Chương 719: Quyển 3 Chương Câu Chuyện Vận Chuyển Hàng Không

Phương Minh Viễn buông điện thoại xuống, mày không khỏi nhíu lại, ý tưởng này của Vũ Điền Trọng từ trên lý luận mà nói quả thật không tồi, nhất định có khả năng làm sức tiêu thụ D ở Nhật Bản thực sự tăng vọt, nhưng hiện tại đã là cuối tháng sáu, nếu như không có gì bất ngờ, giữa tháng bảy “Kẻ hủy diệt 2” sẽ được trình chiếu ở Bắc Mỹ, lần đầu ở Nhật Bản muộn nhất cũng không quá đầu tháng tám, nói như vậy thời gian không khỏi có chút gấp gáp.

Hơn nữa, Phương Minh Viễn mặc dù không biết an bài lần đầu ở Nhật Bản của mấy người Cameron, nhưng cũng có thể nghĩ đến, đối với toàn bộ Nhật Bản mà nói, vé của lần đầu công chiếu điện ảnh chắc chắn sẽ tặng nhiều bán ít, muốn lấy ra một ít vé cũng không phải là một chuyện dễ dàng. So sánh ra, vé lần đầu tiên công chiếu ở Hongkong ngược lại dễ lấy ra một ít hơn, dù sao nơi đó cũng là địa bàn của mình, hơn nữa nhân khẩu của Hongkong so với Nhật Bản cũng không thể so sánh nổi.

Nhưng có bao nhiêu người nguyện ý đến Hongkong xem lần đầu tiên công chiếu “Kẻ hủy diệt 2”? Hơn nữa nếu làm như vậy, Phương Minh Viễn cũng phải suy nghĩ đến ảnh hưởng tiêu cực có khả năng xảy ra, có thể làm cho người Hongkong bất mãn hay không. Vì việc kinh doanh của Công ty cổ phần Thế Gia mà làm hỏng danh dự của Tập đoàn Cẩm Hồ ở Hongkong, đó chính là nhặt hạt vừng mà đánh mất trái dưa.

Hơn nữa, nếu như quyết định thực thi kế hoạch của Vũ Điền Trọng, như vậy lượng D tồn kho của Công ty cổ phần Thế Gia trước mắt có đủ số lượng để duy trì hoạt động xúc tiến tiêu thụ hay không cũng là một vấn đề. Hiện giờ phía Hoa Hạ bên này, bởi vì lũ lụt ở lưu vực sông Hoài đã tạo thành ảnh hưởng rõ ràng với cước phí, nếu như Công ty cổ phần Thế Gia yêu cầu Nhà máy điện tử Đức Quang tăng lớn số lượng cung ứng, như vậy xuất khẩu D và nhập khẩu linh kiện đều cần tìm một con đường khác.

Không vận có thể là giải pháp khẩn cấp, nhưng cũng không phải một con đường vận chuyển lâu dài.

Lâm Liên, Lâm Khải Đông và Hạ Thiên kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, chẳng lẽ nói, mới vừa rồi ở trong điện thoại, vị Vũ Điền Trọng thành viên hội đồng quản trị Công ty cổ phần Thế Gia kia nói tin tức gì không tốt sao? Ba người này trong lòng thầm nói, lại không tiện hỏi Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn đứng cạnh bàn sau khi cân nhắc một lúc lâu, từ trong giá sách rút ra một tấm bản đồ Hoa Hạ mới nhất, nếu như thành phẩm của D không thể đi đường biển, đến tỉnh Sơn Đông và bắt đầu vận chuyển tới Nhật Bản thì phải tìm phương án đi đường bộ để thay thế, vậy thì từ tỉnh Hà Bắc đi đến thành phố Thiên Tân rồi vận chuyển đi Nhật Bản cũng là một giải pháp. Nhưng con đường này cũng phải suy nghĩ đến vấn đề đường sắt không có đủ toa tàu để vận chuyển. Trong nước đang bị lũ lụt trên diện rộng như vậy, đường sắt đang phải dốc sức cho việc vận chuyển hàng hóa và nhu yếu phẩm cứu tế, lúc đó liệu họ có đủ khả năng cung cấp đủ toa xe hay không đối với bộ phận vận tải của công ty cổ phần Đức Quang đây chính là một cuộc khảo nghiệm. - Chú Lâm, chú Hạ, hai chú bây giờ lập tức chạy về nhà máy, yêu cầu bộ phận mua bán liên hệ với phía Nhật Bản, yêu cầu bọn họ chuyển hai lô linh kiện D chuyển đến cảng khác, nhanh chóng vận chuyển về Phụng Nguyên. Đồng thời, tổ chức công nhân viên trong nhà máy làm tốt chuẩn bị tăng ca trong thời gian tới. Bên phía Nhật Bản, Công ty cổ phần Thế Gia rất có khả năng muốn làm một lần đẩy mạnh tiêu thụ quy mô lớn, cháu hoài nghi lượng D tồn kho của bọn họ không đủ. Còn nữa, liên hệ với nhân viên ở tỉnh Sơn Đông, muốn bọn họ cố gắng lớn nhất nhanh chóng vận chuyển hàng hóa tới Nhật Bản.

Phương Minh Viễn giao phó nhiệm vụ xuống, Lâm Khải Đông và Hạ Thiên vội vàng rời đi.

Lâm Liên cũng đi ra ngoài liên hệ với giới truyền thông trong nước, cố gắng lớn nhất công bố ra ngoài chuyện Nhà máy điện tử Đức Quang sẽ vận chuyển sản phẩm tới Nhật Bản bằng đường hàng không.

Ngày mười bảy tháng sáu trên sân bay thành phố Phụng Nguyên, một chiếc máy bay vận tải cỡ lớn đang tiến hành bốc dỡ hàng hóa, trời cũng rất đẹp, trời hạ nổi lên mưa phùn, làm cho thời tiết vốn oi bức trở nên mát mẻ.

Mà ở bên cạnh sân bay, bảy tám nhà truyền thông, bao gồm mười mấy nhân viên của báo chí và đài truyền hình đã bày sẵn thế trận, tiến hành phỏng vấn nhân viên của sân bay và nhân viên của Nhà máy điện tử Đức Quang, trong đó thậm chí còn xuất hiện tổ phóng viên của đài truyền hình Hoa Hạ và đài truyền hình Tần Tây.

Vu Nhị cầm máy ảnh, lưng đeo ba lô lẫn trong đám người, thỉnh thoảng lại chụp mấy tấm ảnh. Hiện giờ cô ở “Nhật báo Tần Tây” cũng coi như là một phóng viên nổi danh trong thế hệ trẻ, nhất là mọi người đều biết Vu Nhị có quan hệ tốt với cấp quản lý của siêu thị Carrefour, chỉ cần cô đi phỏng vấn, những gì có thể nói siêu thị Carrefour tuyệt đối không gạt cô. Đối với việc này trong lòng Vu Nhị cũng rất vui, kỳ thực quan hệ của cô và Phương Minh Viễn cũng không tồi, thỉnh thoảng mọi người cùng vui vẻ ở nhà của Tô Ái Quân. Giống như lần này, chính là Phương Minh Viễn gọi điện báo cho cô chuyện này. - Chị Vu, khoản chi phí này của Nhà máy điện tử Đức Quang thực sự quá lớn nha, chỉ vì vận chuyển hàng hóa đúng hạn không ngờ dùng máy bay vận chuyển hàng hóa, chị nói bọn họ lần này còn có thể kiếm được tiền không?

Một cô gái trẻ mới ra trường không lâu trên mặt còn mang theo vài phần ngây ngô đi cùng cô, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

- Đương nhiên là không kiếm được tiền, cô nghĩ lại xem, thứ này vốn dùng đường sắt vận chuyển đến khu duyên hải, sau đó vận chuyển bằng đường biển đến Nhật Bản, hiện giờ lại phải đổi thành đường không, thời gian ngược lại rất nhanh, cũng tránh khỏi lũ lụt của lưu vực sông Hoài, nhưng chi phí này cũng rất cao. Chuyện tốt muốn ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn chỉ có ở trong chuyện cổ tích.

Bên cạnh có người tiếp lời.

Vu Nhị liếc mắt nhìn người kia một cái, là một thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi, xem cách ăn mặc hẳn cũng là một người trong giới truyền thông, bộ dáng coi như là anh tuấn.

Thanh niên kia vươn cánh tay, cười nói:

- Làm quen một chút, tôi là Thường Thắng phóng viên Đài truyền hình Tần Tây, hai cô thuộc cơ quan nào?

Anh ta đã chú ý tới hai người Vu Nhị trong thời gian không ngắn, Vu Nhị bộ dáng khá xinh đẹp, cô gái đi theo mặc dù thoạt nhìn còn có chút ngây ngô nhưng cũng coi như một mỹ nữ, lòng yêu cái đẹp mọi người đều có mà.

Vu Nhị giơ tay bắt tay anh ta, nói:

- Vu Nhị phóng viên “Nhật báo Tần Tây”, cô ấy là Chương Dĩnh trợ lý của tôi.

Ánh mắt của Thường Thắng sáng lên, đánh giá Vu Nhị từ trên xuống dưới mấy lần nói:

- Cô chính là nữ phóng viên xinh đẹp thường xuyên đưa tin về siêu thị Carrefour? Tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

- Xinh đẹp không dám nhận đâu, tôi cũng là người bình thường mà thôi.

Vu Nhị thản nhiên nói. Mặc dù mấy năm qua Vu Nhị cũng đã phát ra không ít tin tức có giá trị, nhưng chính bởi vì cô dung mạo xinh đẹp nên có không ít người ghen tị, liền luôn nói nữ phóng viên xinh đẹp, ngụ ý Vu Nhị không phải dựa vào năng lực mà là dựa vào khuôn mặt đạt được địa vị hiện giờ. Vì vậy Vu Nhị vừa nghe thấy hai chữ này đã phiền.

Thường Thắng đã nhìn ra Vu Nhị dường như có chút không hài lòng, lại không rõ vấn đề ở chỗ nào.

- Như vậy nếu như không kiếm được tiền vì sao Nhà máy điện tử Đức Quang còn muốn cố ý vận chuyển bằng đường không chứ?

Chương Dĩnh tò mò hỏi.

- Còn không phải vì nổi danh, làm quảng cáo sao.

Thường Thắng vẻ mặt khinh thường nói:

- Biến tướng thành tự quảng cáo cho mình. Cô nghĩ xem, bọn họ làm quảng cáo ở trên TV, đài, báo chí còn phải trả phí quảng cáo. Việc này làm rất tốt, làm như vậy truyền thông báo chí không phải tuyên truyền thay bọn họ sao. So sánh với phí quảng cáo và tiền lời sau này thì một chút phí không vận có tính là gì?

Trước mặt hai mỹ nữ một lớn một nhỏ, Thường Thắng tất nhiên là phải biểu hiện một chút khả năng của mình rồi.

- Hả, tôi làm sao không nghĩ tới còn có một tầng tác dụng như vậy chứ.

Chương Dĩnh vỗ tay nói:

- Chị Vu, bọn họ thật thông minh nha, không ngờ có thể nghĩ đến nhờ cơ hội này làm quảng cáo, như vậy tính ra bọn họ có thể tiết kiệm không ít phí quảng cáo nhỉ.

Nhìn thấy ánh mắt nhiều hơn vài phần tôn trọng của Chương Dĩnh, trong lòng Thường Thắng liền sảng khoái giống như vừa mới uống vào một ly nước mát.

- Những xí nghiệp này nha, chỉ nghĩ ra một ít chủ ý khôn vặt. Nhà máy điện tử Đức Quang lần này đã mở ra một tiền lệ không tốt, cô xem đi, sau này tin tức cùng loại khẳng định sẽ không thiếu.

Thường Thắng làm ra bộ dáng tiếc hận, liên tục lắc đầu, còn bóp cổ tay than thở nói:

- Những thủ đoạn không đường hoàng đó chẳng qua là phô trương trong chốc lát mà thôi. Xí nghiệp muốn lớn mạnh, căn bản nhất vẫn là phải làm tốt sản phẩm của mình... - Phóng viên Thường, anh có biết Nhà máy điện tử Đức Quang sản xuất cái gì không? Làm sao tôi dường như chưa từng thấy sản phẩm của Nhà máy điện tử Đức Quang ở trên thị trường thành phố Phụng Nguyên nhỉ?

Vu Nhị cười lạnh nói. Người giống như Thường Thắng, dựa vào phê bình người khác để biểu hiện bản thân cô đã nhìn thấy không ít. Không sai, Vu Nhị cũng đã nhìn ra, Nhà máy điện tử Đức Quang lần này quả thật là giống như Thường Thắng nói, là tính toán dùng tiết kiệm phí quảng cáo để bù lại tổn thất kinh tế do không vận tạo thành, nhưng Thường Thắng lại xem nhẹ một điểm, quan hệ nhân quả giữa hai bên bị anh ta làm đảo lộn.

Nói một cách chuẩn xác, Nhà máy điện tử Đức Quang bởi vì đảm bảo hàng hóa vận chuyển đúng hạn mà áp dụng phương thức không vận, sau đó lại bởi vì bù lại phí tổn do không vận tạo thành mới đem tin tức tiết lộ cho giới truyền thông Phụng Nguyên. Mà không phải muốn làm quảng cáo mới nhớ tới không vận hàng hóa, quan hệ nhân quả này vừa điên đảo, ý nghĩa của việc này đã thay đổi hoàn toàn. - Việc này...

Thường Thắng cứng họng, anh ta chỉ biết hôm nay tới họp báo chuyện một xí nghiệp góp vốn, bởi vì mưa lớn ở lưu vực sông Hoài cản trở giao thông, vì cam đoan hàng hóa có thể vận chuyển đúng hạn không tiếc tiền hành vận chuyển bằng đường hàng không, nhưng Nhà máy điện tử Đức Quang cụ thể sản xuất cái gì, anh ta vội vội vàng vàng tới nên còn không biết. Chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng, lát nữa Nhà máy điện tử Đức Quang khẳng định phải có người nhận phỏng vấn, tới thời điểm đó chẳng phải sẽ biết sao. - Chị Vu, cái này em biết, Nhà máy điện tử Đức Quang là xí nghiệp do nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây chúng ta và Công ty cổ phần Thế Gia góp vốn thành lập, chủ yếu là sản xuất máy chơi điện tử của Công ty cổ phần Thế Gia, tất cả sản phẩm đều tiêu thụ ở Nhật Bản, không đưa ra thị trường trong nước.

Chương Dĩnh không rõ nguyên do nói.

- Hả... thì ra là thương phẩm căn bản không tiêu thụ trong nước nha...

Vu Nhị kéo dài thanh âm nói:

- Vậy bọn họ làm loại quảng cáo này ở trong nước thì có ý nghĩa gì, tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì. Trừ phi, chính phủ có thể bỏ quản chế đối với máy chơi game.

Trên da mặt trắng nõn của Thường Thắng không khỏi biểu hiện ra một chút lúng túng.