võ cũng cảm thấy quá bất ngờ, số lượng lớn vật tư bị thất thoát ra ngoài, khẳng định là có người bên trong làm.
- Chủ nhiệm Trương, lúc trước tôi và siêu thị Carrefour đã đưa số lượng vật tư này đến quý Ủy ban nhân dân thành phố, có một điều kiện rõ ràng, chính là nhân viên bên tôi có quyền giám sát số lượng vật tư đó. Hôm nay giáo sư Tô ở chợ đã phát hiện số lượng vật tư cứu tế đã bị người ta bán với số lượng lớn. Một cây chân giò hun khó này, ít nhất cũng phải 5 nhân dân tệ, một cái trại bạt, cũng phải 5 nghìn nhân dân tệ, đương nhiên là từ đó mà kiếm được một món lời kếch sù, loại hành vi này là không thể dễ dàng bỏ qua cho được. Cho nên, lúc này tôi đến đây, là muốn mời chủ nhiệm Trương cho chúng tôi xem qua danh sách số lượng vật tư quyên góp, chúng tôi muốn để xác minh cho chính xác, chúng tôi không có cách nào mà giải thích rõ ràng với lãnh đạo của công ty.
Lời nói của Lâm Liên rất uyển chuyển, nhưng giọng điệu chân thật đáng tin cậy.
- Việc này…
Trương Học Võ có chút chần chừ.
- Chủ nhiệm Trương, xin ông thông cảm, hành động này là cướp đi miếng cơm của chúng tôi, chúng tôi bỏ hết những việc quan trọng đến thị trấn Bành Từ, chính là để phụ trách giám sát số lượng vật tư quyên tặng này, kết quả là xuất hiện số lượng vật tư cứu tế bị bán trộm ra ngoài với số lượng lớn, sau khi trở về, chúng tôi làm sao có thể giải thích rõ ràng với lãnh đạo công ty cơ chứ? Chúng tôi là xí nghiệp liên doanh, cổ đông HongKong chúng tôi cũng không phải là giống với chốn quan trường, nhận thức điều sai trái, là tổn thất về tài chính rồi.
Lời nói của Lâm Liên nhẹ nhàng nhưng tương đối dứt khoát, da mặt của Trương Học Võ nóng bừng lên.
Trong lòng Trương Học Võ tự mắng bản thân mình, việc siêu thị Carrefour cho quyên tặng vật tư có người giám sát là một chuyện, ở thành phố cũng không phải là chưa nói qua, kẻ nào mà to gan dám làm loạn như vậy, dám trêu đùa với các cổ đông HongKong, họ sắp trở về nước, sự việc xảy ra như vậy, không phải là bôi nhọ danh dự của những người trong nước hay sao? - Khụ…chủ nhiệm Trương, theo tôi được biết, mặc kệ đó là bán trộm hay là có kẻ tham ô vật tư cứu tế, xét về điều khoản, đều là hành vi có thể cấu thành tội phạm. Nếu nói thị trấn Bành Từ thấy việc này mà coi như không, tôi đây cũng chỉ có thể nói cho chính phủ và giới truyền thông về công tác cứu trợ. Tô Ái Quân cả đời thanh danh, không thể bị hủy hoại bởi đám người của thị trấn Bành Từ các ông được.
Tô Ái Quân mặt sầm xuống nói.
Trương Học Võ cuối cùng cũng hiểu rõ, người ta một là bảo vệ chức vụ, một là bảo vệ danh dự cả một đời, nếu như Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bành Từ bỏ qua lời nói, người ta có thể đem sự tình mà nói ra. Tuy nhiên ông ta ngẫm lại cũng có thể hiểu được, ở chốn thương trường và trong chốn quan trường, có một số sự việc hậu quả như nhau. Người ta là một vị giáo sư nổi danh ở tỉnh Tần Tây, một là người quản lý nổi danh ở xí nghiệp, ngươi đập đi bát cơm của người ta, cũng giống như trong chốn quan trường mà kéo người ta xuống ngựa, điều đó đều là việc làm đắc tội với người ta. - Trợ lý Lâm, giáo sư Tô, mọi người đừng quá kích động, đừng quá kích động.
Trương Học Võ luôn miệng nói:
- Tôi lập tức sẽ tìm nhân viên, điều tra rõ việc này.
- Chủ nhiệm Trương, chúng tôi hi vọng chính quyền có thể phái nhân viên cảnh sát để làm rõ việc này, trước tiên là khống chế được nhân viên cứu tế nào đã đem vật tư cứu tế ra ngoài bán, mặc dù bọn họ đã khẳng định không phải có kẻ đứng ở phía sau việc bán trộm vật tư này hay là có kẻ tham ô vật tư cứu tế, chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng nguồn gốc của sự việc.
Tô Ái Quân lập tức nói.
- Hả?
Trên mặt Trương Học Võ hiện ra thần sắc khó xử. Tại thời điểm này mấu chốt tại đây, phải sử dụng rất nhiều nhân viên cảnh sát, nhất định phải thông báo cho Cục cảnh sát dài ngày, thậm chí còn phải thông báo cho Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, như vậy Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy cũng sẽ biết đến, như vậy chẳng phải đem sự việc nhỏ trở thành lớn hay sao? - Chủ nhiệm Trương, số lượng vật tư cứu tế bị bán trộm như thế, ông nghĩ rằng việc này còn có thể xử lý nội bộ hay sao?
Lâm Liên nhẹ giọng nói:
- Chủ động xử lý, chủ động báo cáo, phát hiện vấn đề, lập tức giải quyết vấn đề, như vậy mới là đúng với đạo lý.
- Được hai vị ở trong này chờ một chút, tôi sẽ báo cáo việc này với Chủ tịch thành phố.
Trương Học Võ cắn răng một cái nói, ông ta khẳng định việc này che giấu cũng không được, hay là nên xin ý kiến của lãnh đạo xem quyết định nên giải quyết như thế nào.
Trương Học Võ bước nhanh rồi đi ra ngoài…