Sau khi chào nhau, cả khách và chủ cùng ngồi xuống. Phương Minh Viễn để ý thấy khuôn mặt của Fairbanks trắng bệch như tấm bảng vậy, ánh mắt thì ghim chặt vào người của Robert, rõ ràng là vô cùng bất mãn với việc đến đây của Robert. Robert cũng không hề kém cỏi mà nhìn lại, còn có ý ném cho y một điệu cười đầy thâm ý. Fairbanks lập tức cảm thấy điên lên.
Khách đã đến đông đủ, người hầu của hoàng tử Abdullah lần lượt bưng đồ ăn lên. Hoàng tử Abdullah tương đối coi trọng lần buổi yến tiệc hôm nay, món chính là cả một con lạc đà nướng, đây là món mà những người Ả rập dùng để thiết đãi những vị khách tôn quý nhất. Chỉ có điều hôm nay cả Fairbanks và Robert đều không có tâm trạng để thưởng thức món ngon hiếm thấy này. Trong lòng hai người đều đang trăn trở làm sao để thuyết phục Phương Minh Viễn.
Robert bây giờ không còn cái sự hoan hỉ như lúc rời đi vào khi sáng nữa, Điều kiện của Phương Minh Viễn ông ta đã báo với tổng công ty, nhưng cho tới tận lúc ông ta tới đây vẫn chưa thấy hồi âm, điều này làm Robert vô cùng đau đầu. Và sự xuất hiện của Fairbanks lại càng làm cho ông ta cảm thấy âu sầu hơn nữa.
Nói thật, Robertcho rằng những điều kiện ban sáng Phương Minh Viễn đưa ra đều không hề quá đáng. Nếu như vị trí của công ty xăng dầu British Petrolium Fortermedia và Phương Minh Viễn thay thế cho nhau thì ông ta tin rằng mình sẽ đưa ra điều kiện hà khắc hơn nhiều. Nhưng những người từ tổng công ty kia vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì chứ?
Việc Fairbanks đến đây chắc chắn là vì muốn phá vỡ thỏa thuận giữa ông ta và Phương Minh Viễn. Công ty xăng dầu British Petrolium thế lớn tiền nhiều, nếu họ đưa ra một cái giá cao hơn nữa thì liệu Phương Minh Viễn có thay đổi ý kiến không? Nghĩ đến đây, Robert bất giác thầm mắng chửi tổng công ty xăng dầu British Petrolium Fortermedia mấy câu, nếu như ông ta có đủ quyền hạn, chắc chắn đã ký kết hợp đồng với Minh Viễn từ sáng rồi, như thế cho dù Fairbanks có đưa ra một cái giá cao hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì.
Chỉ tiếc đó chỉ là mong muốn hão huyền mà thôi. Những đại diện của công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia ở nước ngoài đều không hề có cái quyền hạn cao như vậy. Mà những người có quyền hạn cao như vậy cũng có nghĩa là Robert đã được vào tầng lớp lãnh đạo cao cấp của công ty rồi. Bây giờ ông ta thật sự đã lâm vào khó khăn rồi, ông ta thật sự không biết nếu như Fairbanks lại đưa ra thêm một số điều kiện có lợi nữa để thuyết phục Phương minh Viễn thì liệu ông ta còn có thể có gì để lại làm Phương Minh Viễn động lòng thêm một lần nữa đây?
Cái làm ông ta cảm thấy an tâm chính là, Phương Minh Viễn có thể thông báo cho ông ta việc này và cho phép ông ta tham gia buổi tiệc tối nay. Ít nhất điều đó cũng có nghĩa Phương Minh Viễn vẫn còn khá thiên vị cho ông ta. Điều này thật sự là phải cảm ơn công ty Brishtish Petrolium, nếu như bọn họ không cử Fairbanks đến đây, mà là phái một người biết phép lịch sự hơn, biết giao tiếp hơn thì có lẽ ông ta đã bị đá đi từ lâu rồi.
Fairbanks nhìn bộ dạng ung dung của Đỗ Đức Lợi Uy cơn thịnh nộ trong lòng lại bùng phát.
- Hoàng tử Abdullah điện hạ, không ngờ là ngài còn mời cả ông Robert.
Hoàng tử Abdullah nghe vậy hơi ngẩn ra rồi mỉm cười nói:
- Ông Fairbanks, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm rồi, ông Robert không phải là khách của tôi mà là đúng lúc này ông ấy đến gặp Phương, bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm tối, tôi tất nhiên là phải giữ phép lịch sự của người chủ rồi. - Hừ.
Fairbanks hừ lên một tiếng, y đâu phải là đồ ngốc, những thứ lằng nhằng trong đó chẳng nhẽ y lại không hiểu. Chỉ có điều người ta đã chắc chắn là không mời mà chỉ là trùng hợp thì Fairbanks cũng chẳng còn cách nào khác. - Tôi vốn định cáo từ, nhưng nghe nói ông Fairbanks cũng có đến nên tôi đành nán lại.
Robert lạnh lùng cười nói.
- Hừ, thật là làm mất mặt thân sĩ Anh quốc chúng ta.
Có thêm một Robert ở đây, lại có thêm một khó khăn khi y muốn thuyết phục Phương Minh Viễn.
Robert thản nhiên cười nói:
- Đúng vậy, có một số người không mời mà đến, làm phiền người khác bàn chuyện đúng là làm mất mặt người Anh.
Fairbanks hơi ngẩn ra, mặt y lập tức đỏ lên, lúc này y mới nhớ ra, lần trước khi Robert và Phương Minh viễn gặp mặt y cũng chính là kẻ không mời mà đến.
- Ông Robert, việc công ty Brishtish Petrolium chúng tôi thu mua công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia lúc này đã là chuyện bắt buộc. Chúng tôi cũng nghe nói, năm ngoái trước khi bùng phát chiến tranh vùng Vịnh, ông Robert đã có được một số lượng lớn đơn đặt hàng dầu mỏ, đảm bảo cho quý công ty kỳ này được vận hành bình thường, điều này có thể nói là thành tích lớn lao. Một lãnh đạo tài năng như ông, cũng là người mà công ty chúng tôi đang hết sức cần, tôi nghĩ ông không cần phải lo lắng về công việc sau này đâu.
Mihala ở một bên ngắt lời nói. Tuy những lời nói này thể hiện sự rất mất lịch sự nhưng cũng có thể làm tan đi sự xấu hổ của Fairbanks.
- Hừ, ông ta có gì phải lo lắng chứ, công ty British Petrolium Fortermedia chẳng phải là thực hiện kế hoạch “nhảy dù”sao? Chắc chắn ông ta cũng kiếm được một phần trong đó.
Fairbanks lạnh lùng nói.
“Nhảy dù” là sách lược khi thu mua và phản thu mua mà một doanh nghiệp thực hiện, là một thảo thuận bồi thường. Kế hoạch “nhảy dù” quy định khi một công ty bị thu mua, các nhân viên cho dù là chủ động hay bị ép buộc rời khỏi công ty đều có thể được hưởng một khoản tiền lớn gọi là phí thu xếp. loại phí này phân thành ba mức.
Mức phí thu xếp này chủ yếu nhằm vào tầng lớp lãnh đạo của công ty, là nghị quyết do hội đồng quản trị của công ty bị thu mua thông qua, hội đồng quản trị của công ty cũng như lãnh đạo cao cấp của công ty sẽ cùng với hội đồng quản trị của công ty bị thu mua ký một hợp đồng quy định: khi công ty bị thu mua được công ty thu mua tiếp quản, khi hội đồng quản trị và lãnh đạo cao cấp của công ty bị cách chức, có thể được nhận trợ cấp nghĩ việc một lần, số cổ phiếu họ có sẽ thu mua theo kiểu khác hoặc là sẽ tính luôn vào tiền trợ cấp. Mức tiền trợ cấp tùy vào lý lịch của từng người và những thành tích họ đã đạt được trong quá khứ mà có sự khác biệt. Cái kế hoạch này y như một chiếc dù, giúp cho tầng lớp lãnh đạo cao cấp có thể hạ cánh một cách an toàn lại nhận được một khoản tiền hậu hĩnh, nên mới được gọi là “tiền nhảy dù”. Đây cũng là một sách lược làm tăng giá của công ty thu mua.
Mihala nghe xong trong lòng không ngừng thở dài, sức chịu đựng của Fairbanks thật sự là quá kém rồi, ở ngay trong bữa tiệc của Hoàng tử Abdullah mà lại cứ liên tục truy vấn những người khách khác như thế này thật sự làm cho người ta cảm thấy bất mãn. Nếu như Robert giận dữ mà rời khỏi buổi tiệc tất nhiên là do ông ta bị làm cho mất mặt, nhưng e rằng người khởi xướng chuyện này là Fairbanks cũng sẽ làm cho chủ nhà bất mãn, đây không phải là mục đích chuyến đi này của bọn họ. Nhưng anh ta chẳng qua chỉ là một trợ thủ, nhắc nhở khéo Fairbanks một vài câu thì không sao, chứ trước mặt mọi người như thế này làm sao có thể chỉ trích những lời nói của Fairbanks được. - Nghe nói ông Fairbanks cũng là một nhân viên lâu năm của công ty British Petrolium đúng không?
Robert mỉm cười hỏi. Chỉ có điều nụ cười này sao lại mang theo vài phần không có ý tốt.
Fairbanks ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói:
- Từ lúc mới bước chân ra khỏi trường học tôi đã vào làm cho BP (British Petrolium ), đến nay đã được hơn ba chục năm rồi.
Đây cũng chính là điều tự hào và sự hãnh diện của y.
- Nếu như công ty Chevron and Exxon Mobil có ý định mua lại BP, nếu như quý công ty cũng thực hiện chính sách “nhảy dù” này, có phải ông Fairbanks cũng sẽ cự tuyệt không ký tên không?
Hai mắt Robert nhìn chằm chằm vào Fairbanks nói.
Fairbanks há miệng thở dốc, bây giờ mới nhận ra rằng nói “phải” cũng không được mà nói “không phải” cũng không được. Nói cho cùng “kế hoạch nhảy dù” cũng chỉ là một thủ đoạn để tránh bị thu mua mà thôi, chỉ là để tăng thêm giá thành đối với công ty thu mua, từ đó khiến cho họ cảm thấy khó mà rút lui. Bản thân nó mà nói không có gì là đúng hay không đúng. Bản thân là một lãnh đạo cao cấp của công ty mà lại cự tuyệt nghị quyết của hội đồng quản trị đúng là không thích hợp. Nhưng nếu như ký nhận vào đó thì y có tư cách gì mà đi chỉ trích Robert chứ? - Ông Robert, tôi không ở đây để đôi co với ông.
Fairbanks cười lạnh nói.
- Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, công ty British Petrolium Fortermedia sẽ không thể ngăn cản được việc thu mua của công ty chúng tôi đâu. Nỗ lực của ông cũng chỉ có thể thay đổi thời gian thu mua mà thôi. - Chậm lại một trăm năm, sau khi tôi xuống lỗ là lúc công ty British Petrolium Fortermedia thu mua lại BP đối với tôi cũng chẳng sao.
Robert châm chọc Fairbanks.
- Đó là điều tuyệt đối không thể đâu Robert, ông đừng có ở đó mà mơ mộng hão huyền nữa.
Fairbanks nổi giận nói.
Lông mày của Mihala nhướng lên thành một hàng thẳng tắp. Anh ta thật sự không ngờ Fairbanks lại không thể trấn áp được cơn giận dữ của mình như vậy, đây đúng là một hành vi vô cùng mất lịch sự. Anh ta nhìn Hoàng tử Abdullah, Hoàng tử Marc và Phương Minh Viễn, ba người đã dừng ăn uống nhíu mày nhìn Fairbanks. - Bốp bốp.
Hoàng tử Abdullah vỗ tay, từ bên ngoài có năm vũ công trang phục lộng lẫy đeo mạng che mặt bước vào nhảy theo điệu nhạc rập rình kiểu Ả Rập. Robert và Fairbanks đều hiểu rõ ràng là Hoàng tử Abdullah đều không hài lòng nên mới làm như vậy để chấm dứt cãi vã của hai bên.
Fairbanks cố nén cơn tức giận, tuy y có tự cao tự đại nhưng cũng hiểu rằng hoàng tử có ảnh hưởng rất lớn đến Phương Minh Viễn, người đang nắm giữ 25% cổ phần của mở dầu Rafel, hơn nữa y thất thố trong buổi tiệc của Hoàng tử Abdullah nếu như làm ông ta nổi giận, thì lãnh đạo của công ty British Petrolium chỉ có nước là điều y về mà thôi.
Sau khi ca khúc được trình diễn xong, hoàng tử Abdullah khẽ khoát tay, các vũ công lại lui ra. Lúc này hoàng tử Abdullah mới trầm giọng nói:
- Ông Fairbanks, ông Robert, sự tranh chấp của hai vị những người có mặt ở đây đều hiểu cả. Mâu thuẫn giữa hai vị làm cho Phương cảm thấy rất khó xử. Hôm nay nếu như mọi người đều đã ở đây thì cũng nên nói rõ luôn đi. Hai vị hãy ra một cái giá để Phương quyết định.