Chương 729: Quyển 3 Chương Con Gái Của Quốc Vương Không Lo Ế

Ông Đỗ đức lợi uy, tôi nghĩ vấn đề này, ông nên hỏi đại sứ quán nước tôi ở Kuwait, hoặc là nhân viên công tác ở đại sứ quán London hợp hơn, đối với vấn đề này, tôi cũng không rõ ràng lắm. Đương nhiên, nếu quý công ty tính toán lấy danh nghĩa công ty ở Hongkong quyên tặng, tôi nghĩ là không khó.

Phương Minh Viễn đáp.

Đỗ đức lợi uy nhún vai nói:

-Đương nhiên là chúng tôi đã phải thăm dò ý kiến trước rồi, nhưng bọn họ lại trả lời cho chúng tôi rằng, cần hỏi ý kiến của các ban nghành có liên quan ở trong nước, sau khi trưng cầu sẽ cho chúng tôi câu trả lời thuyết phục. Phương, vậy bộ nghành có liên quan là bộ nào? Vì sao chúng tôi muốn quyên tiền cũng không có người nhận chứ? Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nhún vai, cái “bộ nghành có liên quan” này đừng nói là người nước ngoài mà đến cả người Hoa Hạ cũng chẳng có mấy người có thể định nghĩa được rõ ràng các bộ ngành có liên quan rốt cuộc là như thế nào.

Mặc dù, thông thường trên các phưong tiện truyền thông và các bài phát biểu của những nhà lãnh đạo, mọi người thường nghe thấy cụm từ này, ví dụ như việc xây nhà lầu mà bị sụp đổ thì sẽ có “bộ ngành có liên quan” giải quyết ; việc ra quy định về sửa chữa nâng cấp đường bộ đã có “bộ ngành có liên quan” thực hiện; rồi nào là việc cưỡng chế giải phóng mặt bằng gây thiệt hại cho nhân dân đã phê bình nghiêm khắc các “bộ ngành có liên quan”, “bộ ngành có liên quan” phải chịu trách nhiệm không thể chối cãi. Còn trên các phương tiện truyền thông đại chúng thì lại càng nhiều: nào là “từ các cơ quan có liên quan chúng tôi được biết”, nào là “qua tìm hiểu từ các cơ quan có liên quan”, rồi thì “các cơ quan có liên quan đang điều tra làm rõ” vv và vv.

Nhưng cái “cơ quan có liên quan” này rốt cuộc là cơ quan nào, thì lại là chuyện không phải người bình thường có khả thể hiểu được.

Trong kiếp trước một nhóm cư dân mạng thậm chí còn tổng kết ra, cơ quan có liên quan là một cơ quan sâu xa không thể biết được, nó giống như ma quỷ lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi, mỗi người đều đang nói, nhưng lại là chưa từng gặp qua; cơ quan có liên quan là cơ quan vô tư, nó không vì lợi của mình mà chỉ vì lợi ích của người khác!Thời gian dài ở trong xã hội phát huy tinh thần không tư lợi ích kỷ của Lôi Phong! Nó đem tất cả cơ hội được ca tụng, tặng cho tất cả các cơ quan và các lãnh đạo của các cơ quan cụ thể! Còn khi phát sinh chuyện xấuthì “cơ quan có liên quan” lập tức dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm! Không thể thoái thác chịu tiếng oan sau lưng, cũng âm vang mạnh mẽ lỗ mãng 16 chữ lớn – truy xét đến cùng, tăng cường giám sát, rút ra bài học kinh nghiệm, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi! Đây là loại vô tư không sợ tình hình thực tế! Là người bảo vệ người khác, nguyện đem mũ chụp đầu mình!

Cho nên kết luận của cư dân mạng là “cơ quan có liên quan” là một cơ quan vĩ đại, là một cơ quan vô cùng thuần túy. Là một bộ đơn giản lý thú. Đồng thời nó cũng là một cơ quan chịu mang tiếng oan thay cho người khác.

Nhưng mấy thứ này, Phương Minh Viễn và một người ngoại quốc đến giải thích như thế nào? May mà Đỗ đức lợi uy cũng không có giằng co về vấn đề này, lúc này mới khiến Phương Minh Viễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

-Phương, hoàng tử Abdullah đã nói với tôi, từ nay về sau việc sản xuất dầu của mỏ dầu Rafel sẽ có 25% dầu thô là do cậu sở hữu, người mua số dầu thô này cậu tìm được rồi chứ? Đỗ đức lợi uy nhanh chóng đi vào chủ đề chính. Lần này ông ta đến đây, chính là vì số dầu này trong tay Phương Minh Viễn. Đối với công ty xăng dầu ở các quốc gia Âu Mĩ đã ăn sâu bám rễ ở Kuwait như công ty của bọn họ mà nói, biến động nhỏ cũng lừa không được bọn họ, huống chi lại là một chuyện lớn như Phương Minh Viễn giành được một phần tư cổ phần của một giếng dầu cỡ trung như thế này mà hoàng tử giữ bí mật cũng chỉ là nói, không nên đem việc này cho mọi người biết, biến thành việc công khai, nếu không chuyện này đã không có đường cứu vãn.

-Ông Đỗ đức lợi uy, mãi đến hôm qua tôi mới biết tin này, ông nói tôi có thể tìm được người nhanh như vậy không? Phương Minh Viễn cười hỏi ngược lại.

-Tuy nhiên tôi cũng không có gì lo lắng, chỉ cần kinh tế thế giới không có xu hướng suy tàn, việc bán chúng chắc cũng không phải là việc gì khó. -Nếu cậu Phương tin vào công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch, công ty tôi sẵn sàng cùng cậu Phương kí kết hợp đồng thu mua dầu thô, để mua lại tất cả số dầu thô có trong tay cậu… Đỗ đức lợi uy mới nói được một nửa, Phương Minh Viễn lắc đầu, đỗ đức lợi uy có chút kinh ngạc ngừng lại.

- Ông Đỗ đức lợi uy, tôi nghĩ có lẽ ông đã có chút quá nóng vội. Hôm qua tôi mới biết được tin tức này, đối với giếng dầu Rafel tôi bây giờ còn chưa có chút khái niệm nào, bây giờ ông lại nói chuyện này vói tôi có phải là quá sớm không?

Phương Minh Viễn cũng không nghĩ sẽ chỉ có vài lời như vậy mà có thể đạt được thỏa thuận gì với Đỗ đức lợi uy. Thứ dầu thô này, không ai ngại nó. Huống chi nhà máy lọc dầu của mình ở trong nước, mấy ngày nữa tin rằng sẽ có kết quả, đến lúc đó, dự trữ trước, hay là dự trữ một phần, tiêu thụ một phần sẽ quyết định cũng không muộn. Dù sao ở Kuwait, nơi dự trữ dầu cũng không thiếu.

Đỗ đức lợi uy nghẹn lời một hồi, ông ta thật không ngờ, không ngờ Phương Minh Viễn lại ngay cả khi công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch ra giá cũng không nghe, ngắt cả lời của mình. Nhưng cũng may Phương Minh Viễn không cự tuyệt hoàn toàn, làm trong lòng ông ta cũng có chút dễ chịu.

Nhìn dáng điệu kinh ngạc của Đỗ đức lợi uy, ngồi ở một bên hoàng tử Abdullah cười lớn, Đỗ đức lợi uy ở công ty xăng dầu Phú Địch, vẫn là người mua dầu lớn nhất của giếng dầu Rafel, nghe nói một phần tư cổ phần mỏ dầu Rafel rơi vào tay Phương Minh Viễn, mà vốn công ty cổ phần xăng dầu và chính phủ Kuwait đã tiến tới hợp đồng mua bán dầu kéo dài tới ba tháng, đến kì hạn, công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch không yên tâm liệu phần dầu thô này có bán cho mình hay không, Đỗ đức lợi uy nhận sự ủy thác của hội đồng quản trị công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch, đến cùng Phương Minh Viễn xác nhận lại hợp đồng.

Hoàng tử Abdullah lại cho rằng, với tính cách của Phương Minh Viễn, sẽ không tùy tiện mà đồng ý. Bây giờ quả nhiên không ngoài sở liệu, Phương Minh Viễn từ chối yêu cầu của đỗ đức lợi uy.

-Cậu Phương, theo như tôi được biết, hiện nay hàng năm quý quốc còn có mấy trăm vạn tấn dầu thô xuất khẩu cho nước khác, đương nhiên sẽ không phải nhập khẩu dầu mỏ. Hơn nữa quý quốc cũng không cho phép tư bản tư nhân tiến vào nền công nghiệp luyện dầu. Số dầu này của cậu cuối cùng vẫn phải bán ra thị trường quốc tế, công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch chúng tôi sẽ dùng giá ưu đãi để đổi lấy một hợp đồng ổn định thu mua lại số dầu mỏ trong tay cậu. Đõ đức lợi uy vẫn chưa từ bỏ ý định.

-Ông Đỗ đức lợi uy , quả thật theo như lời ông, hiện nay đất nước tôi đúng là không nhập khẩu dầu mỏ, hơn nữa cá nhân tôi cũng không làm ngành luyện dầu, nhưng ông đừng quên, các nước láng giềng của chúng tôi cho dù Nhật Bản hay là Hàn Quốc, đối với nhu cầu dầu thô đều hết sức dồi dào, tôi nghĩ, bọn họ cũng không ngại mua một ít dầu thô từ tay tôi đâu. Phương Minh Viễn dù bận vẫn ung dung nói.

-Hiện giờ kinh tế thế giới vẫn đang trong đà tăng trưởng , dầu mỏ là con gái của quốc vương không lo ế. -Nói rất đúng, con gái của quốc vương không lo ế. Hoàng tử Abdullah đập bàn ca ngợi nói.

-Đỗ đức lợi uy, muốn thuyết phục Phương, cũng không phải là dễ dàng như vậy chứ? Đỗ đức lợi uy bất đức dĩ lắc đầu nói:

-Hoàng tử điện hạ, cho dù ngài không nói giúp tôi vài câu, cũng đừng ở một bên xem ta là trò cười chứ? Hoàng tử Abdullah buông tay nói:

-Ta đâu có chê cười ngươi, mà thật sự nói về Phương là người thật sự có chủ ý, sẽ không dễ dàng bị ngươi thuyết phục. Nếu ngươi muốn thuyết phục Phương, phải có thứ gì đó làm cho hắn cảm thấy động lòng. -Làm cho cậu ấy cảm thấy động lòng? Cái gì vậy? Đỗ đức lợi uy kinh ngạc nói.

-Ví dụ như cổ phần của công ty các ngươi, hay như kỹ thuật lọc dầu, ta nghĩ mấy thứ này, hắn nhất định cảm thấy rất hứng thú. Khuôn mặt đỗ đức lợi uy lúc này liền biến sắc, mấy thứ này, đâu phải là một kẻ đại diện như ông ta có thể quyết định được chứ? Hoàng tử Abdullah đề nghị căn bản là không thực tế, nhưng ông ta cũng không dám trước mặt hoàng tử Abdullah trách mắng, đành phải cười khổ nói:

-Hoàng tử Abdullah, ngài cứ đùa, một việc trọng đại như vậy tôi chỉ là đại diện tép riu, làm sao có thể quyết định. -Ta cũng không còn cách nào khác. Phương là huynh đệ của ta, ngươi là bằng hữu của ta, ngươi nói ta nên hướng về ai? Hoàng tử Abdullah nói giảo hoạt. Đỗ đức lợi uy thở dài, hoàng tử Abdullah đã bày tỏ đầy đủ lập trường, loại chuyện này, đương nhiên là hướng về huynh đệ rồi.

-Hoàng tử điện hạ, tôi có chuyện muốn hỏi chút, ở Kuwait có một nơi gọi là trang viên Purcell hay là một nơi dùng để ở có cái tên tương tự như vậy không. Phương Minh Viễn quyết định chuyển đề tài.

-Hả? Hoàng tử Abdullah và đỗ đức lợi uy không ai bảo ai mà hô nhỏ nói.

Phương Minh Viễn nhìn hai người mặt biến sắc, không rõ chuyện của mình có ý nghĩa gì mà hai người kinh ngạc như vậy.

-Phương, trang viên Purcell, chính là tài sản sở hữu của công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch. Hoàng tử Adbullah đáp, khiến Phương Minh Viễn cũng kinh hãi, việc này cũng không tránh khỏi quá may mắn sao.

-Cậu Phương, trang viên Purcell, quả thật là tài sản sở hữu của công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch ở Kuwait, làm sao mà cậu biết được? Đỗ đức lợi uy khó hiểu nói.

-Hoàng tử điện hạ, ở Kuwait ngoại trừ trang viên của công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch này ra, không có trang viên nào có cái tên như vậy nữa sao? Phưương Minh Viễn cũng không trả lời câu hỏi của đỗ đức lợi uy, mà tiếp tục truy vấn hoàng tử Abdullah.

Hoàng tử Abdullah nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu nói;

-Lấy cái tên Purcell này thực ra thì vẫn có, nhưng nói đến trang viên hoặc là nơi ở, cũng chỉ có một nơi đó thôi. Phương, đó là một trang viên tương đối cổ kính, trước khi Kuwait xây dựng đất nước, thì trang viên này đã tồn tại rồi. Nơi đó từng là tài sản của các thành viên hoàng tộc Kuwait, chỉ có điều năm mươi năm trước, cũng đã chuyển nhượng cho công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch. Sau này, công ty cổ phần xăng dầu vẫn đem nơi này trở thành trụ sở chính của bọn họ ở Kuwait. -Ông Đỗ đức lợi uy, tôi mạo muội hỏi một câu, tôi có thể đến trang viên này xem không? Phương Minh Viễn quay đầu nhìn về phía đỗ đức lợi uy.

-Hả? Đỗ đức lợi uy có chút run sợ, lúc này mới liên tục gật đầu nói:

-Đương nhiên có thể, tuy nhiên nơi đó hiện giờ là một đống đổ nát.