Chiếc máy bay công vụ sang trong Gullstream IV đã đáp xuống sân bay Hồng Kông. Một dáng người thanh mảnh bước xuống, khiến cho không ít ánh mắt chú ý đến…Hồng Kông tuy là viên ngọc của châu Á, ở đây tập trung nhiều đại gia, nhưng có thể dùng được chiếc máy bay công vụ tư nhân thì chỉ có một số ít người thôi. Mọi người ai cũng đều đoán rằng chiếc công vụ thoạt nhìn mới tinh và xa hoa đó là của một vị đại gia quyền quý nào đó của Hồng Kông. Phương Minh Viễn đi ra đến cửa máy bay, đôi mắt hắn nhìn thấy bóng dáng Vu Thu Hạ cách đó không xa, hắn liền chạy nhanh xuống cầu thang để nghênh tiếp. Hắn thấy áo trắng và khăn che mặt ngợp cả mắt, rồi lại thấy rất nhiều những khuôn mặt quen thuộc vô cùng tươi trẻ, xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, tự nhiên trong lòng cảm thấy thân thiết đến lạ. - Minh Viễn, cậu lần này đên Trung Đông, thu hoạch được khá nhiều đấy chứ!
Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn chớp chớp mắt vài lần, cười nói.
- Người cậu đen lắm đấy, xem ra ánh mặt trời ở bên đó thật ghê gớm nhỉ!
- Thu hoạch tuy rằng là rất nhiều nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ đâu!
Phương Minh Viễn vẻ mặt đau khổ nói:
- Cái này không được, cái kia cũng không được, quy tắc thật sự là nhiều lắm mà, hơn nữa bọn họ thích ăn ngọt, thích trầm hương, không thể uống rượu...
Phương Minh Viễn giống như tên ngốc đang kể khổ, khiến Vu Thu Hạ cười đến run hết cả người, cười không ngớt.
- Điều khó chịu nhất chính là không thể thấy được người đẹp đấy à?
Vu Thu Hạ gõ đầu hắn một cái, sẵng giọng
- Cậu, cái tên nhóc tinh quái này, việc chính thì không giúp chúng tôi làm mà chạy đến Trung Đông làm loạn, nơi đó rất rối ren, mà cũng không sợ xảy ra chuyện nữa!
Phương Minh Viễn vuốt tóc, mỉm cười mà không nói tiếp.
- Tình Nhi đâu? Sao không mang nó đến?
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh rồi hỏi.
- Gửi nó đi nhà trẻ rồi, cho nó quen với cuộc sống tập thể mà!
Vu Thu Hạ giơ tay véo lấy hai má Phương Minh Viễn nói với một giọng trách móc:
- Đừng chuyển đề tài, tên nhóc tinh quái này, sao mà giống như gấu chó vậy, không ngừng đào hầm về phía trước, những người như chúng tôi mệt chết mệt sống mà ở phía sau chống đỡ cho cậu. Cậu thử tính xem, bây giờ trên đầu tôi có bao nhiêu chuyện không liên quan đến cậu? Cậu lại cứ muốn vào sản nghiệp dầu mỏ lần này, cậu dự tính để ai giúp cậu quản lý đây?
Cũng khó trách được bộ dạng của Vu Thu Hạ, vốn dĩ công ty điện ảnh lần này khiến cho cô ta bận tối mắt tối mũi, hiện giờ lại thêm công trình kiến thiết của Nhai Châu nữa, mà “Kẻ hủy diệt 2”sẽ được tung ra thị trường, sự việc quả là rối tinh rối mù lên, Phương Minh Viễn lại cư nhiên muốn mở nhà máy lọc dầu, cô nhìn chung quanh, Phương Minh Viễn trong tay nào có quản lý một nhân tài nào đâu? Cuối cùng tìm không được một nhân viên quản lý thích hợp thì lại đổ lên đầu cô ấy. - Chị Thu Hạ, Chị Thu Hạ, đừng nóng vội, đừng nóng vội.
Phương Minh Viễn nghiêng người né tránh Vu Thu Hạ, liên tục nói:
- Em đang tìm kiếm một người phụ trách thích hợp, em tận lực cố gắng không làm phiền chị thì được rồi!
- Hừ chẳng khác gì!
Vu Thu Hạ lấy tay chỉ chỉ vào trán của Phương Minh Viễn, rồi lại vui vẻ nói:
- Thế này thì há chẳng phải chị là người làm công của cậu à?
- Chính là chị muốn làm mà, em nào dám nói vậy, ông nội Quách và anh Quách kia không nỡ hỏi thăm đến đâu.
Phương Minh Viễn cười hì hì nói.
Vu Thu Hạ ánh mắt giống như nước mùa thu liếc hắn một cái, khẽ cười nói:
- Cậu thật là quá rồi đấy, cái tên nhóc tinh quái này!
Chú út Phương Bân lúc này mới đứng dậy đi tới, ôm lấy vai Phương Minh Viễn cười mắng:
- Ngươi, cái tên nhóc này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có chị Thu Hạ, chú cậu đứng ở nơi đó cả nửa ngày trời, không ngờ đến một câu chào cũng không có, tôi còn phải lại đây để chào cậu nữa chứ!
Phương Minh Viễn đùa cợt nói:
- Chú à, chú phải hiểu một chút chứ, đến Trung Đông người nhiều như vậy, ngoại trừ hạt cát ra thì đâu cũng toàn là đàn ông, đến khi nào, chú đưa con đến Nữ Nhi quốc ở dăm ba tháng thì khi trở về con nhất định chào hỏi chú trước tiên. - Nói tầm bậy tầm bạ!
Vũ Điền Quang Ly đi theo bên cạnh nhảy đến, tức giận bất bình nói:
- Tôi cũng là nữ mà! Sao cậu không chào hỏi tôi?
- A? Cô sao lại ở đây hả?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói, hắn thật sự là không chú ý tới trong đám người còn có Vũ Điền Quang Ly.
- Sao tôi không thể ở đây? Một tuần nay tôi đều ở chỗ này chờ anh đấy!
Vũ Điền Quang Ly chắp hai tay sau lưng, cười dài nói. Cô từ Nhật Bản bay thẳng đến thành phố Bành Từ, kết quả Phương Minh Viễn lại chạy đến Trung Đông, cô muốn đuổi theo đến đó, nhưng nghĩ đến Trung Đông đang rối ren, mà cô là phụ nữ nữa, rất nguy hiểm, cho nên mới ở lại Hongkong ôm cây đợi thỏ. - Nói đi, vì sao chỉ nhìn thấy có Quách phu nhân thôi hả?
Vũ Điền Quang Ly không buông tha nói. Đối với cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này mà nói, bị người ta không để mắt đến mình thì thật là điều không thể tha thứ được.
Phương Minh Viễn xấu hổ gãi đầu, hắn căn bản là không ngờ Vũ Điền Quang Ly lại ở Hongkong, vừa xuống máy bay, thì lại bị sự hấp dẫn của Vu Thu Hạ cuốn hút, cho nên không chú ý tới Vũ Điền Quang Ly. - Được rồi, được rồi!
Vu Thu Hạ cười rồi kéo Vũ Điền Quang Ly đến nói.
- Không nhắc đến chuyện này nữa, mà sao đến đây một hồi mà lại ầm ĩ rồi thế, cô cũng lớn như vậy, mà đi nổi giận với một cậu học sinh trung học nhỏ như thằng nhóc này à?
Vũ Điền Quang Ly sắc mặt ửng hồng, nói thật, bộ dạng của Phương Minh Viễn rất dễ lừa gạt người khác, vóc dáng hắn không hề thấp, nhất là khi thắt cà-vạt vào, mặc đồ tây nữa cùng với cách ăn nói của hắn thì ai mà có thể tin được hắn mới là học sinh trung học, nếu nói là sinh viên, cũng có người tin. Ít nhất Vũ Điền Quang Ly chưa từng xem Phương Minh Viễn là học sinh trung học. - Cậu cũng vậy, chạy đến Trung Đông mà cũng không báo trước cho người ta một tin. Quang Ly từ Nhật Bản chạy đến thành phố Bành Từ, lại từ thành phố Bành Từ chạy đến Hongkong, vì Trung Đông không thích hợp cho một cô gái chứ không thì cô ấy cũng còn phải đến Trung Đông tìm cậu đấy.
Vu Thu Hạ nói xong Vũ Điền Quang Ly xoay người qua chỉ trích Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn tự nhủ: “ Tôi đi đâu việc gì phải báo với Vũ Điền Quang Ly, cô ấy đâu phải là gì của tôi đâu “, nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng khó mà nói được gì, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà đáp lời. - Cô chạy theo tôi làm cái gì? Có chuyện gì sao không gọi điện thoại?
Đợi cho Vu Thu Hạ nói xong, chuyển hướng sang người khác thì Phương Minh Viễn mới tức giận mà nói khẽ với Vũ Điền Quang Ly.
- Gọi điện thoại thì sao mà nói hết cho anh hiểu được, anh cho rằng tôi ngốc lắm à?
Vũ Điền Quang Ly tức giận trừng mắt nhìn hắn nói. Gọi điện thoại, thì sẽ bị Phương Minh Viễn từ chối thì sẽ không thể nào nói được. Chi bằng đối mặt mà nói, như vậy Phương Minh Viễn cũng sẽ khó mà từ chối được. - Thôi được rồi, được rồi, có chuyện gì?
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói. Mặc kệ nể mặt Asohon Kagetsu hay là Vũ Điền Trọng, thì cô bé này phải chính mình hò hét.
- Đạo diễn Cameron, bộ phim tiếp theo cũng là anh ấy đầu tư à? Có thể giúp tôi một vai được không, vai phụ cũng được.
Yêu cầu của Vũ Điền Quang Ly cũng không cao.
“ Còn muốn đóng phim à? “ Phương Minh Viễn hét lớn trong lòng. Xem ra lần trước mình giúp cô ta đóng một vai, khiến cô ta nghiện đóng phim rồi, thật không biết điều, không ngờ giờ lại muốn đóng trong phim “Công viên kỷ Jura”. Cô ta nghĩ nhân vật này là viên kẹo trong túi mình sao, còn đóng vai phụ cũng được nữa chứ, “Công viên kỷ Jura” vừa khởi chiếu thì nhất định sẽ nổi tiếng trên toàn thế giới, có thể nhân vật ở trong phim đó, bất kể diễn viên nam nữ, đối với sự nghiệp tương lai của họ thì đây là món của cải rất lớn. - Diễn vai phụ mà chết thì có diễn không?
Phương Minh Viễn tức giận nói.
- Được chứ, không thành vấn đề chỉ cần anh cho tôi đóng một vai là tốt rồi!
Vũ Điền Quang Ly lập tức nói. Cô ta tin rằng, “Kẻ hủy diệt 2” vừa khởi chiếu thì vị thế của đạo diễn Cameron một lần nữa lại được tôn vinh trên toàn thế giới. Đối với những ngôi sao nhỏ danh tiếng không lớn hoặc nhóm gà mờ trong giới nghệ sĩ có thể đóng phim nhựa của anh ta thì tuyệt đối là một niềm vinh hạnh, nhờ vậy mà có thể nổi tiếng một cách nhanh chóng và thu hút sự chú ý của những đạo diễn khác. Cho nên những nhân vật trong Công viên kỷ Jura, đến lúc đó nhất định sẽ tranh chấp đến đầu rơi máu chảy. Cô gái Nhật Bản mang dòng máu Mỹ ấy, trong giới nghệ sĩ vốn không có nền tảng gì, nếu không nhờ Phương Minh Viễn giới thiệu, Cameron cũng không dám cho cô ta đóng.
Cho nên, vì mộng làm diễn viên của mình, Vũ Điền Quang Ly không chút do dự. Đừng nói là diễn vai phụ đoạn cuối phải chết, nếu trong bộ phim đó có vai phải nếm trải nhiều đau khổ thì cô ta cũng háo hức muốn đóng. “ Ồ”
Phương Minh Viễn không nói gì.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới rồi đánh giá Vũ Điền Quang Ly, hồi tưởng một chút nhân vật nữ trong Công viên kỷ Jura. Nói thật, nhân vật nữ trong Công viên kỷ Jura không xuất hiện nhiều lắm, dù sao trong bối cảnh của bộ phim, nhân vật nữ nếu muốn tiếp tục sinh tồn, thì rất khó rất khó, hơn nữa trong phim xuất hiện quá nhiều cảnh nhân vật nữ chết, cũng khiến khán giả có điều không vui. Nhân vật nữ giáo sư thì cô ấy cũng không cần suy nghĩ, đó là nữ diễn viên chính, hơn nữa nói thật, khí chất của Vũ Điền Quang Ly, thoạt nhìn cũng không giống một người có trình độ cao về khảo cổ.
Cô bé con thì cô ấy cũng không cần suy nghĩ nữa, Phương Minh Viễn không cho rằng hắn có thêm chị hai Lưu phân vai, một người sáu mươi tuổi, không ngờ còn muốn diễn vai cô bé mười lăm mười sáu tuổi. Như vậy cô ấy cũng chỉ là diễn một vai nhân vật nghiên cứu khoa học trên đảo.
Muốn một vai như vậy, phỏng chừng Cameron như thế nào cũng phải cho mình một vai. Nhưng Phương Minh Viễn không dự định trả lời Vũ Điền Quang Ly nhanh vậy, sau này phim Cameron nhiều hơn, nếu cứ làm như vậy tạo thành thói quen cho cô ta, xem mình là nhân vật thì phiền toái lắm. Cameron quan tâm một lần hai lần không thành vấn đề, nếu cứ tiếp tục như vậy, vai chính cứ xuôi theo Vũ Điền Quang Ly như vậy thì chắc rằng sẽ khiến Hollywood chê cười. - Cần một vai phụ không phải việc khó, nhưng tôi dựa vào cái gì để mở miệng nói với đạo diễn Cameron đây? Cameron nếu hỏi là cô là gì của tôi, vì sao tôi lại quan tâm đến cô như vậy thì tôi sao mà nói với ông ấy?
Phương Minh Viễn vuốt cằm suy nghĩ nói.
- Việc này...
Vũ Điền Quang Ly trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, một lần có thể nói là Phương Minh Viễn xem như là bạn bè, còn lần này thì là gì? Cô ấy cũng biết, giống như người nhà đến một mức độ nào đó cũng phải dùng tiền để giải quyết mà không phải nợ nần ân tình. - Đợi cô nghĩ kỹ điều này rồi cho tôi một lý do hợp tình hợp lý, tôi sẽ nói chuyện này với đạo diễn Cameron.
Phương Minh Viễn xua tay nói:
- Chị Thu Hạ, chúng ta đi thôi!