Chủ nhiệm Trương rất nhanh đã nhìn thấy một chiếc xe của Tô Ái Quân, đây đều là xe việt dã nhập khẩu được chuyển trực tiếp từ Phụng Nguyên tới, chẳng những xe rộng, mã lực khỏe, hơn nữa sàn xe cũng cao, bình thường nước không ngập đến sàn xe. Hơn nữa qua giải thích của Tô Ái Quân, ông mới biết được, ống xả động cơ của bốn chiếc xe việt dã này không ngờ được lắp ở gần đầu xe, cao hơn nóc xe, nói như vậy, cho dù chạy vào trong nước sông, chỉ cần nước sông không ngập quá nóc xe đều không có khả năng làm cho chết động cơ. Địa phương giống như thành phố Bành Từ, dưới tình hình chung căn bản không có khả năng xuất hiện khốn cảnh bị ngập nước vào ống xả. “Siêu thị Carrefour này quả nhiên là nhiều tiền thế mạnh, không ngờ xe tốt như vậy cũng có”. Chủ nhiệm Trương không khỏi ngầm líu lưỡi. Mặc dù nói, ông cũng không biết giá bán của xe này ở nước ngoài, nhưng ngẫm lại một chiếc xe con bình thường của Nhật Bản ở trong nước cần bao nhiêu tiền, đó lại là cấp bậc gì, lại nhìn chiếc xe này, chỉ sợ không có sáu bảy trăm ngàn nhân dân tệ thì đừng nghĩ tới.
Tô Ái Quân kéo Chủ nhiệm Trương lên chiếc xe đầu tiên, Lâm Liên và Phương Minh Viễn lại lên xe Trần Trung. Sáu nhân viên đi theo Chủ nhiệm Trương từ Ban chỉ huy chống lũ cứu tế lên hai chiếc xe còn lại phía sau. Đoàn xe chậm rãi đi ra cửa Ban chỉ huy chống lũ cứu tế, mà chiếc xe con và xe tải của Ban chỉ huy chống lũ cứu tế đành phải đi theo sau đoàn xe.
Đoàn xe chưa đi được bao xa, từng cơn gió mạnh cuốn tới, hạt mưa như hạt đậu từ trên trời trút xuống, trong đó còn kèm theo vô số hạt tinh thể màu trắng bằng hạt đậu đánh lên trên thân xe vang lên những tiếng keng keng. - Mưa đá.
Lâm Liên thấp giọng nói, chỉ thấy trên đầu xe, một đám hạt tròn nhỏ màu trắng nện lên thân xe, lại bắn lên cao rơi xuống, từ cửa kính bên cạnh nhìn ra, trên đường cái khắp nơi đều là bóng dáng của tinh thể màu trắng bắn lên. - Vẫn may không lớn, mưa đá nhỏ như vậy còn không đủ tạo thành thương tổn trí mạng đối với nông nghiệp.
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói, nếu như lại thêm một trận mưa đá, cây nông nghiệp xung quanh thành phố Bành Từ tuyệt thu, những tai dân năm nay càng khó khăn.
Mưa đá cũng không kéo dài, sau mấy phút đã hoàn toàn bị mưa to thay thế, sắc trời trở nên u ám, ba bốn giờ chiều mà thành phố Bành Từ không ngờ giống như vào đêm. Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài xe, tầm mắt có thể nhìn thấy chỉ trong phạm vi hơn mười thước, chiếc xe việt dã dẫn đầu đã bật đèn xe. - Ôi, đây mới là nhà dột gặp mưa liên tục nha.
Trần Trung khẽ thở dài một hơi nói, mưa lớn như vậy, đối với công tác chống lũ cứu tế của thành phố Bành Từ mà nói không khác gì họa vô đơn chí, con sông lớn nhỏ xung quanh mực nước khẳng định tăng vọt. - Sông Hoài nơi này, dường như mấy năm qua, công tác chống lũ cứu tế hình như không được thường xuyên, mưa nhỏ thiên tai nhỏ, mưa lớn thiên tai lớn, dân chúng sống ở nơi này thật là đáng thương.
Lâm Liên cũng không khỏi nhẹ giọng nói. Cô sinh sống ở tỉnh Tần Tây, ấn tượng đối với lũ lụt cũng chỉ có nước sông Vị tràn ra mà thôi, thế nhưng lũ lụt của sông Vị còn xa mới đạt tới quy mô lớn như của sông Hoài. - Chị Liên, điều này chị sai rồi, trong lịch sử lưu vực sông Hoài trước đời Nam Tống cũng không phải như vậy. Ở thời điểm đó, nơi này là trung tâm dải đất thống trị của Bắc Tống, khi đô thành Đông Kinh mở ra đã tọa lạc ở vùng này. Sau khi mở ra, trung tâm chính trị, kinh tế, quân sự, khoa học kỹ thuật và văn hóa của Hoa Hạ cũng là một đô thị lớn phồn hoa nhất trên thế giới khi đó. Lúc ấy chỉ nhân khẩu cư trú trong thành Khai Phong đã đạt tới hơn một triệu năm trăm ngàn. Lưu vực sông Hoài sở dĩ biến thành bộ dáng bây giờ chủ yếu là bởi vì mấy lần thay đổi dòng chảy của Hoàng Hà trong lịch sử.
Phương Minh Viễn thở dài nói:
- Trong đó vừa có thiên tai, cũng có nhân tai.
- Nhân tai? Cậu Phương ý cậu là việc tên Tưởng đầu trọc cho phá đê Hoa Viên phải không?
Trần Trung vừa cẩn thận lái xe, vừa hỏi.
–Việc phá đê Hoa Viên? Không không không, tôi cũng không phải chỉ cái này, mà là chỉ Đỗ Sung những năm cuối Bắc Tống hạ lệnh phá đê Hoàng Hà.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói.
Kỳ nhân Đỗ Sung ở trong lịnh sử Bắc Tống và triều Kim cũng là một nhân vật tương đối quan trọng, ông ta là nhân vật ở trong lịch sử, có thể trở thành tể tướng của cả hai nước đang đối địch, nếu như nhìn từ điểm này, năng lực của người này có thể nói là rất mạnh. Nhưng đối với dân chúng của triều Tống lúc đó mà nói, ông ta cũng là một tội nhân tay dính đầy máu.
Đỗ Sung vốn là người Tống, từng đảm nhiệm trấn thủ Thương Châu, trấn thủ Khai Phong và trấn thủ Kiến Khang, có thể nói là trọng thần triều Tống. Nhưng ba thành thị này ông ta không bảo vệ được một cái nào. Có thể nói Đỗ Sung là một nhân vật quan trọng của việc lãnh thổ triều Tống từ Bắc Tống biến Nam Tống.
Trên “Tống sử” nói, kỳ nhân Đỗ Sung “Thích công danh, tính tàn nhẫn háo sát, mà không giỏi mưu lược”. Khi ông ta đảm nhiệm trấn thủ Thương Châu, Thương Châu có rất nhiều bách tính người Hán từ Yến Vân mười sáu châu trốn tới, Đỗ Sung cho rằng những người này có thể là nội ứng của quân Kim, giết chết toàn bộ không phân tốt xấu. Mà sau khi đảm nhiệm trấn thủ Đông Kinh, lập tức bỏ dở bố trí Bắc phạt của Tông Trạch, lại cắt đứt liên hệ với nhân dân phương Bắc vũ trang chống Kim và trợ giúp một số châu huyện cuối cùng của Hà Đông và Hà Bắc, bao gồm nhiều chỗ thành bên trong Bắc Kinh, toàn bộ vào lúc này bị quân Kim công chiếm. Đến nỗi tất cả quân khởi nghĩa Hà Bắc đều bị quân Kim trấn áp, từ đó về sau hoàn toàn vứt bỏ, Bắc Tống những năm cuối bị nước Kim xâm chiếm hơn một phần ba đất đai.
Khi Tông Trạch còn sống, phía Bắc của Hoàng Hà là khu vực tranh đoạt kịch liệt giữa Tống và Kim, chủ yếu là dân chúng các địa phương vũ trang liên hợp tàn dư quân Tống chống lại quân Kim, phía Nam Hoàng Hà trên cơ bản là lãnh địa của quân Tống. Mà một năm sau khi Tông Trạch qua đời, khi Đỗ Sung đầu hàng ở Kiến Khang, phía Nam Hoàng Hà, Hán Thủy, phía Bắc Trường Giang trở thành khu vực tranh đoạt kịch liệt của Tống, Kim, phía Nam Trường Giang mới là lãnh địa của quân Tống.
Lúc ấy quân Kim nam tiến, Đỗ Sung không dám giao đấu với quân Kim, bỏ Đông Kinh Khai Phong mà chạy, đối sách duy nhất là hạ lệnh phá đê Hoàng Hà, lấy nước lũ đến ngăn cản bước chân của quân Kim. Nhưng quyết định của ông ta cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với quân Kim, lại làm cho Hoàng Hà đổi dòng chảy qua sông Hoài nhập vào Hoàng Hải, từ đó về sau Hoàng Hà chủ yếu là do Tứ hà, hoặc là sông Biện hoặc sông Oa chảy vào sông Hoài, hoặc là đồng thời phân làm mấy nhánh nhập vào sông Hoài sau đó lại chảy vào Hoàng Hải, mãi đến năm 1855 mới sửa lại thành dòng chảy như hiện nay. Mà lúc ấy dân chúng của vùng Hoa Đông chết đuối ít nhất hai trăm ngàn trở lên, người trôi dạt khắp nơi và bệnh dịch khiến người tử vong gấp mấy lần như thế. Khu Lưỡng Hoài phồn hoa phì nhiêu nhất thời Bắc Tống bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, gần chục triệu người không nhà để về. Hoàng Hà cổ đạo của thành phố Bành Từ chính là từ thời kỳ đó giữ lại.
Hoàng Hà cuốn tới lượng lớn phù sa, lượng phù sa này làm tắc nghẽn rất nhiều đường sông hai bờ sông Hoài, thu hẹp lòng của rất nhiều con sông lưu vực sông Hoài, sông Hoài từ đó về sau mất đi con đường đổ về biển ban đầu. Trong lưu vực mưa to thì đại lụt, mưa nhỏ thì tiểu tai, không mưa thì nạn hạn hán. Sau khi Hoàng Hà trở lại dòng chảy xưa tiến vào Bột Hải, cục diện nơi này cũng không có cải thiện thiết thực. Sau khi Hoa Hạ dựng nước, mặc dù nhiều lần tính toán thay đổi dòng chảy của sông Hoài, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng cũng không có hoàn toàn giải quyết. - Thiên tai nhân tai, ha ha, đôi khi, nhân tai còn đáng sợ hơn thiên tai.
Phương Minh Viễn chăm chú nhìn trời mưa ngoài cửa xe, nhẹ giọng nói.
Mưa to đến một giờ mây đen trên trời mới mỏng một chút, bầu trời cũng sáng lên, đoạn đường vốn chỉ mất ba mươi phút ngồi xe thì bây giờ mọi người phải đi đến gần một tiếng rưỡi mới đến nhà ga phía Nam thành phố Bành Từ, mà chiếc xe con và xe tải của Ban chỉ huy chống lũ cứu tế phái ra khi đi qua một chỗ đường sắt, bởi vì nước ngập quá sâu không thể không lui về.
Khi đoàn người đi tới trạm phía Nam, bầu trời mặc dù vẫn còn mưa nhưng đã nhỏ rất nhiều. Trong sân nhà ga khắp nơi ngập nước, cửa chính lại hình thành một dòng suối, cũng may kho hàng đặt ở vị trí cao, nên không bị ngập.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên nhà ga, đoàn người tiến vào kho hàng, Chủ nhiệm Trương chỉ huy thuộc hạ của mình và nhân viên nhà ga tiến hành công tác thống kê những vật tư đó, để thuận tiện tiếp nhận và lập danh sách đăng ký.
Có điều nhân viên của Ban chỉ huy chống lũ cứu tế rất nhanh đã cảm thấy, vật tư ở trong kho hàng giá trị dường như không chỉ là mười triệu.
- Giáo sư Tô, những vật tư này có phải là vật phẩm quyên tặng hay không?
Chủ nhiệm Trương kinh ngạc hỏi.
- Hả? Vật tư nơi này toàn bộ đều là vật tư của siêu thị Carrefour quyên tặng lần này.
Tô Ái Quân kỳ quái nói:
- Làm sao vậy? Có vấn đề gì?
- Toàn bộ đều là vật phẩm quyên tặng? Nhưng vật tư nơi này, theo nhân viên của chúng tôi tính toán bước đầu đã vượt qua mười triệu nhân dân tệ.
Nghe Tô Ái Quân nói như vậy, Chủ nhiệm Trương lại hồ đồ, chẳng qua chỉ thống kê hơn một phần ba vật tư mà giá trị cũng đã vượt qua mười triệu nhân dân tệ.
- Chủ nhiệm Trương, đây có thể là do sai lệch giá trị của hai bên chúng ta.
Lâm Liên khẽ cười nói:
- Ông cũng biết, siêu thị Carrefour chúng tôi là một chuỗi siêu thị xí nghiệp, chủ yếu là bán lẻ cho người dân. Những vật tư này, chúng tôi đều trực tiếp mua số lượng rất lớn từ xưởng sản xuất, giá trị khi tính toán, cũng căn cứ giá thành mua vào và phí vận chuyển đến thống kê, mà không phải căn cứ vào giá bán lẻ. Cho nên, Chủ nhiệm Trương không cần hoài nghi, tất cả vật tư trong kho hàng này, toàn bộ đều là siêu thị Carrefour chúng tôi quyên tặng cho Ban chỉ huy chống lũ cứu tế thành phố Bành Từ. - Hả?
Chủ nhiệm Trương lập tức ngây như phỗng. Ông tiếp nhận vật tư chống lũ cứu tế các nơi cũng không phải một hai lần, nhưng hạch toán giá trị vật tư cứu tế giống như siêu thị Carrefour vẫn là lần đầu gặp được. Dĩ vãng những xí nghiệp quyên tặng, những vật tư quyên tặng chiếu theo giá mua tới hạch toán, có thể giảm 20% theo giá thị trường vậy đều xem như rất không tồi rồi, thậm chí còn có trường hợp lấy giá hàng ở địa phương gặp nạn tới hạch toán giá trị vật tư quyên tặng. - Giáo sư Tô, Trợ lý Lâm, cái này cái này... tôi đại diện Ban chỉ huy chống lũ cứu tế thành phố Bành Từ và người dân bị nạn cảm ơn mọi người, đây quả thực là trong tuyết biết than.
Chủ nhiệm Trương kích động cầm tay Tô Ái Quân nói. Tính toán như vậy, giá trị thực của vật tư chống lũ cứu tế trong kho hàng này phải trên ba mươi triệu, đối với tài chính như trứng chọi đá của Ban chỉ huy chống lũ cứu tế thành phố Bành Từ, có thể nói là một ‘liều thuốc trợ tim cực mạnh”. - Giá trị quyên tặng này không thể tính như vậy, trở về nhất định phải sửa lại.
Chủ nhiệm Trương vừa nói vừa gọi người đi báo tin tức tốt này cho Ban chỉ huy chống lũ cứu tế.